Ma Môn Tứ Quái


Người đăng: phithien257

Không đợi Lương Quân mở miệng bắt đầu giới thiệu, Ngô Lai đột nhiên chỉ vào
người đứng ở bên phải Lương Quân chính là Lương Huy nói: "Vị này là Lương gia
nhị gia chủ: Lương Huy- Lương tiền bối, ta đã gặp qua rồi."

Nghe vậy, Lương Huy đứng ở bên cạnh Lương Quân vẫn không nói gì nhưng trong
lòng không khỏi ngẩn người, cẩn thận liếc mắt đánh giá Ngô Lai một cái, cũng
vẫn còn vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì hắn căn bản chưa từng nhớ ra khi nào đã gặp
qua người tuổi trẻ đứng trước mặt này.

Không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc của Lương Quân, Ngô Lai liền di chuyển ánh mắt
sang bên trái Lương Quân, một người cũng tuổi trẻ, nói: "Vị huynh đài này tuổi
còn trẻ anh tuấn hơn nữa võ công cao cường hẳn là Thạch Vân, Thạch huynh chứ.
Hôm nay vừa thấy mặt, quả nhiên là bất phàm, nghe nói Thạch huynh chính là
người đang điên cuồng theo đuổi Mị Nhi. Chỉ là tại hạ nhất mực kỳ quái, với mị
lực của Thạch huynh mà sao cũng không có làm cho Mị Nhi động tâm."

Thạch Vân nghe vậy thản nhiên liếc mắt nhìn Ngô Lai một cái, mỉm cười nói:
"Huynh đài nói đùa, mị lực của tại hạ làm sao có thể so sánh cùng huynh đài
chứ. Nếu không, Lương cô nương cũng sẽ không thích huynh đài đâu. Bất quá, tại
hạ sẽ không trêu đùa Lương cô nương."

Ngô Lai không thể không tươi cười, đem ánh mắt nhìn về phía Lương Quân, rõ
ràng là chờ đợi Lương Quân giới thiệu cho hắn những Lương gia cao thủ khác.

Thấy vậy, Lương Quân chỉ phía bên phải cùng bên trái của Ngô Lai là bốn người
lão giả tuổi đã 5, 60, nói: "Bốn vị này bây giờ bốn vị cao niên nhất của Lương
gia, cũng là người có công lực tối cao, đó là Lương gia Tứ lão."

Ngô Lai nghe vậy không khỏi cẩn thận đánh giá bốn vị lão giả kia. Bốn lão giả
kia Ngô Lai cũng từng gặp qua khi Lương Quân cùng mọi người xuất hiện. Lúc đầu
cũng không có phát hiện ra bọn họ có gì đặc biệt, mặc dù biết là Tứ lão đều là
cao thủ, nhưng cũng không có để ý bởi vì bọn họ thoạt nhìn cũng có chút mập
mạp, giống như là lâu rồi cũng chưa từng có vận động gân cốt. Bất quá, lúc này
Ngô Lai xem lại bọn hắn thì mới phát hiện bọn họ lựa chọn vị trí vừa đúng hai
hướng có thể bỏ chạy được của hắn, bên cạnh bọn họ là các cao thủ vây quanh
với tác dụng phụ trợ ngăn chặn, làm cho Ngô Lai muốn chạy trốn cũng rất khó
khăn.

"Gia chủ khách khí."

Lúc này, trong bốn lão giả kia có một người hướng tới Lương Quân hành lễ nói.
Quần áo của bốn lão giả đều không khác biệt lắm, nếu như không phải, vị lão
giả vừa thi lễ thì cao thủ bình thường rất khó phát hiện ra ai trong bốn lão
giả kia vừa nói. Đương nhiên, Ngô Lai là ngoại lệ, với công lực của Ngô Lai,
bất kể ai trong bọn họ có động tác gì cũng không thể qua được cặp mắt của hắn.

Lương Quân gật đầu, đưa ánh mắt đảo qua bốn phía cao thủ đứng vây quanh Ngô
Lai nói: "Những người này đều là nhất lưu cao thủ của Lương gia đã bỏ gần hai
ba chục năm bồi dưỡng, ta tin rằng tên của ngươi bọn họ cũng không muốn nhớ,
kêu ta giới thiệu như vậy quá lãng phí thời gian."

Nghe vậy, Ngô Lai gật đầu nói: "Không sai, nếu như đem hết tên của chư vị ra
giới thiệu thật là lãng phí thời gian. Bất quá, có bốn vị cao nhân tiền bối
đang được Lương tiền bối ẩn dấu ở một nơi bí mật gần đây cũng nên cho bọn họ
hiện thân đi."

Nghe được lời của Ngô Lai, Lương Quân, Lương Huy, Thạch Vân cùng với đông đảo
cao thủ vây chung quanh đều là rõ ràng ngẩn người, không biết Ngô Lai ý muốn
nói gì đây. Bởi vì bọn họ bây giờ đều là cao thủ của Lương gia đã hiện thân
còn có cao thủ nào khác ẩn giấu ở bốn phía.

Sau khi ngẩn người ra, Lương Quân cười khổ nói: "Những người này là toàn bộ
cao thủ của Lương gia, lão phu làm sao còn có cao thủ đang ẩn núp từ một nơi
bí mật nào gần đây chứ? Chắc là ngươi lầm rồi?"

"Thật không?" Ngô Lai lạnh lùng cười, đột nhiên hướng tới hoa viên phía ngoài
mười mấy trượng quát: "Các vị tiền bối đã ẩn thân lâu rồi, nên đi ra cùng mọi
người gặp mặt."

"Hắc hắc hắc! Người tuổi trẻ nội lực thật là thâm hậu, bốn người lão phu ẩn
dấu hơi thở rất cẩn thận, không có nghĩ đến vẫn còn bị ngươi phát hiện. Quả
nhiên không hổ danh có thể giết chết Liên sứ giả một cách vô thanh vô tức, hơn
nữa không bị cao thủ phát hiện."

Trong lúc Ngô Lai vừa dứt lời, Lương Quân và mọi người còn đang nghi hoặc,
cách đó không xa truyền đến một tràng cười lạnh.

Nghe thấy âm thanh cười lạnh lẽo đó, Lương Quân, Lương Huy hai người nhất thời
sắc mặt đại biến. Lương Quân thấp giọng hướng Lương Huy nói: "Nhị đệ, có
chuyện gì xảy ra? Bốn người bọn họ không phải đã được ngươi đưa đến chỗ bí mật
của Thiên Ma môn trong Lâm Châu Thành sao? Bọn họ sao lại đột nhiên trở về?"

Lương Huy cũng có vẻ nghi hoặc nói: "Không biết, ta quả thật đã đưa bốn người
bọn họ đến nơi đó rồi, về phần bọn họ tại sao đột nhiên lại trở về, ta cũng
không rõ, có thể là có chuyện gì đó trọng yếu muốn tìm chúng ta thương lượng
chứ! Bằng không đối với cái chết của Liên sứ giả có điều hoài nghi, muốn tra
xem có phải là do người Lương gia chúng ta làm không, xem ra bọn họ đối với
Lương gia chúng ta sinh hoài nghi." Nói xong trong mắt hắn lại lóe ra một tia
cười lạnh.

“Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!”

Trong lúc Lương Huy vừa dứt lời thì từ chỗ xa bên trong của hoa viên đột nhiên
lóe ra bốn người, trong nháy mắt đến bên Lương Quân cùng Lương Huy, tốc độ cực
nhanh làm cho người ta kinh ngạc.

Bốn người này là ba vị lão giả cùng một trung niên phụ nhân, ba lão giả kia
trông cực kỳ quái dị. Trong đó có một người cao lớn lại có dáng vẻ gầy yếu,
lão giả này vẻ mặt lạnh lùng, quần áo trên người cũng rất kỳ dị, bên hông lộ
ra một thanh trường kiếm cũng quái dị trông nửa mới nửa cũ. Một người có vóc
dáng cực kỳ mập mạp, trên mặt ung thũng, nhưng không ngừng lộ ra nụ cười quái
dị, thật đúng là một gã Tiếu Diện Hổ. Một lão giả khác dáng vóc cũng phi
thường quái dị, có cái đầu rất lớn trông thật khó nhìn, khiến cho người ta cảm
thấy quái dị chính là cặp mắt của hắn, cùng với sắc mặt tái nhợt kia, rõ ràng
chính đây là một người bị bệnh ương tử. Bất quá, nếu như nhìn kỹ hai tròng mắt
của hắn thì sẽ phát hiện cặp mắt kia vốn giống như ao hãm, trong ánh mắt lóe
lên hàn quang nhìn phía về Ngô Lai, rõ ràng đây là một gã cao thủ phi thường
lợi hại, chỉ bất quá hắn thu liễm quá tốt, khiến cho một cao thủ bình thường
không biết trước thân phận của hắn cũng sẽ không đoán ra hắn là một cao thủ
phi thường lợi hại, trong tay hắn vẫn còn nắm một thanh chiết phiến, người
không chú ý còn tưởng rằng hắn là một thư sinh, nhưng thanh chiết phiến này
không ngừng lóe hàn quang dưới ánh trăng, quan sát tỉ mỉ một chút sẽ phát hiện
ra cây quạt này chính là dùng hàn thiết mà tạo thành.

Cuối cùng là vị trung niên phụ nhân càng có vẻ quái dị, nhìn diện mạo thì đúng
là Bán Lão Từ Nương, phong vận do tồn, thoạt nhìn chỉ khoảng ba 40 tuổi, nhưng
nếu như nhìn kỹ quan sát cẩn thận thì liền dễ dàng biết tuổi của phụ nhân vượt
quá xa tuổi đó, chỉ bất quá công lực nàng thâm hậu, có thuật trú nhan thôi. Sở
dĩ nói nàng ta quái dị là bởi vì từ tướng mạo của nàng cũng biết nàng tuổi còn
trẻ tuyệt đối là một tuyệt thế giai nhân. Một người tuyệt thế mỹ nữ như thế
lại cùng ba lão giả có chút quái dị kia ở cùng một chỗ, có thể nào không cho
người khác cảm giác được quái dị.

Ngô Lai lẳng lặng đánh giá bốn người này, chẳng những bốn người có tướng mạo
cùng trang phục quái dị, từ trên thân thể của bốn người này tỏa ra khí tức
quái dị, đó là một loại khí tức nguy hiểm, làm cho hắn không thể không chú ý
bốn người này.

Một người lãnh mà quái, một người cười mà ẩn tàng sát khí, một người mang theo
bệnh nguy kịch, một người yêu mị mà tà dị, khiến cho Ngô Lai có cảm giác gặp
bốn người bọn họ, chính là tổ hợp quái dị làm cho Ngô Lai cũng cảm thấy kinh
ngạc, cảm tới nguy hiểm.

"Lương gia chủ, Bốn vị tiền bối này lẽ nào không phải là cao thủ của Lương gia
chứ?"

Đánh giá bốn vị quái nhân trong chốc lát, Ngô Lai lúc này mới hướng Lương Quân
nói.

Khi bốn gã quái nhân xuất hiện thì bốn người được Lương Quân xưng là Lương gia
tối lợi hại kia sắc mặt khẽ biến, dù là cao thủ nhất lưu mà sắc mặt đại biến,
rõ ràng đúng là bốn gã quái nhân có thân phận hoặc là võ công khiến cho bọn họ
kinh ngạc, e ngại.

"Lương huynh, tìm được hung thủ giết chết vị sứ giả cũng không cho chúng ta
biết. Mọi người chúng ta hợp lực có thể dễ dàng đem hắn bắt giao cho Đại
trưởng lão hoặc là giết chết. Nếu như thực lực các ngươi không đủ, không thể
bắt hắn mà để cho hắn đào tẩu, chạy trốn, các ngươi không có cách nào giao phó
với Liên trưởng lão."

Không đợi Lương Quân trả lời cho Ngô Lai, lão giả mập mạp trông giống Tiếu
Diện Hổ kia đã mở miệng hướng Lương Quân nói.

"Thật may mắn Tứ quái chúng ta biết tin tới kịp, nếu không chắc chắn là bỏ mất
cơ hội bắt được hung thủ giết chết Liên sứ giả. Ngươi cũng biết tính tình của
Liên trưởng lão, vạn nhất để cho hung thủ đào thoát, kết quả đúng là rất
nghiêm trọng, đến lúc đó Liên trưởng lão trách tội xuống ngươi, ta không có
khả năng chịu nổi."

Nghe được lão giả kia nói, sắc mặt Lương Quân khẽ biến, còn không có chờ hắn
nói, vị lão giả kia lại nói, trên mặt lộ ra tia cười tà mị, hình như vĩnh viễn
không đổi.

"Đúng vậy! Lương huynh." Lúc này yêu mị phụ nhân kia cũng cười nói: "Ngươi lẽ
tất nhiên mang cho chúng ta cảm thấy cao hứng."

Nghe vậy, Lương Quân thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không có
nói, tựa hồ đối với bốn người quái nhân này phi thường hiểm ác, sau đó đem ánh
mắt nhìn vào người Ngô Lai nói: "Bốn vị này là Tứ quái của Thiên Ma môn, nhất
thân quỷ dị ,võ công trên giang hồ sợ rằng không người nào có thể theo kịp,
ngươi muốn thoát ra khỏi sự vây công chúng ta mà chạy trốn, cơ hội càng ít.
Chuyện sanh tử của ngươi, lão phu cũng không thể cam đoan."


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #326