Người đăng: cankhonvocuc
Thấy vậy, Ngô Lai rất hoảng sợ, còn nghĩ thương thế của Trữ Thanh Sương còn
chưa có lành, vội vàng tiến lên đỡ lấy Trữ Thanh Sương, đem nàng ôm vào lòng,
lo lắng hỏi: “Sương Nhi, Sương Nhi, nàng làm sao rồi?”
Trữ Thanh Sương thấy bộ dạng lo lắng của Ngô Lai, trong lòng run lên, nói: “Ta
không sao, chỉ là cả người vô lực.”
Ngô Lai nghe nói, trong lòng rất vui, thầm cho bản thân có thể đem Trữ Thanh
Sương ôm trong lòng, chiếm lấy tiệng nghi của nàng.
Ngô Lai nói: “Không gì thì tốt, hiện giờ sắc trời đã tối, chúng ta trước quay
về trong thành tìm khách sạng nghỉ ngơi, ngày mai mới đi.”
Trữ Thanh Sương nhìn bầu trời, thấy lúc này đã trời về núi tây, gật đầu nói:
“Tốt.”
Ngô Lai hỏi: “Sương Nhi, nàng là muốn ta ôm nàng hay là cõng nàng thế?” Nói
xong hai tay còn hữu ý tìm đến trên song nhũ đầy đặn cùng đôi mông của Trữ
Thanh Sương.
Một loại cảm giác tiêu hồn truyền vào thân tâm của Trữ Thanh Sương, Trữ Thanh
Sương giờ mới phát hiện hai bàn tay của Ngô Lai đã sờ đến trên song nhũ cùng
cặp mông cùa mình, đây là nơi thầm kín của thiếu nữ, vào thời xưa không cho
phép nam nhân khác nàng tới trừ trượng phu của mình.
Trữ Thanh Sương giận dữ quát: “Vô Lại, ngươi muốn làm gì thế?” Thanh âm run
rẩy, không biết là sợ hãi hay là kích động.
Thấy Trữ Thanh Sương nổi giận, Ngô Lai vội vàng nói: “Sương Nhi, nàng không
cần nổi giận, chỉ là ta nhất thời nhịn không nổi, sau này không qua sự đồng ý
của nàng, ta không thể chiếm lấy tiệng nghi của Sương Nhi.” Nói xong bỏ hai
tay đang đỡ song nhũ cùng cặp mông của Trữ Thanh Sương.
Sắc mặt của Trữ Thanh Sương lúc này mới hòa hoãn lại, sợ Ngô Lai lại chiếm
tiện nghi của mình, nói: “Ngươi nên bế ta, bất quá không cho phép ngươi nàng
tới chổ đó ta!” Nói rồi trên mặt không khỏi đỏ lên.
Nghe nói, Ngô Lai biết Trữ Thanh Sương đã không còn giận, thế là giả bộ không
hiểu hỏi: “Chỗ nào?”
Mặt Trữ Thanh Sương càng đỏ, nổi giận nói: “Ngươi …, chính là chỗ ngươi khi
nãy chạm tới.”
Ngô Lai nói: “Tốt, ta sẽ không chạm tới chỗ đó, bất quá có phải chỗ khác trên
người nàng ta có thể chạm tới hay không?” Nói xong nhanh chóng hôn lấy trên
mặt Trữ Thanh Sương một cái.
Trữ Thanh Sương trên mặt bị Ngô Lai hôn lấy, một loại cảm giác kì quái, cảm
giác nói không rõ là loại gì truyền vào trong lòng của Trữ Thanh Sương, khiến
Trữ Thanh Sương mê say.
Trữ Thanh Sương thấy vẻ tươi cười tà dị của Ngô Lai, liền biết lời bản thân bị
hắn lợi dụng so8 hở, không có ngờ được bản thân không có phản ứng, liền bị Ngô
Lai hôn một cái.
Trữ Thanh Sương thân người run lên, từ trong càm giác mê say tỉnh lại, tức
giận nói: “Ngươi nếu lại như vậy, ta sau này sẽ không lí tới ngươi.” Nói xong
liền muốn rời khỏi lòng Ngô Lai.
Thấy Trữ Thanh Sương thực sự tức giận, Ngô Lai vội vàng ôm chặt lấy Trữ Thanh
Sương hơn, nói: “Sương Nhi, nàng không cần nổi giận, ta không chiếm tiện nghi
của nàng thì được.”
Nghe nói, Trữ Thanh Sương không vùng vẫy, tịnh không phải nàng không muốn rời
khỏi lòng Ngô Lai, nhưng là tâm có dư mà lực không đủ, toàn thân không có một
chút sức lực.
Ngô Lai đem Trữ Thanh Sương trong lòng của mình một cái, để nàng ta dựa vài
lòng ngực của mình.
Đối với động tác này của Ngô Lai, Trữ Thanh Sương tịnh không có ngăn cản, mà
là thư thái gối đầu lên ngực Ngô Lai, cảm giác khí tức nam tử đặc thù trên
người Ngô Lai, không kìm được dùng gương mặt xinh đẹp của mình nhẹ nhàng ma
sát ngực Ngô Lai, hai tay ôm chặt lấy eo Ngô Lai.
Trữ Thanh Sương cùng lúc ôm lấy Ngô Lai, nghĩ thầm: Lòng ngực hắn rất rộng
lớn, rất ấm áp, rất thoải mái, chẳng lẽ hắn sẽ là chỗ dựa cả đời của ta sao?
Nhớ đến Ngô Lai khi nãy khinh bạc bản thân, trong lòng mình tịnh không bài
xích, không khỏi cả mặt đỏ rực.
Cảm giác được dị dạng của Trữ Thanh Sương trong ngực, Ngô Lai trong lòng rất
mừng, biết mĩ nữ này đã có ý với mình, Ngô Lai thấy khuôn mặt Trữ Thanh Sương
xấu hổ mà đỏ rực, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vai thơm của Trữ Thanh Sương, nói:
“Sương Nhi, chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta phải đi.”
Thấy Trữ Thanh Sương gật đầu, Ngô Lai sử dụng Thiểm Thiên Quyết nhanh chóng
hướng tới trong thành phi khứ, nháy mắt biến mất trên quan đạo, chỉ lưu lại
những thi thề người trong khu rừng.
Sau khi Ngô Lai bế Trữ Thanh Sương vào thành, trởi đã dần dần tối, trên đường
còn là người người qua lại, Ngô Lai tùy tiện tìm một khách sạn ở lại, trên
đường quả nhiên không động tay động chân với Trữ Thanh Sương nữa.
Khi Ngô Lai bế lấy Trữ Thanh Sương đi vào một khách sạn, chưởng quỹ vừa thấy
hai người liền hỏi: “Khách quan phải chăng muốn ở lại bản điếm không?”
Thấy Ngô Lai gật đầu, chưởng quỷ hướng tới hỏa kế bên cạnh thét to: “Một gian
khách phòng thượng hạng.” Chưởng quỹ thấy hai người thân mật như thế, còn nghĩ
là phu thê, bởi vậy liền chi dặn một gian khách phòng.
Nghe nói, sắc mặt Trữ Thanh Sương đỏ lên nhưng tịnh không có ngăn cản, Ngô Lai
chính là một người da mặt rất dày, đương nhiên không thể để ý, trái lại càng
thêm thích thú.
Điếm tiểu nhị bên cạnh đi lại, dẫn hai người đến khách phòng, nơi đây chỉ là
một khách sạn không tính quá lớn, phòng gian của nó đương nhiên không thể quá
lớn, nhưng thiết kế trong phòng lại tốt, trong phòng bày biện các loại đồ phải
có.
Điếm tiểu nhị nói: “Khách quan, nếu ngài có chuyện gì đừng ngại sai bảo.”
Ngô Lai gật đầu, nói: “Được rồi, đây không có việc của ngươi, người đi ra
trước.”
Điếm tiểu nhị quay người bỏ đi, củng lúc rời đi, còn không quan khép cửa lại.
Lúc này Trữ Thanh Sương đã khôi phục một chút sức lực, thấy Ngô Lai còn bế
mình không buông, liền nói: “Vô Lại, ngươi để ta xuống trước.”
Nghe nói, Ngô Lai lưu luyến không nỡ để Trữ Thanh Sương xuống, ai ngờ, ngay
khi chân Trữ Thanh Sương chạm đất, thân thể đột nhiên lảo đão, Ngô Lai hoảng
sợ lại vội vàng ôm Trữ Thanh Sương vào lòng, sợ rằng Trữ Thanh Sương ngã ra.
Nguyên lai, Trữ Thanh Sương tuy khôi phục một ít thể lực, nhưng do được Ngô
Lai bế thời gian dài, thân thể đã tê, vì thế mới có thể vừa chạm đất thân
người liền lảo đảo một trận.
Đối với sự quan tâm của Ngô Lai, Trữ Thanh Sương cũng là cảm động phi thường,
lẳng lặng quan sát Ngô Lai một lúc, nói: “Ngô Vô Lại, ngươi trước hãy để ta
trên giường!”
Nghe nói, Ngô Lai bế Trữ Thanh Sương đến bên giường, nhẹ nhàng để Trữ Thanh
Sương lên trên giường, ôn nhu phủ chăn lên trên nàng, hỏi: “Sương Nhi, nàng
đói không, muốn ăn một chút gì trước không?”
Trữ Thanh Sương gật đầu, nghĩ bản thân từ sáng sớm ăn qua một bữa, đến hiện
tại giọt nước còn chưa vào, lại làm sao có thể không đói chứ?
Ngô Lai để điếm tiểu nhị tùy tiện mang lên ít thứ để ăn, vốn dĩ Ngô Lai muốn
tự thân đút Trữ Thanh Sương, nhưng lúc này Trữ Thanh Sương đã khôi phục hơn
nửa sức lực, nói gì cũng không nguyện ý để Ngô Lai đút mình, không biết làm
sao, Ngô Lai đành phải bỏ cuộc.
Ăn xong, hai người liền nghỉ ngơi, cũng bởi đánh nhau khi sáng khiến hai người
đều hao phí quá nhiều tinh lực, một hồi hai người đều ngủ cả.
Ngô Lai lấy Trữ Thanh Sương có thương viện cớ, không muốn rời khỏi phòng của
Trữ Thanh Sương, mà Trữ Thanh Sương cũng biết tình huống bản thân, như quả nói
thực sự có kẻ xấu gì lại, bản thân một chút linh động phản kháng cũng không
có, vì thế liền không có kiên trì, chỉ là để Ngô Lai cách xa một chút, sợ Ngô
Lai thừa lúc mình ngủ mà chiếm tiện nghi bản thân.
Ngô Lai đành phải ngồi trên ghế cách rất xa Trữ Thanh Sương vận công nhập
định, để Trữ Thanh Sương nghỉ ngơi trên giường.
Lúc nửa đêm, Ngô Lai bị một trận tiếng rên rỉ kinh động tỉnh lại, trong rên rỉ
có thống khổ cũng có vui sướng, khiến Ngô Lai không khỏi kinh nhạc, không kìm
được nhìn tới nơi phát ra tiếng.
Chính là Trữ Thanh Sương rên rĩ, Ngô Lai rất kinh hãi, vội vàng tới trước xem
xét, chỉ thấy Trữ Thanh Sương lúc này cả mặt đỏ rực, trong miệng phát ra thanh
âm khiến người tiêu hồn, tựa như thống khổ cũng tựa như vui sướng.
Ngô Lai vội vàng đem Trữ Thanh Sương ôm vào trong lòng, sờ bờ má hâm nóng của
Trữ Thanh Sương, kêu lên: “Sương Nhi, Sương Nhi, nàng thế nào rồi?”
Trữ Thanh Sương tịnh không có hồi đáp, mà trong miệng không ngừng phát ra
tiếng rên rỉ như thống khổ lại như vui sướng, khiến người tiêu hồn.
Ngô Lai rất kinh hãi, không biết Trữ Thanh Sương cho cùng đã phát sinh chuyện
gì, chỉ vô cùng lúng túng nhìn khuôn mặt đỏ rực của Trữ Thanh Sương, không
biết như thế nào mới tốt.
Đột nhiên, Trữ Thanh Sương như nói mê nói: “Vô Lại, ta rất nóng, rất khó chịu,
sư phụ, Sương Nhi thực sự rất khó chịu, người mau chóng đến cứu Sương Nhi!”
Nói xong hai tay không ngừng xé bỏ y phục bản thân, chớp mắt lộ ra da thịt
trắng như tuyết cùng đỗ đâu màu đỏ.
Ngô Lai thấy vậy, rất kinh hãi nói: “Sương Nhi trúng mị dược!”