Lương Quân Chi Tử (2)


Người đăng: phithien257

Lương Quân nhìn thoáng qua Lương Mị, giọng nói có chút yếu ớt nói: “Mị nhi,
cha không được rồi, kinh mạch toàn thân cha đã đứt, lục phủ ngủ tạng đã lệch
vị hết rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Lương Mị đại biến: ”Cha, cha sẽ không chết đâu.” Nói xong
đột nhiên buông Lương Quân ra, đứng lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngô Lai,
khóc ròng nói: ”Tại sao ngươi phải ra tay nặng như thế? Tại sao lại đối với
cha ta nặng tay như vậy chứ?”

Ngô Lai lắc đầu không nói gì, vẻ mặt mờ mịt, chính hắn cũng không rõ vì sao
khi Lương Quân đối chưởng với mình mà một chút nội lực cũng không có, mặc dù
hắn dùng chỉ có bảy, tám phần công lực, nhưng với bảy, tám phần công lực này
thì đối với một người không còn chút công lực nào cũng không có khả năng chịu
đựng nổi.

Lương Mị không để ý đến cái lắc đầu mờ mịt của Ngô Lai, đột nhiên nhặt trường
kiếm trên mặt đất hung hăng đâm về phía Ngô Lai, trong mắt Ngô Lai tràn ngập
sự xin lỗi, kinh ngạc nhìn trường kiếm trong tay Lương Mị đang đâm tới, không
né tránh cũng không ngăn cản, vẻ mặt chỉ có chút mờ mịt nhìn Lương Mị, có lẽ
vì hắn lỡ xuống tay làm Lương Quân bị thương nặng nên hắn cũng không hề có ý
nghĩ né tránh thanh trường kiếm đang đâm tới.

“Phịch!”

Trường kiếm của Lương Mị trong nháy mắt đâm vào trước ngực Ngô Lai, máu tươi
theo trường kiếm từ từ chảy ra, trong khoảnh khắc nhiễm đỏ cả một mảng áo của
Ngô Lai.

“Ngươi tại sao không tránh ra? Tại sao ngươi không tránh hả?”

Khi trường kiếm đâm vào ngực Ngô Lai thì Lương Mị ngây người, Lương Huy, Thạch
Vân mấy người cũng ngây người, không hề nghĩ đến chuyện Ngô Lai sẽ không ngăn
cản hay tránh né. Lương Mị nhất thời tỉnh táo lại, sắc mặt biến đổi, nàng cầm
lấy trường kiếm chỉ là nhất thời muốn phát tiết lửa giận, vốn tưởng rằng Ngô
Lai sẽ né tránh, không nhịn được lẩm bẩm nói, nước mắt đã không ngừng tuôn ra.

“Mị nhi! Ngươi lại đây, cha có lời muốn nói với con.”

Đến lúc này thì thanh âm của Lương Quân đột nhiên truyền đến, thanh âm vốn suy
yếu nay đột nhiên vang lớn hơn nhiều.

Nghe vậy, vốn đang chằm chằm nhìn Ngô Lai, Lương Mị đột nhiên rút kiếm ra khỏi
ngực Ngô Lai ném xuống đất, hướng Lương Quân chạy tới.

“Cha! Cha đừng nên nói chuyện, nữ nhi chữa thương cho cha.” Lương Mị nói xong
đã đặt tay phải vào lưng Lương Quân, trút chân khí vào.

“Mị nhi, không cần lãng phí chân khí.” Lương Quân nói: ”Cha tự mình biết sẽ
không được nữa, chỉ là muốn trước khi đi nói chuyện cùng con.”

“Sẽ không... không phải đâu cha. Cha nhất định sẽ không có chuyện gì. Con sẽ
không cho cha đi đâu hết.” Lương Mị vừa nói vừa gia tăng chân khí trút vào
người Lương Quân, bất quá chỉ trong chốc lát gương mặt nàng cực kỳ tái nhợt,
bởi vì chân khí nàng trút vào như đá rơi xuống biển, chỉ đành bất đắc dĩ buông
tay.

Ngô Lai khi bị Lương Mị đâm trúng rồi rút kiếm ra thì không hề để ý đến vết
thương đang không ngừng chảy máu, mà nhẹ nhàng đi đến cạnh chỗ Lương Quân quỳ
xuống, một tay đã đặt lên người Lương Quân. Bên cạnh Lương Huy, Thạch Vân mấy
người đột nhiên thấy Ngô Lai đi về hướng Lương Quân, ban đầu thì kinh hãi
nhưng sau đó chợt hiểu ra ý đồ của hắn nên cũng không ra tay ngăn cản.

“Trúng độc?” Khi chân khí của Ngô Lai nhanh chóng tiến vào nội thể Lương Quân
thì đã tra ra hết tình hình trong người lão, khẽ cau mày nói đầy vẻ nghi vấn.

Nghe vậy sắc mặt Lương Quân vốn tái nhợt lại càng thêm khó coi, trong đầu liền
hiện lên đêm hôm đó trong thư phòng đang đọc sách thì ngẫu nhiên ngẩng đầu
nhìn ra ngoài hơn mười trượng thì thấy hai bóng người, mặc dù cách cửa sổ
nhưng lão vẫn còn thấy rõ diện mạo hai người đó, một người là nha hoàn mỗi
ngày bưng trà cho lão, còn người kia thì…

“Mị nhi!” Lương Quân đột nhiên nói: ”Ngươi không nên trách hắn, hôm nay vô
luận là có chuyện gì ngươi cũng phải thả hắn.” Vừa nói vừa nhìn Ngô Lai.

Lương Mị nói: ”Cha, Mị nhi đã biết rồi.” Hiển nhiên Lương Mị không có để ý vừa
rồi Ngô Lai đã nhẹ giọng thốt ra hai tiếng đó.

Lương Quân gật đầu, đột nhiên hướng tới bốn lão giả và hơn mười cao thủ nói:
”Các người phải nghe ta, hôm nay ta lấy thân phận là Gia chủ ra lệnh các ngươi
không được làm khó vị thiếu hiệp này.” Thanh âm lão đã từ từ chậm rãi biến
thành yếu ớt.

Nghe vậy bốn lão giả cùng hơn mười cao thủ có chút khó khăn líếc mắt nhìn Ngô
Lai rồi lại nhìn Lương Quân, đành khẽ gật đầu.

“Nhị đệ, Lương gia sau này giao cho ngươi, hy vọng ngươi đừng làm cho cơ
nghiệp trăm năm của Lương gia bị hủy.” Ánh mắt Lương Quân từ bốn lão giả nhìn
sang Lương Huy, trong ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc rồi như đã hiểu ra cái
gì, nhẹ nhàng gật đầu yếu ớt nói.

Lúc đầu bị ánh mắt nghi vấn của Lương Quân nhìn chằm chằm, sắc mặt khẽ biến,
ánh mắt lóe ra vẻ áy náy cho đến khi nghe được câu nói của Lương Quân thì lúc
này mới vội vàng gật đầu nói: ”Đại ca, yên tâm đi, ta sẽ làm.” Vừa nói trong
mắt vừa hiện lên một tia hối hận.

Ngô Lai khi thấy Lương Quân dùng ánh mắt nghi vấn nhìn chằm chằm Lương Huy thì
có điều phát hiện, cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Lương Huy, mà vẻ
biến hóa dù rất nhỏ của Lương Huy cũng không thể qua được mắt hắn. Trong mắt
Ngô Lai hiện lên tia lạnh lẽo, đã đoán ra chuyện Lương Quân trúng độc có liên
quan đến Lương Huy.

“Mị nhi, đừng khóc nữa!” Lương Quân yếu ớt nói: ”Con đã trưởng thành, cha
không thể tiếp tục chiếu cố cho con được nữa, con phải tự lo cho mình, cha đi
đây.” Thanh âm cuối cùng cũng không còn nghe thấy, cuối cùng há miệng phun ra
một ngụm máu tươi, mới nghiêng đầu tuyệt khí.

“Cha!”

“Đại ca!”

“Gia chủ!”

Mọi người cơ hồ đồng thời kêu lên một tiếng bi thương, nước mắt Lương Mị đã
rơi xuống như mưa, bên cạnh sắc mặt Lương Huy nhất thời tái nhợt, phảng phất
trong mắt như già đi rất nhiều, mà các cao thủ Lương gia đều hiện lên vẻ bi
thương.

“Mị nhi, đừng khóc nữa. Tất cả cũng đều là tại ta, là ta giết cha nàng, nàng
muốn đánh muốn giết thì cứ ra tay, ta tuyệt không né tránh, nhưng nàng đừng
làm tổn hại thân thể của mình.” Nhìn Lương Mị rơi lệ như suối, lúc đầu Ngô Lai
chỉ lặng nhìn rồi cuối cùng nhìn Lương Mị nói. Cái chết của Lương Quân cũng
làm hắn phi thường thương tâm, hơn nữa còn tự trách, nếu như lúc ấy hắn thu
hồi công lực thì Lương Quân đâu bị trọng thương mà chết. Lúc này hắn nhìn thấy
sự thương tâm của Lương Mị, trong lòng càng thêm đau khổ.

Nghe vậy Lương Mị ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ngô Lai, ánh mắt lạnh đến nỗi làm
cho tâm trạng của hắn cũng phát lạnh, cũng đã không còn nhìn thấy vẻ ôn nhu và
yêu thương như trước. Lương Mị cũng không nói gì, chỉ chuyển từ người Ngô Lai
sang trên người Lương Quân, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống.

“Lương cô nương, xin đừng quá thương tâm, Gia chủ hiện nay đã qua đời, có
thương tâm thêm nữa chỉ là vô ích, nàng đừng khóc nữa mà tổn thương thân thể,
sức khỏe là trọng yếu.” Lúc này Thạch Vân mở miệng nói, vẻ mặt đầy quan tâm
nhìn Lương Mị.

Lương Mị nghe vậy, cố nén bi thương trong lòng nói: ”Cám ơn Thạch đại ca, ta
sẽ không có việc gì đâu, ta nhất định còn phải báo thù cho cha ta nữa.”

Thạch Vân nói: ”Như vậy thì ta yên tâm, trước tiên ngươi nên đem sự việc ở đây
xử lý trước, sau đó hãy lo tang sự cho Lương gia chủ.” Vừa nhắc tới Lương Quân
thì trên mặt của Thạch Vân cũng lóe tia bi thương, dù sao từ khi hắn tới Lương
gia, Lương Quân phi thường coi trọng hắn, càng ủng hộ hắn theo đuổi Lương Mị,
càng làm trong lòng hắn thấy cảm động. Lúc này Lương Quân đột nhiên chết đi,
làm cho trong lòng hắn có cảm giác như mất đi thân nhân, trong lòng tự nhiên
có chút bi thương.

Lương Mị gật đầu nói: ”Thạch đại ca, ta biết rồi.” Nói xong liền xoay người
hướng Ngô Lai lạnh lùng thốt: ”Ngươi đi đi, lập tức rời khỏi nơi này, không
được để cho ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

“Mị nhi...” Nghe vậy Ngô Lai không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, vẻ mặt khổ
sở và bất đắc dĩ, không biết nói gì cho phải, cũng không bíêt nên giải thích
thế nào.

“Cái gì cũng không cần nói nữa.” Lương Mị lạnh lùng nói: ”Ngươi đi đi, từ nay
về sau chúng ta tình đoạn nghĩa tuyệt, lần sau gặp lại ta sẽ vì cha ta mà báo
thù, ta sẽ chính tay giết ngươi để báo thù cho cha ta.” Trên mặt nàng hiện lên
vẻ kiên nghị, đã không còn nhìn thấy vẻ ôn nhu vui vẻ trước kia, chỉ còn lại
là hận ý.

Nghe vậy Ngô Lai chỉ còn biết cười khổ, hắn có thể nghe ra hận ý trong lòng
của Lương Mị, lúc này lòng thù hận của nàng đã vượt qua khỏi tình yêu, cho dù
hắn có trăm miệng cũng khó biện bạch, cũng khó tiêu trừ hận ý của nàng với
hắn, bởi vì đó là mối thù giết cha, dù bất cứ kẻ nào cũng không thể quên được.

“Ngươi hãy mau rời khỏi nơi này, nếu còn không đi, Thạch mỗ sẽ không khách khí
với ngươi nữa.”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #335