Người đăng: phithien257
"Đinh"
Trường kiếm trong tay Bình nhi đang đánh tới hai má Hàn Lâm thì một tiếng động
vang lên. Bình nhi như bị trúng đòn thật nặng, trường kiếm trong tay tạt qua
một bên, giữa không trung xoay tròn một cái, lúc này mới vang một tiếng"Đinh"
rơi xuống đất. Trường kiếm trong tay nàng chỉ cách mặt Hàn Lâm chỉ một sát na,
thật sự có thể nói là vô cùng nguy hiểm. Hàn Lâm có điểm kinh ngạc nhìn vào
thanh trường kiếm không ngừng run rẩy dưới hai chân mình.
Bình nhi kinh ngạc nhìn thanh trường kiếm đang run rẩy, trong lòng luôn tự
trách mà Đông Phương cô nương ở bên cạnh chỉ là đang nhìn thanh trường kiếm
không ngừng rung động, rồi lại nhìn hai người đang ngây ngốc, ánh mắt bình
thản rất nhiều. Nàng tịnh không vì hai người mà kinh ngạc, giống như đã biết
trường kiếm không thể đả thương được Hàn Lâm.
Sau khi bừng tỉnh, Hàn Lâm biết được mình đã thất thố trước mặt mỹ nữ, vội
vàng cầm trường kiếm lên đi đến trước Bình nhi còn đang kinh ngạc, nói: "Bình
nhi cô nương, bảo kiếm của ngươi đây" Nghe vậy Bình nhi mới tỉnh ngộ, vội vàng
tiếp nhận trường kiếm trong tay hắn, nói: "Xin lỗi Hàn công tử, đều là ta
không tốt, không chịu nhìn rõ ràng đã ra tay. Nếu không phải võ công Hàn công
tử kinh người và tiểu thư cùng ra tay thì có lẽ ta đã đả thương ngươi"
"Bình nhi cô nương, cô không cần tự trách" Hàn Lâm nói "Kỳ thật ta cũng không
đúng. Nếu không phải ta lo suy nghĩ đến mức nhập thần, không chịu đứng dậy thì
ngươi không có dùng trường kiếm đánh tới. Ta cũng có lỗi, hoàn toàn không thể
trách ngươi được" Hắn nói xong không đợi Bình nhi đáp lại, liền xoay người
hướng về Đông Phương cô nương nói: "Đông Phương cô nương vừa rồi đa tạ ngươi
đã ra tay bằng không có lẽ ta đã thụ thương" Vừa nói vừa cảm kích nhìn nàng.
Đông Phương cô nương nói: "Hàn công tử khách khí, đều là ta không tốt, không
có kịp thời ngăn cản Bình nhi. Chúng ta nên xin lỗi với ngươi chứ không phải
ngươi nên cảm tạ ta"
Nguyên lai vừa rồi tại thời khắc cuối cùng, Đông Phương cô nương kịp bắn ra
một tia kình khí đánh bay trường kiếm trong tay Bình nhi mà Hàn Lâm cũng kịp
thời lui ra ngoài nên mới không đả thương hắn.
Hàn Lâm nói: "Mặc kệ như thế nào, đều là nhờ cô nương đánh bay trường kiếm,
tránh cho ta bị thương. Vì tình hay lý ta cũng nên cảm tạ cô nương mới phải"
Nói tới đó căng mắt nhìn nàng, trong mắt vừa có cảm kích, vừa có tình ý lẫn si
dại.
"Hàn công tử, vừa rồi trong Diệt Thần trận đã xảy ra sự tình gì? Tại sao ngươi
lại từ bên kia bay đến hơn nữa lại có hành động như vậy?"
Đông Phương cô nương có chút không tiếp nhận được ánh mắt của hắn nên lảng
sang chuyện khác.
Quả nhiên nghe vậy hắn liền thu hồi ánh mắt lại, nói: "Sau khi ta tiến vào
trận, dựa theo sách ghi lại phương pháp phá giải trận nhưng không tưởng được
trong trận đã cải biến rất nhiều. Ta vòng vo cả buổi, dùng đủ mọi cách cũng
chỉ vào được một bộ phận bên trong, muốn tiến vào hơn môt chút cũng không
được" Dừng một chút hắn lại nói: "Khi ta xem lại trận pháp muốn tìm ra chút sơ
hở thì có một cỗ lực lượng cường đại đẩy đến mà khi ta phi đến thì linh quang
trong đầu chợt lóe, vừa sắp tính ra cái gì thì đã biến mất trong nháy mắt cho
nên cứ mãi ở nơi đây suy nghĩ. Lẽ ra... đã có thể nghĩ ra được gì đó để há
giải thần trận" Nói tới đó gương mặt nghiêm túc lộ ra vẻ thất vọng.
Nghe vậy Đông Phương cô nương và Bình nhi ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên tia
kinh hãi bởi vì các nàng đã từ câu nói của hắn mà nghe được một tia hy vọng.
"Hàn công tử, vậy bây giờ ngươi có nghĩ ra phương pháp phá giải chưa?" Quá
kinh hãi Bình nhi không khỏi quan tâm hỏi.
Hàn Lâm lắc đầu đáp: "Không có, trong đầu linh quang chợt lóe rồi biến mất,
muốn nghĩ lại cũng phi thường khó khăn, cũng không biết cần bao nhiêu thời
gian mới có thể nhớ tới"
Bình nhi không khỏi ngẩn ngơ nói: "Nói như vậy chúng ta muốn phá giải trận
nhanh chóng phải chăng là quá xa vời?"
Hàn Lâm gật đầu, vẻ mặt cười khổ. Đối với linh quang chợt lóe kia rồi lại biến
mất hắn cũng là bất đắc dĩ, dù cho hắn cố nhớ cũng không thể nhớ nổi.
"Bất quá các ngươi yên tâm, mặc dù bây giờ ta nhất thời không nghĩ ra nhưng
nếu ta lại tiến vào lần nữa có thể nhớ lại và tìm ra sơ hở. Ta lại đi xem, các
ngươi chờ ở chỗ này" Thấy ánh mắt hai người có vẻ thất vọng, hắn an ủi nói.
Dứt lời, hắn lắc mình tiến vào trong trận để lại hai người đang đứng ngây
ngốc.
Đông Phương cô nương và Bình nhi chỉ có thể đưa mắt mà nhìn hắn vào trong
trận, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
"Bình" Ở một lát sau khi hai người còn đang nhìn vào trong trận thì có một
tiếng vang lớn, một bóng người từ trong trận bay nhanh ra ngoài rơi xuống bụi
cỏ, đúng là Hàn Lâm. Bên cạnh Đông Phương cô nương nghe tiếng vang cũng kinh
hãi, lúc này nhìn rõ mới biết là Hàn Lâm bèn đi đến.
"Hàn công tử, ngươi không có việc gì chứ? Ngươi có tìm được phương pháp
không?" Mới vừa bước được mấy bước, nàng vội vàng hỏi.
Hàn Lâm vừa rơi xuống thì vội vàng đứng dậy cười khổ nhìn hai người trước măt
thở dài nói: "Đông Phương cô nương, thật xin lỗi, ta làm cho các ngươi thất
vọng rồi. Vừaa mới tiến vào trận còn chưa đi xa đã bị một cỗ kình khí cường
đại quái dị đánh tới. Ta ngay cả cơ hội đánh lại cũng không có. Trong đầu nghĩ
đến cái gì cũng quên mất, một chút sơ hở cũng không tìm được"
Nghe vậy trong mắt Đông Phương lóe lên tia thất vọng, bởi vì nàng đã biết Hàn
Lâm cũng sẽ không thể nhanh chóng tìm được sơ hở của trận. Bình nhi cũng thất
vọng nhìn về hướng tiểu thư rồi lại nhìn vào trong trận.
"Nếu công tử cũng đã không tìm được sơ hở, thời gian cũng không còn sớm nữa,
chúng ta trở về đi. Ta tin rằng thế nào công tử cũng sẽ tìm được sơ hở của
trận này, chỉ là vấn đề thời gian thôi" Nhìn thấy vẻ mặt lạc phách của Hàn
Lâm, nàng lại nói. Kỳ thật nàng cũng hiểu được sự lợi hại phi thường của Diệt
Thần trận pháp, hơn nữa trải qua mấy trăm năm còn thêm bao nhiêu biến hóa, Hàn
Lâm không thể phá giải cũng không là chuyện đáng nói.
"Hàn công tử, thời gian đã không còn sớm, chúng ta cũng mau trở về" Bình nhi
cũng nói theo: "Tin rằng công tử không phá giải được thì trên giang hồ cũng
không ai phá giải được"
"Không được, ta không tin Hàn Lâm ta ngay cả một trận pháp nhỏ như Diệt Thần
trận mà cũng không phá giải được" Nghe vậy Hàn Lâm không hề để ý đến lời hai
người nói hoặc là lời của hai người cũng không nghe được vào tai, chỉ trong
trầm tư ngẩng đầu lên kiên định nói, nói xong lại lắc mình tiến vào trong
trận.
Nghe vậy Đông Phương cô nương và Bình nhi đều ngẩn ngơ còn chưa kịp ngăn cản
hắn đã đi vào trong trận, hai người chỉ đành cười khổ, bất quá nàng nhìn theo
bóng hắn, trong lòng có một tia cảm động
"Bình"Không đến một lát lại một thanh âm vang lên, thân ảnh Hàn Lâm lại bị một
cỗ lực lượng quái dị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất.