Lương Mị Công Phục


Người đăng: phithien257

“Mau chặn hắn lại! Hắn định hạ sát thủ với Tứ Quái!”

Lương Quân mới vừa nói xong, đột nhiên phát hiện sát khí trong ánh mắt Ngô
Lai, biết hắn chuẩn bị hướng tới Tứ Quái hạ thủ mà vội vàng thấp giọng quát.

Khi Lương Quân vừa dứt lời, Ngô Lai động thân, thân ảnh hóa thành thiểm điện
đánh về phía Cổ Băng Lãnh cùng Diễm Như Hoa đang trị thương.

Cùng lúc khi Ngô Lai di chuyển, Thạch Vân cũng di chuyển, thân ảnh không chút
thua kém Ngô Lai, theo sát hắn. Lương Huy cùng với bốn lão giả nọ cũng động
thân, tất cả đều vận tốc độ kinh người, hướng tới công kích Ngô Lai, như muốn
ngăn cả Ngô Lai hạ thủ với Cổ Băng Lãnh và Diễm Như Hoa.

Do khoảng cách Thạch Vân với Cổ Băng Lãnh và Diễm Như Hoa rất gần, mặc dù Ngô
Lai với tốc độ quỷ mị, nhưng vẫn chậm hơn Thạch Vân. Ngô Lai trên mặt lộ ra
một tia cười lạnh, đột nhiên thân ảnh liên tục chớp động vài cái, tốc độ càng
kinh người hơn vượt qua bỏ lại Thạch Vân ở phía sau, tiếp tục công kích về
phía cách đó không xa, nơi mà Cổ Băng Lãnh cùng với Diễm Như Hoa đang chữa
thương.

Thạch Vân mắt thấy sắp cản được Ngô Lai, nhưng lại không ngờ Ngô Lai có thân
pháp kinh người lại quái dị như thế, làm cho hắn ngay cả cơ hội phản ứng cũng
không có, như thiểm điện lướt qua ngay kế bên, Thạch Vân có chút ngây ngốc
nhìn Ngô Lai lướt qua bên cạnh hắn mà đi, tự mình cũng từ từ hạ xuống mặt đất,
cũng không còn ý định tiếp tục ngăn cản Ngô Lai.

Thạch Vân mặc dù không ngăn trở Ngô Lai, nhưng cũng làm chậm trễ thời gian của
hắn. Khi Ngô Lai bỏ rơi Thạch Vân, Lương Huy cùng bốn lão giả đã xuất hiện
trước mặt Ngô Lai và công kích về phía hắn.

Ngô Lai ánh mắt lạnh lùng liếc sau người một cái, cũng không chút do dự, đột
nhiên vung chưởng nhằm bốn lão giả. Bốn lão giả thấy Ngô Lai vung chưởng, đồng
thời cũng huy chưởng nghênh tiếp Ngô Lai.

“Bình! Bình! Bình!...“

Trong nháy mắt Ngô Lai tung liền hơn mười chưởng, đồng thời bốn lão giả cũng
vung hơn mười chưởng chống lại. Cường đại kình khí giao nhau, phát ra những
tiếng nổ lớn, chỉ thấy thân thể bốn lão giả nọ cơ hồ đồng thời chấn động, sau
đó nhanh chóng lộn người rơi xuống, cước bộ loạng choạng bị thối lui mấy bước,
mặc dù không bị thương, nhưng cũng bị kình khí cường đại của Ngô Lai chấn động
làm máu huyết trào lên. Bốn người sắc mặt rất khó coi, trong mắt không những
có phần kinh ngạc, mà còn hoảng sợ hơn nhiều.

Bốn lão giả này võ công tuyệt đối không dưới Tứ Quái, mà còn mưu tính hơn cả
Tứ Quái. Ngô Lai vừa rồi mặc dù nhanh chóng làm trọng thương Tứ Quái, nhưng
chủ yếu chính là nhờ khéo léo vận dụng Thiểm Thiên quyết, chứ không phải dùng
lực của một người cùng lúc nghênh kích Tứ Quái. Cò úc này không giống như
trước, Ngô Lai dùng công lực bản thân đồng thời cùng bọn họ bốn người giao
thủ, đem bọn họ bốn người đánh bay ra ngoài. Đạt tới một thân công lực như vậy
thật không cách nào hình dung được cảnh giới, có thể nào không làm cho bọn họ
hoảng sợ được chứ.

Ngô Lai mặc dù đem bốn lão giả đánh bay ra ngoài, nhưng hắn tự mình cũng không
chịu nỗi, bị cường đại chân khí của bốn người liên hợp chấn lùi ra ngoài vài
trượng mới rơi xuống đất, nhưng cũng phải thối lui ba bước mới có thể hóa giải
được kình khí cường đại của bốn lão giả.

Ngô Lai sau khi hạ xuống đất lạnh lùng liếc nhìn bốn người lão giả, sau đó
thản nhiên nhìn phớt qua Lương Quân cùng Lương Huy đứng che ở phía trước Cổ
Băng Lãnh và Diễm Như Hoa, đột nhiên lạnh lùng cười, thân thể như thiểm điện
phi thăng tới, đánh về phía Tiêu Thần đang vận công chữa thương ở bên trái Cổ
Băng Lãnh và Diễm Như Hoa.

Lương Quân và Lương Huy vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Ngô Lai, lúc
này thấy hắn lại đột nhiên lắc mình đánh về phía Tiêu Thần đang vận công chữa
thương, Lương Huy không có chút do dự nào liền lắc mình che ở trước mặt Tiêu
Thần, vung chưởng nghênh hướng Ngô Lai đánh tới. Bằng tốc độ Ngô Lai Lương Huy
đương nhiên không cách nào sánh kịp, nhưng khoảng cách Lương Huy với Tiêu Thần
cũng chỉ bất quá không đầy ba trượng, Ngô Lai còn chưa có nhào tới phía trước
Tiêu Thần, thì đã có một người lắc mình trước mặt Tiêu Thần rồi.

“Bình!”

Chưởng kình của hai người rất nhanh tương giao, phát ra một tiếng nổ. Thân thể
của Lương Quân bị kình khí cường đại của Ngô Lai đánh bay ra phía ngoài, mà
Ngô Lai cũng mượn lực phản chấn của chưởng tương giao này sau đó hướng phương
hướng người kia lao đi, đúng là về phía lão tam Khúc Văn trong Tứ Quái đang
chữa thương. Đột nhiên, Ngô Lai quỷ mị cười, chợt tăng tốc huy chưởng đánh về
phía Khúc Văn đang vận công chữa thương.

Khi Ngô Lai đảo hướng thì Lương Quân tựa hồ sớm đã nhìn thấy ý đồ
của hắn. Lão đột nhiên di chuyển, tốc độ cũng là nhanh đến kinh
người, cùng tốc độ của Ngô Lai không thua kém bao nhiêu, chỉ mấy lần
lắc mình liền xuất hiện trước Khúc Văn đang vận công chữa thương, còn
Ngô Lai lúc này cũng đang lướt rất nhanh đến cách Khúc Văn ngoài mấy
thước.

Không có ngờ tới Lương Quân lại nhìn thấy mục đích của mình, Ngô Lai
đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo liền không chút do dự về phía
Lương Quân công tới. Còn Lương Quân vừa rồi đã thấy công lực Ngô Lai,
biết công lực của bản thân mình không phải đối thủ của Ngô Lai, tự
nhiên là sớm đã đem công lực đề đến cực hạn, xuất chưởng nghênh
hướng Ngô Lai.

“Bình!”

Song chưởng của hai người trong nháy mắt tương giao, phát ra một tiếng
nổ, kình phong cường đại càng phá tan tất cả khinh vật xung quanh,
ngay cả quần áo của hai người đều bắt đầu không có gió cũng tự
động tung bay.

Đột nhiên, thân thể hai người đều chấn động, sau đó lại như tia chớp
tách ra, thân thể Lương Quân nhanh chóng bị kình khí cường đại đánh
bay ra ngoài, còn Ngô Lai thân thể cũng bị kình khí cường đại phiêu
thối ra ngoài rung lên

“Phịch! Phịch! Phịch!”

Khi chạm đất, Lương Quân còn chưa có ổn định cước bộ, liền lùi lại
mấy bước mới đứng vững, sắc mặt khẽ biến nhìn chằm chằm Ngô Lai,
bất quá bởi vì Ngô Lai nọ chân khí quá mạnh mẽ đã làm khí huyết
hắn bốc lên, hắn không thể làm gì khác hơn là vội vàng vận công áp
chế.

Thân thể Ngô Lai chính là sau khi nhẹ nhàng chạm đất khẽ lui một
bước, lạnh lùng nhìn Lương Quân trước mặt mình, trong lòng phi thường
kinh ngạc, bởi vì hắn tại khi cùng Lương Quân đối chưởng cơ hồ đã
dùng công lực tám chín thành, mà cũng chỉ là bức lui Lương Quân mấy
bước, trong lòng không khỏi thầm khen Lương Quân công lực thâm hậu. Công
lực Tứ Quái kia, Lương Huy, và cả bốn lão giả nọ cũng không thâm hậu
bằng Lương Quân.

Đông đảo cao thủ Lương gia lúc này tại chạy lại, đặc biệt lão tứ
Lương Huy, Thạch Vân cùng bốn lão giả nọ sáu người trước hết bay
vút đến bốn phía nơi Ngô Lai vừa hạ xuống đất, vây lấy Ngô Lai bao
vây, còn theo sát theo đó, hơn mười cao thủ tại cách mấy người nọ
vài thước bao quanh bên ngoài thành một vòng.

Ngô Lai áp chế khí huyết đang chực trào lên vì một chưởng của Lương Quân,
không hề nói một lời.

“Không biết lệnh sư xưng hô thế nào?”

Lúc này, Lương Quân áp chế khí huyết trong cơ thể không ngừng bốc
lên, lắc mình một cái đến trước mặt Ngô Lai, hướng Ngô Lai hỏi.

Ngô Lai thản nhiên nói: “Tiền bối không phải là muốn giam giữ vãn
bối sao? Cần gì phải hỏi chuyện không liên can này chứ, sư phụ vãn
bối chính là người vô danh, nói ra tiền bối cũng không biết, tiền
bối không nên lãng phí thời gian nữa ra tay đi!” Nói xong liền muốn ra
tay, nhưng bị Lương Quân ngăn cản.

“Chậm đã!” Lương Quân nói: “Ngươi cứ nói phương danh của sư phụ ngươi đã,
có lẽ người cùng Lương gia ta quan hệ không tệ, lão phu cũng không
muốn cùng lão bằng hữu của mình trở mặt.”

“Không cần, cám ơn hảo ý của tiền bối.” Nghe vậy, Ngô Lai hờ hững
nói: “Sư phụ vãn bối bất kể là ai cũng không trọng yếu, nếu là
phiền phức do vãn bối gây ra, vãn bối sẽ tự mình giải quyết, không
thể mượn phương danh của gia sư ra được, cho nên vãn bối cũng không cần
phải nói phương danh của gia sư nói cho tiền bối biết.”

Lương Quân gật đầu nói: “Xem ra lão phu muốn từ biết thân phận ngươi từ
miệng ngươi thì rất khó khăn đây.”

“Không sai!” Ngô Lai nói: “Nếu như tiền bối muốn động thủ thì không
cần lãng phí thời gian, nếu không vãn bối xin cáo từ.”

“Đại ca, đã như vậy chúng ta cũng không nên cùng hắn nhiều lời,
trước tiên đem tiểu tử này bắt giữ rồi hãy nói.”

Không đợi Lương Quân nói, Lương Huy đã ở bên cạnh nói, sau đó lạnh
lùng nhìn chằm chằm Ngô Lai, đồng thời hắn cũng đã đem công lục ngưng
tụ ở song chưởng, chuẩn bị tùy thời hướng Ngô Lai mà ra tay, còn
Thạch Vân cùng bốn lão giả kia bên cạnh cũng vẻ mặt lạnh như băng,
quyết định đã ra tay, không cam lòng thấy bại vừa rồi.

Sự khác thường của mấy người sao có thể qua được mắt Lương Quân. Lương
Quân thoáng do dự một chút, liền gật đầu hướng Ngô Lai nói: “Nếu như
vậy, chúng ta chỉ cách đem bắt giữa ngươi rồi hãy mới nói.” Nói xong
hướng Lương Huy mấy người gật đầu ý bảo, mấy người cơ hồ tại đồng
thời hướng Ngô Lai tiếp cận.

Ngô Lai không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn mấy người đánh tới,
công lực của hắn cũng đã trải rộng toàn thân, bởi vì hắn rõ ràng
bảy nhất lưu cao thể liên hợp hắn vị tất có thể dễ dàng đối phó,
mặc dù hắn đối với võ công bản thân phi thường tự tin, nhưng cũng
không dám thiếu cảnh giác.

“Chậm đã!”

Trong lúc bảy người Lương Huy tiến gần cách trước người Ngô Lai mấy
bước, chuẩn bị hướng hắn công kích, thì một thanh âm quyến rũ đột
nhiên truyền đến. Thanh âm mặc dù quyến rũ nhưng pha lẫn vẻ lo lắng.

Nghe vậy, Lương Quân, Lương Huy, Thạch Vân cùng bố lão giả nọ đều
ngẩn người, sau đó liền đình chỉ cước bộ, bởi vì bọn họ đã biết
người đến là ai.

Khi âm thanh vừa dứt, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi
người, hạ xuống bên cạnh Ngô Lai. Đó chính là Lương Mị. Lúc này hiển nhiên
là nàng đã sử dụng cỗ chân khí của Ngô Lai lưu lại trong cơ thể đem cấm
chế của Lương Quân phá giải.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #333