Đại Chiến Quỷ Tà (2)


Người đăng: cankhonvocuc

Hàn Dục nghe vậy đại nộ, nói: “Tiểu tử, ngươi …”

Còn không đợi Hàn Dục nói xong, Ngô Lai liền cướp lời nói: “Ta, ta cái gì, ta
biết bất quá so với trẻ tuổi anh tuấn hơn một chút, ngươi cũng bất tất giận
thành bộ dạng này.”

Hàn Dục đại nộ quát: “Tiểu tử, ngươi tìm chết.” Nói xong muốn phóng người tới
giết Ngô Lai.

Lúc này, một tên trẻ tuổi anh tuấn phi thường, nhưng trên mặt mặt có biểu tình
yêu dị sau lưng Hàn Dục nói: “Sư phụ, sao hà tất cùng loại người Vô Lại này
nổi giận chứ? Giết gà sao dùng gì dao mỗ trâu, tiểu tử này giao lại cho đệ
tử.”

Hàn Dục nhìn kẻ lên tiếng, nói: “Tinh Trạch, cẩn thận một chút.”

Kẻ này là đệ tử thân truyền của Hàn Dục, tên là Lưu Tinh Trạch, một thân võ
công sâu dày chân truyền của Hàn Dục, ngay cả Tà Kiếm kiếm pháp của Hàn Dục,
Lưu Tinh Trạch cũng đã có 8 phần hỏa hầu.

Lưu Tinh Trạch đáp: “Sư phụ, yên tâm!”

Ngô Lai thấy đối phương xuất ra một người trẻ tuổi anh tuấn, sắc mặt lại yêu
dị, liền nói: “Ngươi so với sư phụ không biết anh tuấn hơn biết bao nhiêu lần,
bất quá gương mặt này của ngươi quá yêu dị, khiến ta nhìn thấy rất không sảng
khoái, bởi vậy ngươi phải cận thận, ta phải đem cái gương mặt này của ngươi
đánh thành đầu heo.”

Lưu Tinh Trạch mới bắt đầu nghe được lời của Ngô Lai còn là cả mặt vui vẻ, đến
cuối cùng biến thành muốn khó nhìn bao nhiêu sẽ có khó nhìn bấy nhiêu.

Lưu Tinh Trạch đại nộ, quát: “Tiểu tử, ngươi tìm chết.” Nói xong còn một
chưởng vỗ tới Ngô Lai.

Ngô Lai lách người né tránh, nói: “Cẩn thận mặt của ngươi.” Nói xong nhân ảnh
lóe lên, biến mất trước mặt của Lưu Tinh Trạch.

Chỉ nghe thấy bạch vang một tiếng, Lưu Tinh Trạch trên mặt đã bị Ngô Lai tát
một cái.

Lưu Tinh Trạch chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, hoảng sợ nhìn Ngô Lai, không ngờ
được đối phương khinh công cao cường như thế, chỉ cảm giác trước mắt bóng
người lóe lên, bản thân đã bị đối phương tát cho một cái.

Khi Lưu Tinh Trạch còn đang hoảng sợ, thanh âm của Ngô Lai lại vang lên.

“Cẩn thận, mới rồi đánh là mặt phải của ngươi, phải tới mặt trái của ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, người đã thiểm điện phi tới hướng Lưu Tinh Trạch.

Khi nghe Ngô Lai nói cẩn thận, Lưu Tinh Trạch đã ngưng tụ toàn thân công lực,
chăm chú nhìn Ngô Lai, chú ý nhất cử nhất động của Ngô Lai. Lai thấy Ngô Lai
phóng tới hướng mình, vội vàng dùng ra toàn lực bản thân né tránh, nhưng Ngô
Lai giống như cái bóng, bám sát Lưu Tinh Trạch. Mặc cho Lưu Tinh Trạch né
tránh như thế nào, đều không thể bỏ rơi thân ảnh của Ngô Lai.

Chỉ nghe chát lại một tiếng tát vang lên rõ ràng, Lưu Tinh Trạch cả mặt kinh
hãi nhìn Ngô Lai, không nghĩ được bản thân đã được toàn bộ chân truyền của sư
phụ, trong giang hồ đã là cao thủ, lại dùng ra toàn lực còn là tránh không
được công kích của Ngô Lai.

Tát tai với một nam nhân mà nói, quả thật là đại sỉ nhục của hắn, còn không
bằng trực tiếp giết hắn.

Ngô Lai tát tai Lưu Tinh Trạch xong còn quay về chỗ cũ, Phong Vân mấy người
sớm biết võ công lợi hại của Ngô Lai, tịnh không cảm giác kì quái, nhưng đối
diện với thân pháp quỷ dị đó của Ngô Lai, cũng kinh ngạc phi thường. Bởi vì
thân pháp Ngô Lai sử dụng mấy người hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy trước
giờ chưa từng nghe nói qua, càng có không thấy qua thân pháp nhanh như thế.

Hàn Dục sắc mặt hoảng hốt nhìn Ngô Lai, nghĩ thầm: Tiểu tử này là ai? Nhìn
thân pháp hắn sử dụng ta thế nào trước đến giờ chưa từng nghe nói qua, hôm nay
là lần đầu tiên tận mắ thấy được.

Hàn Dục trong lòng cũng không biết bao nhiêu cao thủ trong giang hồ trong đầu
tìm kiếm qua một lần, còn không tìm được người với Ngô Lai sử dụng thân pháp
tương tự.

Hàn Dục vốn nghĩ Ngô Lai là nhất định là đệ tử của một kì nhân giang hồ, nhưng
nghĩ hết các đại cao thủ trong hai trăm năm gần đây, còn đoán không ra thân
phận của Ngô Lai, khiến Hàn Dục càng thêm sợ hãi đệ tử thân truyền của mình
với Ngô Lai tuối tác xêm xêm, lại có thể trong tay của Ngô Lai không kham nổi
một kích như thế, người khác còn là không biết võ công của Lưu Tinh Trạch cao
thấp thế nào, nhưng hắn lại rõ ràng phi thường.

Lưu Tinh Trạch là một kì tài luyện võ, trong vài năm ngắn ngủi có thể học toàn
bộ võ công của Hàn Dục, ngay cả Tà Kiếm kiếm pháp thành danh của Hàn Dục, cũng
được hắn học 7 8 thành, ngay cả Hàn Dục cũng không có khả năng tùy tiện tát
tai Lưu Tinh Trạch, Lưu Tinh Trạch đối diện với công kích của Ngô Lai lại có
thể tránh không khỏi, thế nào có thể không khiến Hàn Dục sợ hãi.

Quỷ Thiên, Quỷ Địa hai người bên cạnh càng là sợ hãi hơn, vốn nghĩ Quỳ Ảnh
Thân Pháp của mình đã là thân pháp nhanh nhất, quỷ dị nhất, lợi hại nhất trong
giang hồ, không ngờ được thân pháp của Ngô Lai càng lợi hại, càng quỷ dị càng
nhanh hơn. Hai người chỉ thấy một đoàn ảnh tử công tới hướng Lưu Tinh Trạch,
căn bản nhìn không rõ hắn là công kích thế nào. Lấy võ công của Quỷ Thiên, Quỷ
Địa đều nhìn không rõ thân pháp của Ngô Lai, có thể thấy được sự lợi hại của
Ngô Lai.

Quỷ Thiên cùng Qủy Địa nhìn nhau một cái, đều thấy được kinh hãi trong mắt đối
phương. Đồng thời, hai người trong lòng đều suy nghĩ Ngô Lai sử dụng là loại
võ công nào, sư phụ của hắn rốt cuộc là ai, nhưng nghĩ cả nửa ngày, cũng nghĩ
không ra kết quả, đành phải không biết làm sao bỏ qua, tĩ mĩ quan sát Ngô Lai.

Lưu Tinh Trạch bị Ngô Lai tát cho 2 cái bạt, cái giận đó trong lòng không cần
phải nói. Lại thấy Ngô Lai cười lạnh nhìn mình, quả thật là nổi giận đùng
đùng.

Chỉ thấy Lưu Tinh Trạch trong mắt giống như phải phả ra hỏa quang, hung ác
nói: “Tiểu tử, có bản lĩnh ngươi không nên sử dụng thân pháp quỷ dị đó của
ngươi, chúng ta quyết đấu cao thấp trên binh khí.”

Ngô Lai nói: “Ta vốn là người không bản lĩnh, chỉ là một tên Vô Lại, các huống
chi ta trước giờ chưa dùng vũ khí, vì thế ta chỉ có sử dụng khinh công sở
trường nhất của ta, nếu không, không bị ngươi giết mới quái, ta tuy là Vô Lại,
nhưng cũng không ngu đến loại trình độ này.”

Phong Vân, Vương Bân bên cạnh đều bị Ngô Lai nói tới quay cái đầu, đều mỉm
cười nhìn Ngô Lai. Mà Phong Khí cùng Trữ Thanh Sương sớm lĩnh giáo sự nhanh
mồm nhanh miệng của Ngô Lai, đểu cười thầm Lưu Tinh Trạch lần này là tự chuốc
khổ.

Lưu Tinh Trạch đại nộ, giận dữ nói: “Ta muốn dùng máu tươi của ngươi tẩy xóa
xỉ nhục của bản thân.” Nói xong, rút bảo kiếm của mình ra, toàn thân phát xuất
kình khí cường đại, giận dữ nhìn Ngô Lai.

Các người khác đều giật mình, không ngờ được Lưu Tinh Trạch có thể phát ra
công lực cường đại như thế, ngay cả Hàn Dục biết rõ võ công của hắn nhất cũng
giật mình, không ngời võ công đồ đệ của mình trong chớp mắt đột nhiên đại
tăng.

Nguyên lai Lưu Tinh Trạch bị Ngô Lai kích nộ, hận không lập tức đem Ngô Lai
đập làm vạn mảnh, bất tri giác cưỡng ép công lực trong cơ thể bản thân, làm
cho kinh mạch trong cơ thể tiếp nhận đến cực hạn. Nhưng Lưu Tinh Trạch lại
không tự biết, bị nộ khí xông lên mê muội đầu óc của hắn vẫn như củ cưỡng ép
phát động chân khí trong người, lại trong lúc vô ý trùng phá nhâm, đốc nhị
mạch, đả phá được nút ngăn của người luyện võ, đạt đến cảnh giới người luyện
võ tha thiết mơ ước, trở thành tiên thiên cao thủ.

Ngô Lai thấy Lưu Tinh Trạch phát ra khí thế cường đại như thế, liền thay đổi
sự ung dung mới rồi, lập tức ngưng thần đối lấy, đồng thời, vận khởi công lực
toàn thân, phát xuất khi thế so ra càng cường đại hơn.

Chỉ thấy thân thể của Ngô Lai được một khí đoàn năm màu bao bọc, ngưng thần
nhìn theo nhất cử nhất động của Lưu Tinh Trạch. Từ trên người Ngô Lai phát
xuất một cỗ phách khí cường liệt, vọt ra cả không gian.

Mọi người bên cạnh kinh ngạc, nhìn thấy trên người Ngô Lai phát ra khí thế
cường đại. Mọi người vốn nghĩ Ngô Lai chỉ là thân pháp quỷ dị, khinh công cao
cường, lại không ngờ được nội công của Ngô Lai lại cũng có thể cao cường như
thế.

Xác thật, tuổi tác giống như của Ngô Lai thế này, có thể có võ công cao cường
như thế, trong giang hồ căn bản không khả năng, trừ phi có kì ngộ người khác
không cách nào tưởng tượng được.

Lưu Tinh Trạch có thể trong phẫn nộ trùng phá nhâm đốc nhị mạch, đạt đến hàng
ngũ cao thủ tuyệt đỉnh đã là một kì tích. Nhưng võ công Ngô Lai biểu hiện ra
lại là kì ngộ cầu xin mới có thể hình dung, thế nào có thể không kêu mọi người
kinh ngạc chứ.

Ngô Lai lạnh lẽo nhìn Lưu Tinh Trạch nói: “Xem ra ta còn là xem thường ngươi,
không có nghĩ được ngươi lại có thể dưới sự phẫn nộ, đột phá nút chặn của
người luyện võ, đạt đến hàng ngũ tiên thiên cao thủ. Bất quá, ta khuyên ngươi
không nên muốn cùng ta động thủ, bởi vì ngươi căn bản không phải là đối thủ
của ta.”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #32