Đại Chiến Tứ Quái (2)


Người đăng: phithien257

"Bình! Bình! Bình!”

Khi mọi người đang kinh ngạc, Ngô Lai đột nhiên chuyển thân, không hề né
tránh, mà rất nhanh đưa song chưởng nghênh hướng đón chưởng của Tiêu Thần cùng
tay áo của Diễm Như Hoa, ba người trong nháy mắt tương giao nhất chiêu, cường
đại kình khí chạm vào nhau phát ra vài tiếng nổ.

Nghe được tiếng nổ vang, tất cả mọi người không tự chủ được trợn tròn mắt nhìn
cuộc thế trận đấu của ba người. Chỉ thấy sau khi ba người giao chưởng với
nhau, Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa thân thể hai người đang ở giữa không trung
chấn động, liền như tia chớp bay lui về phía sau, thân thể Ngô Lai ở giữa
không trung nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

“Phịch! Phịch! Phịch!“

Sau khi rơi xuống đất Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa hai người còn chưa có đứng
vững ngay được, ngay lập tức thối lui ba bốn bước, rõ ràng là không cách nào
hóa giải kình khí Ngô Lai hoàn toàn, do đó bị dư kình cường đại chấn lui.

Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa nhìn lẫn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ
kinh hãi cùng trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc, rõ ràng không có nghĩ đến hai đại
cao thủ hợp lực chẳng những không có bắt được đối thủ trong một chiêu, ngược
lại bị cường đại kình khí đối phương đánh bay đi ra ngoài, làm cho hai người
nhất thời đứng ngây người ra, không lập tức công kích nữa.

Ở bên cạnh, tất cả mọi người giống như bị trúng một côn, đứng lặng ở đó, trong
mắt cùng trên mặt tràn ngập sự kinh hãi cùng kinh ngạc, rõ ràng không nghĩ
được Ngô Lai chẳng những tiếp được một chiêu hợp kích của hai đại cao thủ là
Tiêu Thần và Diễm Như Hoa hai đại cao thủ, mà ngược lại dễ dàng đẩy lui hai
người. Đặc biệt là Lương Quân, Lương Huy, Cổ Băng Lãnh, Khúc Văn, Thạch Vân
cùng bốn lão giả không biết danh tính kia, mặc dù bọn họ đều là nhất lưu cao
thủ nhưng dưới sự hợp kích của Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa hai người không
nhiều người có thể đỡ nổi, điều này khiến cho bọn họ không thể không sợ hãi võ
công của Ngô Lai.

Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa đối phó Ngô Lai
thì không dùng tới vài thành công lực, không khỏi nhớ tới hai người, quay sang
dùng ánh mắt hỏi, nhưng thấy vẻ mặt hai người đầy kinh ngạc cùng trong mắt lộ
ra vẻ kinh hãi. Tất cả mọi người đều lão luyện giang hồ, tự nhiên hiểu hai
người cho dù chưa dùng tới toàn bộ công lực, nhưng cũng đã dùng tới tám chín
thành công lực, trong lòng lại càng khiếp sợ.

Bên cạnh, Cổ Băng Lãnh cùng Khúc Văn nhìn nhau, đã có ý định ra tay. Bởi vì
bọn họ chẳng những đối với võ công của Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa rõ như lòng
bàn tay, lại càng hiểu rõ hai người luôn luôn xuống tay tàn nhẫn, không ra tay
thì thôi, ra tay không thể không dồn người vào chỗ chết, muốn phế đi đối
phương, hai người trong lần đầu tiên không có đánh trúng Ngô Lai thì cũng đã
để cho Ngô Lai đề cao cảnh giác, hai người tự nhiên sẽ không giữ lại công lực.

"Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa không sao chứ! Các ngươi nghe rồi, trong nhất
chiêu ta ít nhất phải cho các ngươi bị thương hộc máu."

Trong khi mọi người đều lấy kinh ngạc võ công Ngô Lai, Cổ Băng Lãnh cùng Khúc
Văn cũng định ra tay thì Ngô Lai đột nhiên lạnh lùng thốt.

Vừa dứt lời, Ngô Lai liền di động, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bóng người
chợt lóe, thân ảnh Ngô Lai liền biến mất tại chỗ. Ngô Lai đánh về phía Tiêu
Thần cùng Diễm Như Hoa và để lại vô số tàn ảnh.

Đang đứng im tại chỗ, Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa nghe vậy nhất thời kinh
hãi, vội vàng ngưng tụ toàn thân công lực chuẩn bị ngăn cản công kích của Ngô
Lai.

Trong phút chốc, Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa liền cảm giác được một cỗ cường
đại kình khí không cách nào tưởng tượng đang hướng bọn họ kéo tới. Hai người
cơ hồ ngay cả thời gian do dự cũng không có, vội vàng vận khởi chân khí mới
vừa ngưng tụ nghênh hướng cổ cường đại kình khí.

"Bình! Bình! Bình!”

Vài tiếng nổ lớn cơ hồ đồng thời vang lên, giữa không trung hai bóng người cơ
hồ như tia chớp phiêu lui ra ngoài rất nhanh, tốc độ thối lui nhanh kinh
người, khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng. Hai người này là Tiêu Thần
cùng Diễm Như Hoa. Đồng thời, ở hướng khác còn có người thối lui về phía sau
phiêu diêu. Bất quá, người này chỉ là nhẹ nhàng phiêu lui ra ngoài trượng, nhẹ
nhàng hạ xuống mặt đất. Chính khi tiếng nói vừa dứt Ngô Lai liền đánh về phía
Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa.

“Phịch! Phịch! Phịch!“

Đảo lui ra phía sau, Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa mũi chân mới vừa chạm đất,
ngay lập tức lui hơn mười bước, dư kình phá hủy hết thảy hoa cỏ hai bên của
hai người khi lui về sau.

Trong lúc Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa rơi xuống đất lại lùi về sau mấy bước
thì bên cạnh đã có hai người bay vút hướng Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa đang
thối lui. Hai người này không phải ai khác, đó là Nhị quái Cổ Băng Lãnh cùng
Khúc Văn.

Hai người nghe được lời Ngô Lai thì phản ứng đầu tiên chạy tới, cơ hồ cùng lúc
phi thân bay lên đánh về phía Ngô Lai, tốc độ kinh người rất mau, phản ứng hai
người cùng tốc độ tuy rất mau, nhưng so với Ngô Lai chậm hơn rất nhiều, khi
bọn hắn còn chưa tới cách Ngô Lai ngoài trượng thì Ngô Lai đã cùng Tiêu Thần
cùng Diễm Như Hoa giao thủ trong nháy mắt cường đại kình khí va chạm vào nhau,
hất bay Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa ra ngoài.

Cổ Băng Lãnh cùng Khúc Văn hai người đã biết công lực Ngô Lai thâm sâu khó
lường, không dám khinh thường, khi phi thân đánh về phía Ngô Lai cũng đã đề
khởi công lực đến cực hạn. Khi bọn họ phi thân về phía Ngô Lai đã đồng thời
rút binh khí, chuẩn bị nhân cơ hội đánh lén Ngô Lai, nhưng đáng tiếc bọn hắn
còn chưa có đến gần Ngô Lai tìm cơ hội đánh lén thì cường đại kình khí của ba
người tương giao. Dư kình cường đại bức hai người bọn họ phải vận công ngăn
cản. Lúc này, Ngô Lai cũng nương dư kình phiêu lui bay ra ngoài, cơ hội hai
người đánh lén cũng không có, phải xoay người hướng theo Tiêu Thần cùng Diễm
Như Hoa đang bay ra ngoài để đuổi theo.

"Nhị đệ, Tứ muội, các ngươi không có việc gì chứ?"

Mới vừa rơi xuống, Cổ Băng Lãnh đứng trước mặt Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa
nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa tái nhợt, nhất thời ân cần
hỏi thăm, vẻ mặt lạnh như băng lúc đầu, cũng vì quan tâm đối hai người mà có
biến hóa.

Bên cạnh, Khúc Văn mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ quan tâm,
hai tròng mắt trũng xuống kia cũng xuất hiện nhiều vẻ quan tâm. Mặc dù Tứ Quái
bọn họ tính cách bất đồng, đều có tính tình quái dị riêng, nhưng bốn người bọn
hắn vẫn ở chung đối xử với nhau phi thường tốt, cho nên lúc này nhị quái nhìn
thấy Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa bị thương, nên quan tâm rất là tự nhiên.

"Chúng ta không sao, các ngươi không cần lo lắng."

Nghe vậy, Tiêu Thần cố nén trụ khí huyết đang bốc lên trong cơ thể, cố gắng nở
nụ cười.

"Hô! Hô!"

Trong lúc Tiêu Thần vừa dứt lời, hắn cùng Diễm Như Hoa đồng thời sắc mặt đại
biến. Sau đó miệng phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt tái nhợt càng có vẻ tái
nhợt hơn, hai người vội vàng vận công chữa thương. Nhưng thật ra hai người bị
thương cũng không nặng, chỉ là chân khí Ngô Lai quá mức bá đạo, hai người tuy
có cẩn thận, nhưng hóa giải thì đã chậm, bị chân khí mạnh mẻ kích thương. Bất
quá, phun ra một ngụm máu tươi, hai người cũng không có gì đáng ngại, vội vàng
vận công hóa giải chân khí mạnh mẽ của Ngô Lai đang ở trong cơ thể bọn họ.

Thấy vậy, Cổ Băng Lãnh cùng Khúc Văn, sắc mặt nhất thời đại biến, nhìn nhau,
cơ hồ đồng thời lắc mình bay lên đánh về phía Ngô Lai, tốc độ so với vừa rồi
nhanh hơn, trong nháy mắt đến trước mặt Ngô Lai vài thước. Trường kiếm phá cựu
của Cổ Băng Lãnh kia tại thốn sao biến thành hàn quang bắn ra bốn phía, dưới
ánh trăng chiếu sáng có vẻ càng lúc hàn quang như trụ bắn về phía Ngô Lai.
Trong tay Khúc Văn thiết phiến cũng được đánh về phía Ngô Lai một tiếng
'xoát', mặt trên cây quạt có vẽ một cái hình đầu lâu xương khô, dưới ánh trăng
chiếu sáng có vẻ rất âm trầm, rất quỷ dị. Cây quạt trong tay Khúc Văn được mọi
người dự đoán hướng công kích nhắm tới cổ họng của Ngô Lai, thiết phiến dưới
ánh trăng phát ra hàn quang lóa mắt, rõ ràng là dùng hàn thiết mà làm nên.

Bên cạnh, Lương Quân, Lương Huy cùng đám người giờ phút này không chỉ kinh
ngạc mà đồng tử cũng chậm rãi co rút lại, Ngô Lai thể hiện võ công siêu hơn
mọi người bọn họ tưởng tượng. Bây giờ bọn họ cũng không dám dùng hai chữ cuồng
vọng đối với Ngô Lai.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn sự công kích của hai người, trên mặt lộ ra một tia kinh
ngạc, đột nhiên phi thân bay lên nghênh đón hai người. Trong lúc Ngô Lai sắp
cùng Khúc Văn tương giao thì Ngô Lai đột nhiên vượt lên từ phía bên phải của
Khúc Văn, tốc độ cực nhanh đã vượt qua sự tưởng tượng bọn họ.

Ngô Lai trong khi hai người đột nhiên ngẩn người ra, hữu chưởng nhắm bả vai
của Khúc Văn đánh tới. Trong lúc Ngô Lai hướng Khúc Văn đánh tới thì bên kia
Cổ Băng Lãnh cả kinh, vội vàng xoay người, trường kiếm mang theo cường đại
kiếm khí đánh úp về phía sau của Ngô Lai.

Ngô Lai mặc dù có thể đánh trúng bả vai của Khúc Văn nhưng không cách nào né
tránh được một kiếm của Cổ Băng Lãnh ở bên cạnh đâm tới. Cơ hồ trong nháy mắt,
Ngô Lai từ bỏ ý định đánh úp bả vai của Khúc Văn, thân ảnh chuyển khai tốc độ
nhanh hơn xoay người nghênh hướng Cổ Băng Lãnh.

Nói là nghênh hướng Cổ Băng Lãnh, nhưng thật ra là hướng Cổ Băng Lãnh công
kích. Chỉ thấy thân ảnh của Ngô Lai như điện thiểm qua phạm vi công kích
trường kiếm của Cổ Băng Lãnh, hữu chưởng nhanh chóng phách hướng ngực hắn.

Thấy vậy, Cổ Băng Lãnh sắc mặt đại biến, không nghĩ đến tốc độ của Ngô Lai quá
nhanh như vậy, ngay cả cơ hội phản ứng hắn cũng không có. Ngô Lai đã xuất hiện
trước người, hắn muốn thay đổi hướng công kích của trường kiếm nhưng đã quá
muộn, đành phải quăng kiếm, lắc mình hướng sang bên cạnh trốn, đồng thời tả
chưởng đã vận khởi cường đại chân khí, chuẩn bị ngăn cản Ngô Lai công kích.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #329