Thăm Lương Mị (1)


Người đăng: phithien257

Canh ba tại Lâm Châu thành vô cùng yên tĩnh. Không còn ánh đèn, chỉ có vài ba
ngôi nhà lớn và vài căn khách điếm còn phát ra ít ánh sáng nhạt, yếu ớt, mỏng
manh. Ở các ngã tư đường càng vắng vẻ hơn. Đương nhiên, hiện giờ ở Lâm Châu
thành tụ tập rất nhiều người giang hồ, cho nên ở những ngã tư cũng có một ít
dạ hành nhân.

Vào canh ba tại Lương gia, một trong tứ đại gia tộc tại Lâm Châu thành cũng có
một sắc thái mông lung. Đại đa số tất cả các phòng trong trang viện đã không
còn ánh đèn, chỉ còn chút ánh đèn chỉ đường đi tỏa ra ánh sáng mờ tối. Ánh
trăng trên bầu trời cũng tỏa xuống một ít ánh sáng nhưng cũng không thể chiếu
sáng cả gia viên, đã thế thỉnh thoảng còn bị đám mây đen không ngừng che
khuất.

Lúc này trong một căn phòng của Lương gia lại có một ánh đèn tỏa ra. Vốn ngọn
đèn có chút mờ ảo nhưng lúc này lại có vẻ sáng ngời. Đèn sang không phải do
đèn, mà do cạnh đèn có một nữ tử xinh đẹp. Nàng đang ngồi trước cửa sổ, mắt
buồn nhìn ra bóng đêm yên tĩnh bên ngoài. Nữ tử xinh đẹp kia hai gò má đầy
đặn, tóc dài xõa xuống hai bên vai, cùng với một thân hình thật đầy đặn, đúng
là Lương Mị.

Chỉ có điều lúc này, Lương Mị kia sắc đẹp vốn động lòng người nhưng giờ dường
như đã biến mất không còn thấy nữa. Dung mạo nàng giờ đây phi thường tiều tụy
nhưng dù vậy vẫn ẩn chứa vẻ đẹp động lòng khi xưa.

"A, Ngô Lai, Ngô Lai, bây giờ ngươi thế nào? Có phải là đang ở cùng Trương tỷ
tỷ không? Ngươi có nghĩ tới ta chút nào không? Ta thật sự rất nhớ ngươi, không
biết cho đến khi nào mới được nhìn thấy ngươi?" Lương Mị si ngốc chợt thở dài,
thì thào lẩm bẩm. Cùng với tiếng thở dài, gương mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng. Mặt
dù nàng cảm giác được Ngô Lai vẫn vô sự nhưng không nhìn thấy được Ngô Lai thì
trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng bởi vì nàng hiểu được tình cảnh hiện tại của
Ngô Lai.

"Kẹt" Đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Một bóng người nhanh chóng tiến vào
phòng Lương Mị, lặng lẽ hướng Lương Mị đi đến. Thanh âm rất nhẹ.

Bây giờ là đêm khuya yên tĩnh, cho dù là một cây châm rớt xuống đất cũng co
thể nghe được. Trong đêm khuya dù là thanh âm rất nhẹ cũng có thể ảnh hưởng
nhưng Lương Mị hiện giờ không thể nghe thấy động tĩnh vì nàng còn đương tương
tư tới nam nhân trong lòng.

"Người nào?" Chỉ đến khi người đó đến gần phía sau lưng, Lương Mị mới chợt cảm
ứng có điều bất thường. Nàng đột nhiên xoay người lạnh lùng hỏi. Theo hướng
xoay, đồng thời tay phải đã đặt lên trường kiếm bên cạnh, bạt kiếm tấn công
người vừa mới đến.

Người mới đến hiển nhiên không ngờ mình đã bị phát hiện, ngẩn ngơ nhìn trường
kiếm đang công tới, vội vàng dừng lại cước bộ, ngơ ngác nhìn Lương Mị.

Người mới đến chính là người vừa thu phục Yến Vân Thiên, Ngô Lai. Vào giờ tý
hắn mới tiến nhập vào trang viện, vô tình phát hiện người ngồi ngây ngốc bên
cửa sổ chính là Lương Mị. Thấy vẻ mặt nàng tiều tụy, lòng Ngô Lai chợt thấy
đau xót vạn phần, chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng hoan ái một phen. Ngô Lai
nén nhịn kích động trong lòng, lặng lẽ tiến vào phòng Lương Mị, vốn định làm
cho nàng một phen kinh hãi, không ngờ lại bị nàng phát hiện.

Lúc này Ngô Lai nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lương Mị, gương mặt thoáng nét tà
dị, cuối cùng biến thành mê đắm nhìn không chớp mắt vào vùng ngực của Lương
Mị.

"Ngươi là ai? Mau rời khỏi đây ngay nếu không ta không khách khí đâu."

"A" Nhìn thấy người vừa đến không phải là người mình biết mặt, Lương Mị giận
dữ nói. Nếu là ngày trước nàng cũng đã động thủ rồi. Nhìn thấy Ngô Lai kia đôi
mắt tà dị đang nhìn đắm đuối vào ngực mình, lúc này mới nhớ mình đang mặc đồ
ngủ thật mỏng, không nén được thẹn thùng, Lương Mị kêu lên một tiếng sợ hãi,
sau đó nhanh chóng triệt kiếm hoành lại che trước ngực, dùng hai tay và trường
kiếm bảo vệ ngực, hai mắt giận dữ nhìn Ngô Lai.

Nhìn vẻ mặt Lương Mị, Ngô Lai không khỏi ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ mình đang
dùng Bách Biến thần công thay đổi dung mạo, dĩ nhiên là Lương Mị không thể
nhận ra.

"Hắc, hắc, hắc… bổn công tử đương nhiên vì mộ danh Lương cô nương mà đến" Vừa
định dùng Bách Biến thần công đổi lại dung mạo thật của mình, đột nhiên trong
lòng vừa động, hắc hắc cười nói, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đầy vẻ dâm tà.

Nghe vậy, Lương Mị rõ ràng cả kinh, nhìn thấy vẻ mặt cười đầy dâm tà của hắn,
ánh mắt nàng cũng lộ ra vẻ kinh hoảng.

"Ngươi mau đi ra ngoài, bằng không ta kêu lên đó" Lương Mị kinh hoảng nói, hai
tay va trường kiếm bảo vệ trước ngực.

Ngô Lai hắc hắc cười nói: "Đã đến đây, bổn công tử làm sao lại chịu tay không
quay về chứ?" Nói xong, hướng phía Lương Mị đi đến.

Nhìn Ngô Lai đi tới phía mính, gương mặt Lương Mị càng thêm kinh hoảng rối
loạn, không tự chủ được lui về phía sau, đến khi phía sau không còn đường lui
nữa thì dừng lại, chợt nhớ chính mình cũng là một nhất lưu cao thủ.

"Ngươi lại đến…" Thấy Ngô Lai vẫn đi đến phía mình, Lương Mị lại kinh hoảng
hét lớn. Bất quá lời không ra hết khỏi miệng thì Ngô Lai đã lắc mình tới trước
mặt nàng, ôm nàng trong tay, gạt trường kiếm rơi trên mặt đất. Sau đó hắn như
ẩn như hiện ôm lấy nàng, thân thể đầy đặn của nàng căng như bão tố, miệng nàng
tuy há ra mà đôi môi vẫn đẹp đến động lòng người khiến Ngô Lai không nhịn nổi
mà áp môi lên môi nàng, thì thào muốn nói gì đó.

"Ô, ô, ô" Bị Ngô Lai ôm lấy, Lương Mị giãy dụa một lát, nhưng miệng vẫn không
thể nói.

"A" Đến đây thì Ngô Lai đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy
Lương Mị: "Mị nhi, ngươi thật sự là lợi hại a nhưng phu quân thật sự rất yêu
thích a."

Ngô Lai lau khóe miệng chảy ra ít máu, cười khổ nói.

Nghe vậy, rời khỏi vòng tay Ngô Lai, Lương Mị ngẩn ngơ, rõ ràng cảm giác được
thanh âm Ngô Lai vô cùng quen thuộc, chính là người mình đang mơ tưởng,không
tự chủ được ngây ngốc nhìn Ngô Lai.

Trong lúc Lương Mị nhìn tới, đồng thời Ngô Lai đã vận khởi Bách Biến thần công
,gương mặt không ngừng bóp méo, chậm rãi khôi phục chân diện mạo thật sự của
mình.

"Ngô Lai, thật sự là ngươi sao?" Lúc này Lương Mị đã nhìn thấy rõ gương mặt
thật của Ngô Lai, mới kích động nói, cũng không để ý chính mính đang như ẩn
như hiện vẻ xuân quang, vội vàng lấy tay dụi mắt mình, muốn xác định có phải
mình đang nằm mơ.

Ngô Lai cười nói: "Đương nhiên là phu quân, bằng không có ai có can đảm đến
phòng nương tử nàng đây?" Nói xong, thâm tình nhìn Lương Mị.

"Ngô Lai, thật sự là ngươi sao?" Lương Mị rốt cuộc nhịn không đươc trong lòng
kích động, hướng Ngô Lai chạy tới, nhào vào lòng hắn.

Ngô Lai khẽ cười nói "Đương nhiên là ta. Chẳng lẽ ngươi còn tưởng phu quân là
người phương nào a?"Vừa nói hai tay vừa vuốt ve khắp người Lương Mị.

"Ngô Lai, thật sự là ngươi" Cảm giác người đang ôm nàng trong lòng đích thực
là Ngô Lai, Lương Mị nhịn không được thì thào lẩm bẩm: "Ngươi có biêt người ta
rất nhớ ngươi không? Từ khi biết ngươi bị thương, người ta luôn lo lắng thế
nào. Ngươi là người không có lương tâm, là kẻ Vô Lại, như thế nào mà đến bây
giờ mới chịu thăm người ta." Nói tới đó trong mắt hiện lên tia u oán, đôi tay
ôm chặt lấy hắn ,như sợ nếu buông ra hắn sẽ biến mất.

"Ta đều biết, đều cảm giác được. Ta cũng rất muốn gặp ngươi, không phải là bây
giờ ta đến rồi sao?" Ngô Lai thâm tình nói, hai mắt đầy tình ý nhìn Lương Mị.
"Mị nhi, ngươi tiều tụy quá đấy, nhìn thấy ngươi phu quân thập phần yêu
thương" Nhìn dung nhan tiều tụy của nàng, Ngô Lai dịu dàng nói, từ từ cúi
xuống chậm rãi hôn nàng.

Lương Mị nhìn Ngô Lai với vẻ nhu tình, gương mặt đầy đặn cũng từ từ ngước lên
đón lấy nụ hôn của Ngô Lai.

Hai người hai tâm hồn hòa chung một chỗ, phảng phất thế giới không còn tồn
tại, vạn vật cũng ngừng xoay, thời gian như đang ngừng lại trong giây phút đó.
Hai người như hòa cùng một thể, vĩnh viễn không tách rời nhau nữa.

"Ân" Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng hai người cũng tách
ra. Tiếng thở hổn hển đầy kích thích cất lên trong đêm lạnh khiến cõi lòng ấm
áp lạ thường. Cả hai cùng nhìn nhau âu yếm. Lúc này Ngô Lai cười tự nhủ: "Cái
này quả thật là tà dị a nhưng hấp dẫn mê người"

Cả Lương Mị thần tình vẻ mặt cũng đỏ bừng nhưng gương mặt không hề che dấu vẻ
vui mừng kinh hãi.

"Ngô Lai, ngươi có tưởng nhớ ta không?" Lương Mị thâm tình nhìn Ngô Lai một
lát, gương mặt hồng nhuận nói, càng thêm vẻ mê người.

"Tưởng nhớ, đương nhiên là tưởng nhớ" Ngô Lai chăm chú nói. "Mỗi ngày đều
tưởng nhớ đến Mị nhi nàng, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến Mị nhi nàng"

"Ngươi gạt ta" Lương Mị kiều mỵ liếc mắt nhìn Ngô Lai "Đã nhớ người ta mà lại
không sớm đến gặp người ta, hại người ta lo lắng thương tâm. Ngươi nhất định
chỉ nghĩ đến Trương tỷ tỷ các nàng, căn bản là không có đặt người ta ở trong
lòng" Trong lúc nói, gương mặt nàng có vẻ nghiêm túc nhưng lại có thêm dáng vẻ
vô cùng động lòng người.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #283