Diệt Thần (2)


Người đăng: phithien257

"Đợi, đợi, đợi.. Ta cũng biết phải đợi" Bình nhi nhỏ giọng nói: "Ta cũng tin
tưởng Hàn công tử cuối cùng cũng biết cách phá giải Diệt Thần trận pháp mà
ngươi xem hình dáng bây giờ của công tử còn không biết tới khi nào mới tìm
được sơ hở của trận. Lại nói bệnh tình của phu nhân sẽ ác hóa nếu cứ kéo dài.
Đến lúc chúng ta tìm được hổ phách thần châu thì e rằng phu nhân cũng đã..."
Không đợi Đông Phương cô nương nói gì, Bình nhi đã nhỏ giọng nói không dừng
lại.

Lời nói ra không kịp hối, chỉ thấy Đông Phương cô nương khi nghe được thì toàn
thân rung mạnh, trong mắt lóe hàn quang lạnh lùng nhìn Bình nhi, ánh mắt y như
là một thanh kiếm sắc bén. Bình nhi nhìn thấy, sắc mặt nhất thời đại biến, vội
nói: "Tiểu thư, xin lỗi, ta vốn không cố ý nhắc tới sự tình này cho ngươi
thương tâm đâu"

Đông Phương cô nương mắt vẫn lạnh lùng nhìn Bình nhi. Bình nhi trong lòng càng
sợ hãi bởi vì từ khi đi theo tiểu thư tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư
dùng ánh mắt này nhìn mình.

"Không có việc gì, ta chỉ là có chút lo lắng về bệnh tình của mẫu thân, không
biết bây giờ bệnh tình của người thế nào nữa" Dừng một lát lúc này Đông Phương
cô nương mới nói. Vốn ánh mắt lạnh như băng cũng đã hòa hoãn hơn, chậm rãi
biến thành ôn nhu, thanh âm đượm vẻ lo lắng.

"Tiểu thư, ngươi yên tâm đi" Bình nhi vội vàng an ủi: "Phu nhân có cát nhân
thiên tướng, không có việc gì đâu. Chỉ cần chúng ta mau chóng tìm ra được hổ
phách thần châu trở lại trong cốc chữa bệnh cho phu nhân, phu nhân sẽ không
còn chuyện gì nữa" Nhìn thấy tiểu thư lo lắng, Bình nhi lại nói: "Vvới công
lực của lão gia thì cũng có thể ngăn chặn được bệnh tình của phu nhân. Ngươi
không cần vì phu nhân mà lo lắng. Nhiệm vụ của chúng ta hiện giờ là tìm được
hổ phách thần châu"

Đông Phương cô nương gật gật đầu, trong lòng cười khổ, lo lắng càng tăng thêm
"Cha, mẹ, nữ nhi vô năng, cho tới bây giờ còn không tìm được hổ phách, không
thể vì mẹ mà tròn hiếu đạo. Nhưng cha mẹ cứ yên tâm, con nhất định cướp được
hổ phách thần châu trị bệnh cho mẹ. Bất quản phải bỏ ra bất cứ giá nào, ta
nhất định phải có được hổ phách thần châu" Tưởng tượng mẫu thân đang chờ mình
mang hổ phách về trị liệu, từ đáy lòng Đông Phương cô nương âm thầm quyết
định.

"Sưu" Đến đây thì có một tiếng động vang lên, vốn vẫn đang giương mắt nhìn vào
động tĩnh của Diệt Thần trận, Hàn Lâm đột ngột phóng người lao thẳng vào trong
trận, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.

Đông Phương cô nương và Bình nhi đang nói chuyện, câu chuyện vọng vào bên tai
hắn làm trong lòng hắn đột nhiên gấp lên. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra
được sơ hở của trận pháp, căn bản nghĩ là mình đã hiểu rõ về trận pháp này
nhưng khi tới đây thì vì sao mình tìm không ra được phương pháp phá giải trận.
Chính mình không muốn nhìn thấy nữ nhân trong lòng mình bị thương tâm. Hắn
quyết định dùng chính thân thể mình đi vào trong trận xem thử, có khi lại nhìn
ra được sơ hở của trận.

Đang trong lúc trầm tư, khi nghe được tiếng vang cả Đông Phương cô nương và
Bình nhi đều giật mình thất kinh quay lại nhìn. Thấy người vào trận là Hàn
Lâm, nàng muốn ngăn cản đã không còn kịp, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn đi
sâu vào giữa trận pháp mà thôi.

"Tiểu thư, Hàn công tử đã đi vào trong trận, chúng ta cũng không thể nhìn thấy
được bóng dáng của hắn nữa. Hàn công tử sẽ không có chuyện gì chứ?" Lẳng lặng
nhìn vào trận cả nửa ngày, trước mắt chỉ thấy được một khu hoang phế, không
thấy được bất cứ cái gì, ngay cả bóng Hàn Lâm vừa tiến vào trận cũng không
thấy nữa, Bình nhi không khỏi lo lắng hỏi.

"Hy vọng là không có việc gì" Đông Phương cô nương vẫn nhìn vào trong trận,
ánh mắt không chút di động, đáp: "Hàn công tử đi vào là vì muốn tìm sơ hở của
trận, về những biến hóa của trận đều có ghi lại. Ta tin rằng trận pháp không
thể vây khốn được hắn. Hắn có thể tìm được sơ hở của trận, chỉ là vấn đề thời
gian thôi. Chúng ta không cần vì hắn mà lo lắng quá" Đông Phương cô nương
ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Dù sao nàng cũng
biết rõ sự lợi hại của Diệt Thần trận. Hơn nữa nàng cũng không tin rằng Hàn
Lâm có thể nhanh chóng tìm ra được sơ hở của trận pháp.

Nghe vậy Bình nhi cũng không nói chuyện, chỉ giương mắt nhìn vào động tĩnh của
trận. Mặc dù trước mắt chỉ là một khu hoang phế, cái gì cũng nhìn không ra
nhưng nàng vẫn căng mắt tìm tòi thân ảnh của Hàn Lâm.

Đông Phương cô nương nói xong cũng căng mắt nhìn vào động tĩnh của trận pháp,
hy vọng nhìn ra được sơ hở nhưng nàng đành thất vọng, bất giác chỉ biết thở
dài. Thời gian cứ thế trôi qua, hai người cũng giương mắt nhìn thời gian trôi
qua của Diệt Thần trận.

"Tiểu thư, Hàn công tử sẽ không sao thật chứ? Sao lâu như vậy vẫn không thấy
bóng người?" Thời gian trôi qua đã rất lâu, Bình nhi cũng nhìn mãi, rốt cuộc
nhịn không được nhìn tiểu thư mà hỏi, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Đông Phương cô
nương cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao lâu như vậy mà vẫn không thấy động tĩnh
của Hàn Lâm. Bất quá nàng so với Bình nhi trấn tĩnh hơn, chỉ quay đầu liếc mắt
nhìn cô ta.

"Bình" Khi Đông Phương cô nương định há miệng nói thì xa xa truyền đến một
tiếng vang lớn làm Đông Phương cô nương ngừng phắt lại ý định mở miệng nói.
Đông Phương cô nương và Bình nhi cùng chấn động, không tự chủ được quay đầu về
phía tiếng vang nhìn lại, chỉ tiếc là cỏ dại cao ngập đầu, cái gì cũng không
thể nhìn thấy được. Cả hai cùng nhìn nhau rồi gật đầu, hướng về phía tiếng
vang mà đi đến, mà công lực đã vận lên toàn thân, trường kiếm trong tay Bình
nhi cũng đã được rút ra khỏi vỏ.

Khi hai người đi đến nơi có tiếng vang thì bụi cỏ trước mặt run lên. Cả hai
cùng kinh hãi, đặc biệt là Bình nhi, kiếm cũng đã hoành trước ngực, tùy thời
có thể công kích vào bụi cỏ. Lúc này hai người chỉ cách tiếng vang tại bụi cỏ
hơn thước những tuyệt không nhìn thấy gì, chỉ thấy bụi cỏ không ngừng rung
động mà thôi. Đột nhiên gương mặt Bình nhi kinh hoảng, cảm ứng được nguy hiểm
gì đó nên trường kiếm đánh về phía bụi cỏ nhanh như chớp, trong khi hai người
cách bụi cỏ ngày càng gần, hai người cũng nhìn thấy bụi cỏ có gì đó.

Trong bụi cỏ có một người đang nằm trầm tư không biết gì cả, gương mặt anh
tuấn tiêu sái,đó không phải là người đã tiến vào Diệt Thần trận khi nãy, chính
là Hàn Lâm chứ ai.

Khi Bình nhi thấy rõ người trong bụi cỏ là Hàn Lâm thì trong lòng kinh hãi,
lúc này muốn triệt tiêu trường kiếm đã không kịp nữa, bởi vì khoảng cách của
trường kiếm và Hàn Lâm chỉ còn khoảng nửa thước, Bình nhi chỉ còn trơ mắt nhìn
trường kiếm đánh ngay vào hướng hai má của hắn.

Đến ngay thời khắc nguy hiểm này Hàn Lâm mới có cảm giác, không tự chủ được
ngẩng đầu lên nhìn lại thì thấy trường kiếm của Bình nhi đang lao tới. Trong
lúc hắn đang ngẩn ngơ thì trường kiếm đã đi tới trước hai má hắn. Nếu không
phải Bình nhi đã vận công khống chế đường kiếm thì kiếm đã phá nát khuôn mặt
anh tuấn của hắn rồi. Nhưng nàng vẫn không thể khống chế được trường kiếm vì
không có khả năng. Hàn Lâm sắc mặt đại biến, muốn né tránh đã không còn
kịp,nhất thời toàn lực lui nhanh về phía sau.

"Đinh"


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #289