Người đăng: phithien257
"Dừng tay!"
Trong lúc cự kiếm của đại hán còn cách Lí Lương vài thước, còn Lí Lương vận
khởi toàn thân công lực chuẩn bị né tránh thì từ xa xa truyền đến thanh âm của
một người. Nghe vậy đại hán vốn đang cử kiếm chém về phía Lí Lương đột nhiên
dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía phát ra thanh âm, ngay cả Lí Lương cũng vội
nén chân khí xuống nhìn về phía đó. Theo tiếng người vừa nói, một bóng thân
ảnh cũng vừa chợt lóe đến trước mặt hai người.
"Thiếu gia, sao người lại đến đây?" Khi Lí Lương vừa nhìn thấy rõ người vừa
đến thì vội quay đầu hành lễ nói. Đúng vậy người vừa lên tiếng ngăn cản hai
người chính là Ngô Lai.
"Ngươi là ai? Có phải là ngươi muốn kiến tạo phòng ốc tại đây?" Không đợi Ngô
Lai mở miệng nói chuyện, đại hán đã hỏi, bởi vì hắn từ Lí Lương đã biết được
thân phận của Ngô Lai.
Ngô Lai hướng Lí Lương gật đầu, lúc này nhìn về hướng Vương Hải, trong ánh mắt
có một loại tình cảm khó nói ra lời, ánh mắt giống như là nhiều năm không gặp
được hảo bằng hữu, hảo huynh đệ vậy.
Thấy Ngô Lai nhìn về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc không rõ Ngô
Lai vì sao chỉ nhìn mình mà không trả lời.
"Vì sao ánh mắt này lại quen thuộc như vậy, tựa hồ như trước kia chúng ta đã
từng quen biết nhưng tại sao ta một chút ấn tượng cũng không có, ta cũng chưa
từng gặp qua người này, diện mạo quá xa lạ nhưng sao ta lại có một cảm giác
quen thuộc như vậy chứ?" Đột nhiên trong tâm đại hán rung động, hai mắt kinh
ngạc nhìn Ngô Lai, trong lòng càng nghi hoặc vạn phần. "Lẽ nào hai ta lại quen
biết chứ? Ta căn bản là chưa từng gặp qua hắn, khẳng định chỉ là ảo giác
thôi." Lúc này đại hán tự chối bỏ ý nghĩ vừa rồi của mình, vội cảnh tỉnh mình
vừa rồi đã có chút rối loạn tâm thần.
Đại hán nói: "Ngươi ở chỗ này muốn kiến tạo phòng ốc, nên biết tạp viện này
trước kia có người đang ở chứ?"
Ngô Lai cũng thu hồi ánh mắt khác thường, gật đầu nói: "Không sai, nơi này
trước kia phát sinh những gì ta đều biết."
"Vậy à? Vậy chắc là ngươi cũng biết hung thủ đã giết hại những người ở tạp
viện này là ai chứ?"
"Phải, chuyện đó ta cũng biết, chỉ tiếc rằng bây giờ ta không thể nói cho
ngươi hay."
Nghe vậy sắc mặt đại hán biến đổi, đột nhiên vung kiếm chém về phía Ngô Lai
không chút do dự, tựa như đại hán và cự kiếm vốn là một, khoảng cách với Ngô
Lai không tới một thước, trên thân kiếm bám kình phong làm tóc của Ngô Lai bay
tung lên. Thấy vậy sắc mặt mọi người đều đại biến, đặc biệt là Lí Lương, căn
bản là không có nghĩ đến đại hán lại đột nhiên ra tay, muốn ra tay ngăn cản đã
không còn kịp rồi, chỉ đành nhìn tới Ngô Lai. Mặc dù hắn sớm đã biết võ công
Ngô Lai đã đến tuyệt đỉnh cảnh giới nhưng đối mặt với chuyện đại hán đột nhiên
công kích hắn cũng lo lắng Ngô Lai nhất thời phản ứng không kịp.
"Bình!" Một tiếng vang lớn, cự kiếm của đại hán chém ngay chỗ Ngô Lai vừa đứng
làm tro bụi bay đầy trời nên không thấy rõ thân ảnh Ngô Lai, thậm chí ngay cả
thân ảnh đại hán cũng mơ hồ.
Đợi tro bụi tan đi, thân ảnh Ngô Lai đã không biết lui khỏi công kích của đại
hán khi nào, mỉm cười đứng nhìn hắn cách đó không xa. Đại hán lúc này đang
dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Ngô Lai, cự kiếm trong tay đã vùi sâu chừng nửa
thước vào trong đất, khi hắn đem cự kiếm đến gần Ngô Lai thì đã biết không ổn
bởi vì theo vẻ mặt thong dong của đối phương thì đã nhìn ra đối phương không
đơn giản, đã biết căn bản là chỉ một kiếm thì không gây thương tổn được cho
đối phương.
Những người đang xem náo nhiệt bên cạnh ánh mắt cũng kinh ngạc nhìn Ngô Lai và
cự kiếm trong tay đại hán đang bị vùi sâu trong đất, kinh ngạc vì uy lực của
cự kiếm mà càng kinh ngạc chính là vì Ngô Lai có thể bình yên vô sự, có thể
tránh thoát được uy lực cự kiếm của đại hán, đặc biệt là Lí Lương và đại hán
đều là nhất lưu cao thủ, dĩ nhiên họ không thể nào nhìn ra Ngô Lai làm sao
tránh được. Đại hán ngơ ngác nhìn Ngô Lai đang mỉm cười, đột nhiên lại giơ cự
kiếm với tốc độ vô cùng nhanh chóng chém về phía Ngô Lai, kình phong sắc bén
đến nỗi những người đang xem cũng cảm giác được. Trong nháy mắt cự kiếm của
hắn đã đến trước người Ngô Lai, khi đại hán động thân thì Lí Lương bên cạnh
cũng động, thân ảnh như điện nghênh hướng đại hán: "Dừng tay!" Trong lúc hai
người sắp chạm vào nhau thì Ngô Lai đột nhiên lên tiếng quát ngăn cản.
Nghe vậy Lí Lương và đại hán cũng đột nhiên dừng lại, tốc độ đang rất nhanh
thì chợt dừng nên trông dáng họ như chưa từng cử động, khi dừng lại cả hai
cùng quay nhìn Ngô Lai nhưng công lực đã trải rộng toàn thân không hề buông
lỏng. Đại hán lạnh lùng nhìn Ngô Lai nói: "Nếu như ngươi không nói cho ta nghe
ai là hung thủ giết những người trong tạp viện, như vậy là ngươi có dính líu
vào, nếu ta có bắt giữ ngươi thì đừng trách."
"Muốn bắt giữ thiếu gia của ta thì ngươi đúng là si tâm vọng tưởng, trước hết
hãy qua được cửa của ta rồi hãy nói." Không đợi Ngô Lai đáp, bên cạnh Lí Lương
đã lạnh lùng thốt.
"Vậy à?" Đại hán cũng lạnh lùng hỏi: "Ta cũng muốn cùng các hạ lãnh giáo võ
công, xem coi các hạ có bao nhiêu lợi hại." Nói xong cự kiếm trong tay muốn
vung lên, định chém về phía Lí Lương. Khi đại hán huy kiếm thì Lí Lương cũng
đã động thân, không nhanh cũng không chậm.
"Lí Lương lui ra!" Đến lúc này thì Ngô Lai đột nhiên nói.
Nghe vậy Lí Lương lập tức dừng thân ảnh, liếc mắt nhìn đại hán một cái rồi
quay đầu hướng Ngô Lai hành lễ nói: "Dạ, thiếu gia."
Ngô Lai vẫn đang nhìn đại hán nói: "Chuyện này ngươi không cần hỏi tới nữa,
tất cả hung thủ đều đã chết, có lẽ không còn mấy người còn sống trên đời."
"Bất kể là còn mấy người còn sống, họ đã giết người vô tội, ta nhất định không
tha cho bọn họ." Đại hán nghe vậy tràn ngập sát khí nói: "Ta muốn cho bọn họ
nếm mùi vị thê thảm nhất."
Ngô Lai lẳng lặng nhìn đại hán không nói gì, không phải là hắn không muốn nói
chuyện, mà hắn không biết nói cái gì, cho dù mở miệng thi biết nói gì đây.
"Ngươi là ai, tại sao biết điều đó?" Đột nhiên đại hán lạnh lùng nhìn Ngô Lai,
ánh mắt sắc bén cực kỳ.
Ngô Lai cười cười không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn đại hán, thấy ánh mắt hắn thì
có chút không thoải mái bởi vì ánh mắt hắn hình như muốn nghĩ Ngô Lai là một
trong những hung thủ.
Thấy Ngô Lai không nói lời nào, đại hán cười lạnh nói: "Không phản đối tức là
ngươi không biết mở miệng thế nào phải không?Bởi vì ta hoài nghi ngươi chính
là hung thủ."
Nghe vậy Ngô Lai ngẩn ra, vẻ mặt kinh hãi nhìn đại hán.
"Thật sự không có nghĩ đến ngươi chính là một trong những hung thủ." Đại hán
giận dữ nói: "Hôm nay ta sẽ vì những người đã chết ở nơi này mà báo thù, ngươi
chịu chết đi!" Dứt lời đại hán đã huy kiếm chém tới Ngô Lai, lần này không
những mang theo cường đại kình phong mà trên mũi kiếm cũng xuất ra một tia
kiếm khí, uy lực càng kinh người.
Ngô Lai thấy vậy kinh hãi đã nhận ra được sự nguy hiểm trong thân kiếm đang
chém tới, trong nháy mắt cự kiếm trong tay đại hán đã chém tới trước người Ngô
Lai, uy lực của nó cũng khiến người bên cạnh thất sắc, vội vàng lui hết ra
phía sau.
"Vương Hải, chậm đã!" Khi cự kiếm còn cách người Ngô Lai khoảng nửa thước thì
hắn đột nhiên lớn tiếng quát.
Nghe tiếng quát đột nhiên cả người đại hán chợt chấn động, cự kiếm trong tay
lập tức dừng lại, kinh hãi nhìn Ngô Lai.
"Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại biết tên của ta?" Nhìn Ngô Lai thêm chốc
lát, hắn cũng không nhớ là đã từng gặp qua, cũng nhớ không nổi đã từng thấy
Ngô Lai, lạnh lùng hỏi nhưng sự khiếp sợ trong lòng khi nghĩ Ngô Lai là hung
thủ lại càng nhiều.
"Ta là người như thế nào tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, nhưng tóm lại ta
không phải là địch nhân của ngươi hơn nữa càng không phải là cừu nhân." Nhìn
vẻ khiếp sợ trên mặt hắn, Ngô Lai thản nhiên đáp.
"Không được, tuyệt đối không!" Vương Hải quả quyết cự tuyệt nói: "Ngươi biết
tên của ta nhưng cũng không khẳng định ngươi không phải là hung thủ, ta nhất
định phải biết tên của ngươi và hết thảy những gì đã phát sinh ở nơi này."