Người đăng: phithien257
Nghe vậy, đám thủ vệ đang truy kích vội vàng dừng lại, Quỷ Tâm cùng Tà Tâm hai
người phi thân ra ngoài chừng vài trượng cũng dừng thân ảnh giữa không trung,
xoay người quay lại bên cạnh Quỷ Diệt.
“Tà Nhãn huynh, huynh không sao chứ?”
Thấy Quỷ Tâm cùng Tà Tâm trở về, Quỷ Diệt vội vàng xoay người hướng sang Tà
Nhãn bên cạnh nói rồi cúi xuống, hai tay ngăn lại vết thương ở bả vai cùng
ngực của Tà Nhãn, vết thương trên vai đổ máu không ngừng, kinh mạch đã bị tổn
thương trầm trọng.
Tà Nhãn cố nén đau đớn đang lan tỏa trên người, cắn răng nói: "Bị thương không
nhẹ, nhưng điều dưỡng vài ngày thì sẽ không có sao. Quỷ Diệt huynh, phiền
ngươi phái người tra rõ Hắc y nhân kia là ai, ta nhất định muốn tự tay giết
hắn, bằng không, Tà Nhãn ta uổng công thành danh trên giang hồ hơn mười năm."
Quỷ Diệt gật đầu nói: "Tà Nhãn huynh yên tâm, cừu này, Quỷ cốc Tà điện chúng
ta nhất định phải báo."
Quỷ Diệt nói xong quay đầu hướng sang thủ vệ bên cạnh nói: "Các ngươi dẫn Tà
Nhãn trưởng lão trở về an dưỡng cho tốt."
Không đợi Tà Nhãn mở miệng nói, Quỷ Diệt tiếp tục nói: "Tà Nhãn huynh, huynh
về trước nghỉ ngơi, ta đã phong bế kinh mạch của huynh rồi, để sau này ta có
thể giúp huynh chữa thương."
Nghe vậy, Tà Nhãn im lặng, để vài thủ vệ kia giúp đỡ đi về phía phòng mình.
“Quỷ Diệt huynh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Hôm nay bị người khác coi
thường, trèo lên đầu, ngoại trừ Thiên Vương môn, có lẽ không có bất cứ kẻ nào
dám kinh thường chúng ta mà ra tay. Chúng ta nhất định phải cho Thiên Vương
môn bọn họ một chút lễ độ, làm cho bọn họ biết lợi hại của chúng ta, hiểu được
chúng ta không phải sợ bọn họ, mà nhẫn nhịn nhường bọn họ.”
Đợi mấy tên thủ vệ đi rồi, Tà Tâm không khỏi giận dữ nói, mắt chớp động dày
đặc sát khí, vẻ mặt nhìn tùy thời có vẻ muốn giết người.
Quỷ Diệt gật đầu nói: "Cừu này chúng ta nhất định phải báo, hơn nữa phải làm
cho bọn họ tổn thất nghiêm trọng, Quỷ Đao huynh không thể chết oan, Tà Nhãn
huynh càng không thể bị thương một cách vô cớ."
Dừng lại một chút, Quỷ Diệt lại nói: "Cho dù là ai, chúng ta không bao lâu nữa
sẽ biết, đến lúc đó đừng trách Quỷ cốc Tà điện chúng ta ra tay độc ác." Vừa
nói trong mắt vừa chớp động sát khí.
Nghe vậy, mọi người bên cạnh không tự chủ được gật gật đầu, trong mắt lộ ra
dày đặc sát khí.
Sau khi, Hắc y nhân mượn lực phản chấn của Tà Nhãn bay ra ngoài phủ viện, lợi
dụng tốc độ kinh người hướng phía xa xa phi đi, nhưng hắn không có chú ý tới
cách hắn hơn mười trượng còn có một Hắc y nhân khác đang cẩn thận đi theo, tốc
độ không nhanh cũng không chậm, thủy chung bảo trì khoảng cách hơn mười
trượng.
Tính cẩn thận của Hắc y nhân cũng rất cao, trong khi phi hành thỉnh thoảng
quay đầu lại xem xét, nhưng người theo dõi có vẻ càng lợi hại, cơ hồ mỗi lần
khi Hắc y nhân quay đầu lại nhìn, liền lắc mình tránh qua tầm mắt của hắn,
giống như có khả năng tiên đoán trước, đều là trong gang tấc tránh thoát khỏi
tầm nhìn của Hắc y nhân.
Tốc độ của hai người đều nhanh kinh người, chớp mắt đã phi hành được vài dặm.
Đột nhiên, Hắc y nhân phía trước phóng với tốc độ chậm lại, dừng trước một tòa
trang viện, mà trang viện này đúng là phân đà cư trú của Thiên Vương môn ở Lâm
Châu thành, bây giờ cũng là chỗ ẩn thân của Thiên Vương môn. Hắc y nhân dừng
lại, xoay người nhìn bốn phía, không có phát hiện bất luận kẻ nào, lúc này mới
lắc mình bay vào bên trong trang viện.
Khi Hắc y nhân giảm tốc độ phi hành lại thì Hắc y nhân theo dõi phía sau vội
vàng lắc mình trốn vào bóng tối, không có bị Hắc y nhân phía trước phát hiện.
Đợi Hắc y nhân phi thân tiến vào trang viện một lát, Hắc y nhân theo dõi này
mới từ trong bóng tối xuất hiện, đánh giá bốn phía trang viện, trong ánh mắt
lóe lên vẻ nghi hoặc.
“Đây là chỗ ở của Thiên Vương môn, chẳng lẽ Hắc y nhân này là người của Thiên
Vương môn, nhưng với võ công của hắn có lẽ ta cũng chưa chắc là đối thủ, vậy
chẳng lẽ người nọ là một trong Tứ đại trưởng lão? Rốt cuộc có là một trong Tứ
đại trưởng lão không?”
Dừng lại một lát, Hắc y nhân nhịn không được thì thào lẩm bẩm, trong ánh mắt
đầy vẻ nghi hoặc, càng cẩn trọng hơn.
“Tính ra, ít nhất cũng đã giết một Quỷ Đao. Ta phải trở về gặp báo lại cho
Thiếu chủ.” Dò xét bốn phía một lát, xác nhận là nơi cư trú của Thiên Vương
môn, Hắc y nhân thầm nói, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Đột nhiên, Hắc y nhân sắc mặt đại biến, thân ảnh cấp tốc hướng về phía trước
phi tới. Bởi vì hắn đột nhiên cảm ứng được cường đại sát khí, nghe được tiếng
kình khí xé gió ập tới, biết có người hướng tới hắn ra tay, cho nên phản ứng
đầu tiên của hắn là cấp tốc phi lược về phía trước.
Ngay khi Hắc y nhân phi lược về phía trước thì từ giữa không trung một thân
ảnh đánh tới, tốc độ rất nhanh làm cho người ta hoảng sợ. Đó là một người áo
choàng bao phủ toàn thân, không thể nhìn rõ ràng gương mặt, toàn thân tản ra
một loại cảm giác thần bí.
Trong khi, Thần bí nhân này từ giữa không trung đánh về phía Hắc y nhân, đột
nhiên hàn quang chợt lóe, một thanh trường kiếm ẩn thân trên người tìm hướng
Hắc y nhân lao đến.
Trong lúc Hắc y nhân thối lui, đồng thời đã vứt vỏ kiếm sang bên, thân thể
đang cấp tốc phi lược về phía trước, rất nhanh xoay người, trường kiếm hoành
trước ngực, hai mắt lóe lên một tia quang mang làm cho người ta sợ hãi. Cấp
tốc xoay người này đã khiến Hắc y nhân thể hiện khinh công thân pháp vô
thượng.
Tốc độ Hắc y nhân nếu dùng hai chữ “kinh người“ để hình dung, thì tốc độ của
người đánh lén có thể dùng chữ “khiếp người “ để hình dung. Khi Hắc y nhân
phát hiện có người hướng tới hắn đánh lén, cấp tốc phi lược về phía trước, rút
kiếm hoành trước ngực một khí tạo thành trong nháy mắt, bóng người thần bí đã
tới trước người của Hắc y nhân chừng vài thước, trường kiếm trong tay càng
mang theo hàn quang chém về phía Hắc y nhân.
Hắc y nhân kinh hãi, vội vàng huy kiếm ngăn trở.
“Choang!”
Trường kiếm hai người trong nháy mắt va chạm vào nhau, phát ra một tiếng kêu
trong trẻo. Hắc y nhân bị kình khí cường đại của đối phương hất bay vèo ra
ngoài, thần bí nhân đánh lén cũng bị lực phản chấn cường đại của Hắc y nhân
chấn bay phiêu thối giữa không trung.
“Phịch! Phịch! Phịch!”
Hắc y nhân đảo phi đi ra ngoài thân thể vừa rơi xuống đất, ngay lập tức thối
lui ba bốn bước, trong lòng hoảng hốt, không có nghĩ người đánh lén võ công
lại lợi hại như thế.
Thân ảnh của Thần bí người ở giữa không trung dừng lại, đột nhiên như tia chớp
hướng lui về phía sau của Hắc y nhân, xuất một tia kiếm khí chừng một thước,
uy lực càng kinh người, ngưng tụ chân khí tại mũi kiếm rồi phát ra mãnh liệt.
Hắc y nhân vừa mới ổn định thân hình, liền nhìn thấy trường kiếm như tia chớp
lao tới, trên thân kiếm còn mang theo kiếm khí kinh người, nhất thời kinh hãi.
Hắn chưa kịp có phản ứng gì thì trường kiếm trong tay người đánh lén đã tới
trước ngực của Hắc y nhân cách không đến một thước, trên mũi kiếm ngưng tụ
kiếm khí đã khiến da thịt của Hắc y nhân đau đớn.
Hắc y nhân kinh hãi, không chút do dự liền dụng kiếm bảo vệ trước ngực, ngăn
trở kiếm khí của người đánh lén đang tới.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, không tưởng tượng được vang lên, một
tiếng kêu thảm thiết vô cùng, người đánh lén phát ra kiếm khí chuẩn xác không
sai lệch bị thanh kiếm của Hắc y nhân ngăn trở, hai người như vậy giằng co,
hơn nữa cả hai đều không ngừng thúc dục chân khí, mặc dù cách người đánh lén
rất gần, nhưng Hắc y nhân cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm, Thần bí nhân phảng
phất giống như có đám mây mù bao phủ xung quanh ngọn núi không tan, làm cho
người ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu rõ mọi việc.
Chân khí trong cơ thể hai người không ngừng thúc dục, tình huống của hai người
đều xảy ra biến hóa, người đánh lén trên thân kiếm ngưng tụ kiếm khí càng lúc
càng dày đặc, tựa giống như con rồng chuẩn bị phun lửa, tùy thời có thể thôn
phệ cơ thể Hắc y nhân.
Trường kiếm trong tay Hắc y nhân hiển nhiên cũng là vật phi phàm, sau khi bị
cường đại chân khí của hai người thúc giục giao tranh nhưng không có gãy đứt,
mà bị uốn cong thành một góc gần 90 độ, nhưng cũng không có dấu hiệu bị đứt
gãy.
“Bình!”
Khi hai người không ngừng thúc dục chân khí, hai người phát ra cường đại kình
khí chung quy rốt cục không chịu được mà bộc phát, tạo ra một tiếng nổ rung
trời.
Khi tiếng nổ vang lên thì thân ảnh của hai người đều như điện hất bay đi ra
ngoài, Hắc y nhân bị cường đại kình khí đối phương công kích cùng với lực phản
chấn của trường kiếm trong tay chính mình, chấn bay nhanh chóng bay vút ra
ngoài, rơi xuống đất cách khoảng ngoài ba bốn trượng, khóe miệng cũng tràn ra
một tia máu tươi. Nhưng người đánh lén cũng không thoải mái hơn, thân thể giữa
không trung lảo đảo chừng khoảng mười bước lúc này mới rơi xuống đất, lạnh
lùng giương mắt nhìn Hắc y nhân ở ngoài vài trượng.
Đột nhiên, Thần Bí nhân chuyển động, thân ảnh so với vừa rồi nhanh hơn, trường
kiếm trong tay lóe hàn quang, như linh xà hướng tới Hắc y nhân đã bị thương
lao tới.
Cách nhau bất quá mấy trượng, với tốc độ của người đánh lén mà nói cũng không
có gì đáng để tâm, trong nháy mắt đã tới trước người Hắc y nhân, trường kiếm
hung hăng nhằm chém về phía hắn.
Thấy vậy, Hắc y nhân hoảng hốt, muốn tránh cũng không được, vội vàng huy kiếm
ngăn cản, cũng không để ý tới thương thế của bản thân.
“Đinh!”
Trường kiếm hai người tương giao, phát ra một tiếng vang long trời, nhưng
trường kiếm không có tách ra mà một hướng ép xuống, một hướng lên ngăn cản
hình thành một thế giằng co.