Đại Chiến Tứ Quái (4)


Người đăng: phithien257

”Bình! Bình! Bình!”

Vào lúc này âm thanh Ngô Lai cùng Cổ Băng Lãnh và Khúc Văn đang chiến đấu đã
thu hút ánh mắt Lương Quân, Lương Huy, Tiêu Thần ba người. Chỉ thấy giữa không
trung kình khí cường đại của ba người xung đột nhau mãnh liệt, cùng lúc thân
thể chấn động, nhanh như chớp lui ra sau.

Cổ Băng Lãnh với Khúc Văn cước bộ vừa khi chạm đất, nhanh chóng lùi lại mấy
bước, miễn cưỡng khống chế thân thể đứng vững. Lúc này trên mặt hai người vừa
kinh vừa sợ, trên trán đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi, hiển nhiên đã tiêu hao
không ít chân khí.

Ngô Lai thân thể bay ra sau vài trượng, nhẹ nhàng hạ xuống đất, khuôn mặt vẫn
không chút biến đổi, nếu có chỉ là trong mắt loé tia hàn băng lạnh lẽo. Bởi vì
rõ ràng hắn hiểu, mấy người này mục đích làm tiêu hao công lực của hắn.

Đồng tử Cổ Băng Lãnh cùng Khúc Văn hai người không ngừng co rút lại, mặc dù
biết Ngô Lai tuổi còn trẻ mà võ công đã kinh người nhưng không ngờ chính bản
thân hai người phối hợp tác chiến hoàn mỹ thế mà vẫn không chiếm được thượng
phong dưới tay Ngô Lai.

“Đại ca, lão Tam, chúng ta đến giúp người.”

Vào thời điểm này, bị hấp dẫn Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa nhìn nhau, cơ hồ
đồng thời lắc mình tới phía sau Ngô Lai, gần như vây quanh Ngô Lai, không chỉ
thế, Tiêu Thần đồng thời hướng tới Cổ Băng Lãnh và Khúc Văn hét lên tấn công.

“Hảo ! Xem ra Tứ Quái chúng ta hôm nay phải liên thủ đối phó tiểu tử này, mọi
người ra tay không cần khách khí, hôm nay mặc kệ dù thể nào đi nữa cũng phải
bắt tiểu tử này.”

Cổ Băng Lãnh liếc nhìn Ngô Lai, thoáng thấy phía sau Ngô Lai nhị quái lạnh
lùng bay tới.

Nghe vậy, Tiêu Thần, Khúc Văn cùng Diễm Như Hoa tam quái nhìn nhau, đồng loạt
gật đầu, vận công lực toàn thân, chuẩn bị liên thủ giết Ngô Lai.

“Các người đã bỏ qua cơ hội tốt để giết ta, ta cũng sẽ không để bọn người có
thêm cơ hội nào nữa.”

Ngô Lai hướng bốn người lạnh lùng nói, xong thân ảnh tức thời biến mất để lại
khoảng không yên tĩnh, thoáng cái xuất hiện trước mặt Diễm Như Hoa vài thước,
hữu chưởng mang chân khí mạnh mẽ đánh tới Diễm Như Hoa.

Thấy vậy, Cỗ Băng Lãnh, Tiêu Thần, Khúc Văn cùng Diễm Như Hoa bốn người đều
thất kinh, cơ hồ trong nháy mắt đem toàn bộ công lực vận tới cực hạn, khi Ngô
Lai vừa di chuyển, Cổ Băng Lãnh, Tiêu Thần cùng Khúc Văn tam quái cũng phát
hiện đối tượng hứng chịu chưởng lực Ngô Lai là Diễm Như Hoa, nhanh chóng đuổi
theo, còn Diễm Như Hoa, khi Ngô Lai vừa di chuyển cũng đã cảm ứng được chân
khí cường đại của Ngô Lai và cũng biết đối tượng bị công kích chính là bản
thân mình, bởi thế trong nháy mắt vận chuyển công lực tập trung tại song thủ,
chuẩn bị nghênh tiếp Ngô Lai.

Bất quả chỉ trong phút chốc, Ngô Lai đã tiếp cận Diễm Như Hoa, hữu chưởng đưa
lên đánh tới Diễm Như Hoa, tam quái Cổ Như Băng bọn họ cũng bay tới vây quanh
Ngô Lai vài thước. Cổ Như Băng với trường kiếm, Tiêu Thần với chưởng lực, Khúc
Văn là tử phiến đồng thời mang theo kình khí cường đại đánh về phía toàn thân
Ngô Lai nhằm gây thương tích, đặc biệt thiết phiến vừa rời tay Khúc Văn đã
trực kích hướng hậu tâm Ngô Lai.

Ngô Lai biết cho dù có đả thương được Diễm Như Hoa, thì bản thân cũng bị hợp
kích của tam quái đánh trọng thương, như vậy lưỡng bại câu thương, kết quả như
thể Ngô Lai không hề mong đợi, vị tất phải tiếp tục, chỉ thấy thân ảnh Ngô Lai
ở giữa không trung đột nhiên biến mất, sau đó bất ngờ hướng tới một bên Tiêu
Thần nhanh chóng công kích.

“Bình!”

Thấy Ngô Lai bất ngờ thay đổi đối tượng công kích, mà lại là chính mình, Tiêu
Thần ngẩn ngơ giây lát rồi lại khôi phục tinh thần vội vàng nghênh tiếp, kình
khí cường đại của hai người trong nháy mát giao nhau phát ra tiếng nổ lớn.

“A !”

Âm thanh va chạm vừa dứt, một tiếng hét thảm vang lên chỉ thấy thân thể Tiêu
Thần bị chấn động văng ra ngoài, đồng thời phun ra vài ngụm máu đen ngòm.

Chứng kiến tình cảnh đó sắc mặt ba người đại biến, cơ hồ đồng thời toàn lực
hướng Ngô Lai đánh tới nhằm làm Ngô Lai thay đổi phương hướng, bởi vì bọn họ
đều biết nội lực thâm hậu của Ngô Lai một khi Tiêu Thần trúng đòn này thì
không thể tránh khỏi trọng thương.

Tốc độ tam quái không thể nói là không nhanh nhưng so với Ngô Lai thì đúng là
một trời một vực, công kích của họ chưa kịp uy hiếp Ngô Lai, hắn đã dễ dàng
chấn bay Tiêu Thần ra ngoài, cùng lúc Ngô Lai nương nhờ dư kình thoát khỏi
phạm vi công kích của tam quái.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tam quái đều kinh hãi, Cổ Băng Lãnh phản ứng
nhanh nhất vội vàng phi thân hương tới phương hướng Tiêu Thần bị chấn ra
ngoài.

Vừa kịp đón lấy Tiêu Thần sắp rơi xuống đất, bất quá do dư kình quá cường đại
làm thối lui bốn năm bước mới trụ lại được.

Nhìn lại Tiêu Thần, thần tình không còn nét tươi cười, nếu có chỉ là sợ hãi,
vô cùng sợ hãi, máu không ngừng trào ra bên khóe miệng, hơn nữa cả cánh tay
phải đều mềm nhũn rủ xuống, rõ ràng đã bị chân khí cường đại Ngô Lai phế đi.

“Lão Nhị, đừng nói gì cả mau chóng ngồi xuống vận công chữa thương đi, mối thù
này chúng ta sẽ đòi lại giùm ngươi.”

Cổ Băng Lãnh vội vàng đỡ hắn ngồi xuống vừa nói vừa dùng tay áp vào hậu tâm
của hắn nhằm truyền ít chân khí giúp bảo vệ tâm mạch của hắn.

Nghe vậy, Tiêu Thần nhẹ nhàng gật đầu, nương theo chân khí của Cổ Băng Lãnh
truyền sang tiến hành vận công chữa thương, bất quá hắn không phải không muốn
nói, mà thật sự không thể nói được, nếu được cũng rất khó khăn, một khi mở
miệng nói, chân khí trong cơ thể dùng áp chế thương thế sẽ ngưng lại, thương
thế vì vậy sẽ nghiêm trọng hơn.

Khi nghe Tiêu Thần kêu thảm thiết, Khúc Văn cùng Diễm Như Hoa cơ hồ đều kinh
hãi quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần bị chấn ra ngoài, sẵn sàng đón lấy Tiêu
Thần, nhưng thấy Cổ Băng Lãnh đã lao đi, hai người lập tức bỏ qua ý định đón
lấy Tiêu Thần.

Đột nhiên, tại không trung Diễm Như Hoa sắc mặt đại biến, nàng cảm giác được
sau lưng mình có một cổ kình khí cường đại sắc bén đang hướng tới, hơn nữa
cũng đã đến rất gần, chỉ khoảng vài thước thôi.

Diễm Như Hoa ngay cả thời gian lo lắng cũng không có, theo bản năng nhanh
chóng xoay người lại đem toàn lực ra nghênh tiếp cổ kình khí đó.

Cơ hồ ngay lúc Diễm Như Hoa xoay người nghênh tiếp cổ kình khí cường đại đó,
Khúc Văn Đồng ở cách đó không xa cũng đã phát giác ra, lập tức xoay người
hướng về phía Diễm Như Hoa lao tới, chiết phiến trong tay càng nhanh hơn bay
vút đến phía sau Diễm Như Hoa lao thẳng tới bóng người đang bay tới công kích
Diễm Như Hoa.

Người này không phải ai khác mà chính là Ngô Lai.

Lúc đầu Ngô Lai đánh bay Tiêu Thần, liền nương theo dư kình phiêu lui ra ngoài
vài trượng, thừa dịp Diễm Như Hoa với Khúc Văn Đồng ngẩn ra, lợi dụng thân
pháp quỷ mị của mình lướt tới phía sau Diễm Như Hoa, mà công kích tới, với hữu
chưởng mang theo kình khí cường đại đánh về phía hậu tâm Diễm Như Hoa, nhân vì
Ngô Lai minh bạch chính mình không thể cho Tứ Quuái có cơ hội liên thủ, một
khi để bọn họ liên thủ, sự phối hợp với “thiên y vô phùng” đó làm cho hắn cảm
giác được bất đắc dĩ muốn bọn họ trọng thương liền nổ lực nhất định đại giới,
cho nên hắn cũng không muốn dây dưa với họ, thầm nghĩ mau chóng đem điều này
nhanh chóng giải quyết mấy lão Tứ Quái với võ công lợi hại. Nếu như bọn họ tứ
quái cùng cao thủ Lương gia liên thủ, đến lúc đó chính hắn có bản lĩnh cao cỡ
nào cũng vị tất trước nhiều cao thủ như thế có thể đào thoát được.

"Bình!"

Kình khí Ngô Lai với Diễm Như Hoa giao nhau, tạo thành một cổ kình khí cường
đại tác động thân thể hai người giữa không trung. Sau đó thân thể Diễm Như Hoa
nhanh chóng bị chấn bay ra ngoài, khóe miệng không ngường rỉ máu, vốn với dung
nhan mỹ lệ nhưng chỉ trong nháy mắt trở nên cực kỳ tái nhợt, hiển nhiên là bị
một kích của Ngô Lai làm tổn thương lục phủ ngũ tạng.

"Phách!"

Trong lúc bản thân Ngô Lai ở giữa không trung cũng bị tác động không ít, Khúc
Văn với thiết phiến trong tay mang theo kình khí cường đại xé rách không khí
hướng tới Ngô Lai, hơn nữa tại giữa không trung triển khai, với tốc độ cực
nhanh hướng tới hậu tâm Ngô Lai, mà Khúc Văn cũng theo sát phía sau, cho tới
khi chỉ cách vài thước với Ngô Lai, hữu chưởng mang theo kình khí cường đại
nhanh chóng hướng tới ngực Ngô Lai mà phóng ra.

Ngô Lai cảm nhận rõ và hoàn toàn nắm bắt được diễn biến trong nháy mắt xoay
người chuyển thân nhẹ nhàng tránh khỏi sự tập kích của thiết phiến, hữu chưởng
cũng nhanh chóng hướng tới nghênh tiếp hữu chưởng của Khúc Văn.

"Bình!"

Một tiếng nổ lớn, Ngô Lai cùng Khúc Văn Đồng trong nháy mắt giao nhau, thân
thể Khúc Văn bị kình khí cường đại chấn nhanh chóng bị văn ra ngoài, mà thân
thể của Ngô Lai giữa không trung bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

"Phịch!"

Trong lúc thân thể Ngô Lai đang hạ xuống, thiết phiến đột nhiên đảo vòng lại
phía hậu tâm Ngô Lai, nghe âm thanh phía sau, trong lòng cả kinh, vội vàng
xoay người dùng Phệ Hồn địch trong tay trái nghênh hướng thiết phiến nọ.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #331