Người đăng: phithien257
Đêm rất yên tĩnh, có chút gió thổi nhẹ nhàng, tạo nên một cảm giác phi thường
thoải mái. Bất quá, lúc này nhìn Thiên Vương môn mọi người mà nói thì đúng là
mưa máu tanh, bên trong phủ viện kia thi thể chất cao như núi cùng mùi máu
tanh khiến cho không người nào có thể chịu được.
Lúc này, bên trong phủ viện trừ các đệ tử đang dọn dẹp thi thể ra, không có
động tĩnh gì khác, ngay cả Tần Sóc – Thiên sứ giả của Thiên Vương Môn cũng ở
bên cạnh chỉ huy công việc dọn dẹp. Bất quá, lúc này vẻ mặt của hắn rất lạnh
lùng, vẻ lạnh lùng đó khiến cho người khác thấy ớn lạnh. Trong ánh mắt hắn có
một tia thương tâm, không đổi phát ra, rõ ràng đang vì các đệ tử đã chết này
đứng yên lặng tưởng niệm.
Ở cách phủ viện khoảng trên trăm trượng, trên lầu các, lúc này có ba người
đứng yên lặng nhìn vào bên trong phủ viện nhìn mọi người đang dọn dẹp thi thể
cùng Tần Sóc đứng bên cạnh vẻ mặt lãnh đạm.
Đó là một tòa phủ viện ở bên cạnh, có sáu tầng cao, kiến tạo rất kim bích huy
hoàng, phi thường hùng vĩ nguy nga. Ba người đó đứng tại tầng thứ năm theo dõi
ngay từ đầu khi Quỷ Diệt, Tà Binh dẫn Quỷ Cốc Tà Điện cao thủ hướng về Thiên
Vương môn đánh lén cho đến bây giờ. Bọn họ vẫn đứng ở nơi đó, nhìn rất kỹ hết
thảy động tĩnh trong phủ viện.
"Giang huynh, xem ra tin tức của ngươi rất chuẩn xác, không thể nghĩ cao thủ
của Quỷ Cốc Tà Điện đúng như ngươi dự đoán, ngay cả nghỉ ngơi cũng không có
nghỉ liền hướng tới Thiên Vương môn ra tay."
Lúc này, một người trung niên, vai đang đeo cây đại đao, chỉ còn lại có một
cánh tay phải mở miệng nói.
"Nhưng là ta không có nghĩ đến Tứ đại sứ giả của Thiên Vương môn cũng xuất
hiện kịp thời vào tối nay. Mặc dù Quỷ Diệt bọn họ đạt tới mục đích làm giảm
thực lực của Thiên Vương môn, nhưng cũng làm ta thất vọng, bọn Quỷ Diệt mang
nhiều cao thủ như vậy mà không có thể giết chết bọn Thượng Trung Dân tứ Trưởng
lão."
Nghe vậy, một người tuổi trẻ lạnh lùng thốt. Một người khác đứng bên người cầm
thanh cự kiếm. Gã đại hán đó chỉ là liếc mắt nhìn hai người một cái, liền đưa
ánh mắt nhìn lại phía bên trong phủ viện lần nữa, trong mắt thể hiện vẻ khiếp
sợ, rõ ràng là bởi vì vừa rồi nhìn thấy cảnh chém giết thảm khốc làm cho hắn
khiếp sợ.
Ba người này không phải ai khác, chính là Lý Lương, Giang Chánh cùng Vương
Hải. Khi Giang Chánh đem tin tức của mình nghe được nói lại cho Ngô Lai, rằng
Quỷ Cốc Tà Điện có thể đem người hướng đến Thiên Vương môn đánh lén. Trải qua
một phen suy xét, Giang Chánh, Lý Lương, Vương Hải ba người liền quyết định
đến đây dò xét một phen, cho nên mọi người liền trước chạy tới phía ngoài phủ
viện trước canh ba, lựa chọn được tòa lầu các này, vừa lúc có thể xem hết thảy
cảnh vật trong phủ viện có thể xem rõ ràng, do đó thoải mái coi cảnh Quỷ Cốc
Tà Điện cùng Thượng Trung Dân và đệ tử của Thiên Vương môn chém giết nhau rất
rõ ràng.
"Đúng vậy!" Lý Lương nghe vậy cũng thở dài thất vọng nói: "Quả thật có chút
tiếc nuối, mắt thấy Thượng Trung Dân, Đỗ Thành, Vạn Phù cùng Đoạn Lộ bốn người
sẽ chết trong tay của Quỷ Diệt cùng đám thuộc hạ, không thể nghĩ rằng Tứ đại
Sứ giả lại đột nhiên mang theo đông đảo cao thủ tới kịp."
"Được rồi, náo nhiệt cũng coi xong rồi. Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng
phải trở về khách sạn rồi hãy nói." Giang Chánh đột nhiên nói, nói xong liền
hướng xuống lầu các đi xuống.
Nhìn thoáng qua Giang Chánh, Lý Lương không khỏi, nhịn được lắc đầu, xoay
người hướng Vương Hải nói: "Vương huynh, chúng ta trở về thôi!"
Vương Hải gật đầu, không nói gì, mang thanh cự kiếm của mình theo sau Lý Lương
đi xuống lầu.
Từ đầu đến cuối Vương Hải đều không nói gì, có lẽ là bởi vì hắn có tính cách
lạnh lùng, cũng có thể là bởi vì từ xưa tới giờ hắn không có gặp qua cảnh đánh
nhau tàn khốc máu tanh như vậy, do đó không cách nào tiếp nhận được sự thật
tàn khốc này, mặc dù trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng trong lòng
hắn sự khiếp sợ cũng không thể nào hình dung được, trong ánh mắt hắn cũng ánh
lên vẻ gì đó, bất quá cũng chỉ là chợt lóe qua.
Vào lúc canh ba, một bóng người như quỷ mỵ, tốc độ kinh người ở giữa không
trung của Lâm Châu Thành bay vút đi, phảng phất không có bị ngoại lực cản trở.
Đương nhiên, không có bị tác động của ngoại lực là không có khả năng, chỉ bất
quá vì tốc độ của hắn quá nhanh, làm cho người ta không có cách nào nhìn rõ
ràng hắn nhờ vào kiến trúc hùng vĩ kia.
Thân ảnh của người này bất quá trong nháy mắt liền bay vút ngoài trăm trượng,
tốc độ đã đạt tới cảnh giới không thể tư nghị, đó là một cao thủ nhất lưu nếu
như không nhìn kỹ, cũng không thể phát hiện ra thân ảnh của người này.
Bóng người thần bí nhìn thân ảnh cùng tốc độ bay đi không có chút do dự, liền
có thể biết người này đối với cảnh vật phi thường quen thuộc.
Một lát sau, thân ảnh liền tới trước một phủ đệ thì dừng lại, dừng trước phủ
đệ nhìn thoáng qua chần chờ một chút, liền phi thân tiến vào trong phủ đệ.
Nhìn kỹ lại thì phủ đệ này đúng là Lương phủ.
Lúc này, ngọn đèn dầu Lương phủ vẫn như trước tỏa sáng, hơn nữa như thể ánh
trằng tròn sáng ngời trong đêm, ở giữa không trung nhìn lại, đó chính là một
tòa cung điện hùng vĩ.
Người này vừa vào bên trong phủ viện, liền không hề cố kỵ bay vút về phía
trước, có thể là nguyên nhân là tài cao, lớn mật nên căn bản không cần để ý
bên trong phủ viện có thủ vệ hay không, và cũng không cần coi xem mình có bị
người ta phát hiện hay không. Bất quá, có thể khẳng định một điểm, người này
tất nhiên phi thường quen thuộc đối với nơi này, cho dù không phải phi thường
quen thuộc, cũng đã biết hết thảy bốn phía như lòng bàn tay. Bởi vì người này
trong khi bay vút đi không có chút do dự, có thể nói là vô cùng quen thuộc.
Một lát sau, người này dừng ở hoa viên bên cạnh bên trong phủ viện, trước sân
độc lập đây đúng là sân trước khuê phòng của Lương Mị. Chỗ này ánh trăng sáng
ngời có thể nhìn thấy rõ ràng, khi thấy rõ diện mạo của người này hai mắt chớp
động quang mang khác thường, ánh mắt cùng nụ cười chậm rãi hiện lên trên khuôn
mặt vẻ tà dị tươi cười, không phải ai khác đó là Ngô Lai.
"Mị Nhi, ta tới đây!" Nhìn sân trước mắt, trong lòng Ngô Lai đang yên lặng
bỗng cất lên tiếng nói, tiếp theo thân ảnh chợt lóe lên tiến vào bên trong
sân, ánh mắt quét nhìn bốn hướng trong chốc lát, lúc này mới lắc mình đến
trước phòng của Lương Mị, nhẹ nhàng vận công chấn gãy chấn song, đẩy cửa mà
vào.
Bên trong phòng rất an tĩnh, nương ngoài cửa sổ ánh trăng có thể nhìn thấy hết
thảy mọi vật bên trong phòng. Chỉ thấy Lương Mị lúc này đã ngủ say tại trên
giường, trên mặt kia lộ ra vẻ thản nhiên, bất quá hơi u buồn. Cánh tay ngọc
kia da thịt lộ ra ngoài lúc này có vẻ càng thêm xinh đẹp mê người, trước ngực
có hở ra chút da thịt trắng noãn như tuyết, nếu như quần áo ở ngực của nàng
xuống chút nữa có thể mơ hồ thấy được cặp phong mãn đầy đặn, mê hoặc lòng
người kia, bất quá, giờ phút này nó như ẩn như hiện. Tình cảnh trái ngược đó
càng thêm hấp dẫn lòng người muốn tìm tòi khám phá xuân quang thần bí.
Ngô Lai đi tới trước giường đứng lẳng lặng nhìn Lương Mị ngủ say trên giường,
vẻ mặt động lòng người cùng thân thể đầy đặn mê người kia, trên mặt hắn nụ
cười tà dị càng ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên, Ngô Lai không nhịn được cúi đầu hướng tới vẻ mặt đang tươi cười của
Lương Mị kia di chuyển tới.
"Ân!"
Trong lúc miệng của Ngô Lai vừa vặn đến sát khuôn mặt của Lương Mị thì hình
như Lương Mị có cảm ứng được, đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng, mở đôi
mắt đẹp, nhìn về phía Ngô Lai, ánh mắt đầu tiên mê mang, tiếp theo liền chớp
động thể hiện sự vui mừng lẫn sợ hãi.
Thấy lông mi của Lương Mị nhẹ nhàng di động, đột nhiên mở đôi mắt đẹp nhìn về
phía mình, Ngô Lai ngẩn người, không dừng lại, tiếp tục hướng tới dung nhan
Lương Mị xinh đẹp mà di chuyển.
Sau khi ngẩn người, Ngô Lai mừng rỡ, đột nhiên hướng về phía Lương Mị trên
giường, chặn thân thể của Lương Mị, đôi môi tiếp tục hướng tới dung nhan xinh
đẹp động lòng người của nàng hướng xuống.
Lương Mị cũng không có né tránh, và không có ý định né tránh, chỉ là dùng ánh
mắt yêu luyến cùng động tình nhìn Ngô Lai, bởi vì nàng đã nhìn rõ ràng đúng là
người mà mình vẫn nghĩ tới. Nàng làm như thế nào mà né tránh đi đâu chứ!
"Ân!"
Ngô Lai rất tự nhiên đem ôm chặt Lương Mị vào lòng, hôn lên dung nhan xinh đẹp
động lòng người kia của nàng. Đôi bàn tay to của hắn đã không biết tự bao giờ
đặt lên cặp phong nhũ đầy đặn của Lương Mị. Mặc dù cách quần áo, khi được hắn
nắm trong tay, cảm giác đê mê làm cho Lương Mị không khỏi nhịn được nhẹ nhàng,
rên rỉ.
Lương Mị bị Ngô Lai ôm chặt kích thích, song chưởng đã hoàn toàn ôm lấy ngang
lưng Ngô Lai kịch liệt đáp lại cử chỉ khiêu khích của hắn.
Một lát sau, hai người cuối cùng bọn họ cũng tách ra. Cho đến khi cả hai đều
hô hấp khó khăn thì mới buông ra. Chỉ chốc lát đối với hai người mà nói, đó
chính là thời gian rất lâu, phảng phất hơn mười năm, có thể là qua một thế kỷ.
Cả hai dừng lại đều là si ngốc nhìn đối phương. Có lẽ đây là mị lực của tình
yêu!
"Mị Nhi, nàng có nhớ tới phu quân không?"
Lúc này, Ngô Lai đột nhiên ghé vào bên tai Lương Mị nhẹ nhàng hỏi, đôi ma thủ
kia cũng đã lách qua quần áo của Lương Mị, đem cho nàng cảm giác phi thường
tâm động, phi thường thích thú nơi cặp ngực đầy đặn này.
Lương Mị cố nén trụ cảm giác đê mê ma quái kia. Cảm giác mang đến khoái cảm
nên càng ôm chặt lấy Ngô Lai như sợ rằng hắn biến mất, rồi nhẹ nhàng nói:
"Chàng mấy ngày rồi cũng không tới, Mị Nhi làm sao biết chàng có nhớ đến ta
hay không chứ?"
"Phải không?" Ngô Lai đột nhiên nở nụ cười tà dị nói: "Phu quân cũng nhớ Mị
nhi." Nói xong hai bàn tay của hắn đã phân biệt nắm lấy cặp ngực đầy đặn của
Lương Mị cùng đồn bộ phong đỉnh, nhẹ nhàng, vuốt ve, vò, miết, ngắt, nhéo.
"Ngô Lai, không được làm chuyện xấu! Ân!"
Trong khi Lương Mị cảm giác được Ngô Lai muốn làm chuyện xấu kia, vội vàng lên
tiếng ngăn cản, nhưng đôi ma thủ của Ngô Lai kia đã gây cho nàng có cảm giác
đê mê, khiến cho nàng không được, cất tiếng rên rỉ, kêu la thành tiếng.
Ngô Lai nào đâu còn để ý tới lời nói của Lương Mị, hai tay kia càng không
thành thật chạy khắp thân thể Lương Mị. Mỗi một bộ vị mẫn cảm, Lương Mị kia
nhẹ nhàng kêu lên âm thanh hấp dẫn, âm thanh đó lại càng tràn ngập vô hạn,
cùng với sự hấp dẫn làm cho Ngô Lai càng không cách nào giữ được hai tay đang
điên cuồng chạy khắp toàn thân Lương Mị, hôn bên tai Lương Mị, kích thích
nàng.
"Ngô Lai, mau dừng lại!"