Thu Phục (6)


Người đăng: phithien257

“Thế nào? Các ngươi vẫn chưa dừng tay sao?”

Yến Vân Thiên nghe thấy tiếng nói liền thu hồi cước bộ, quay đầu nhìn về phía
ba người Ngô Lai.

“Các ngươi không cần nói nữa, cũng chẳng cần hao tâm tổn phí nữa, lão phu sẽ
không đáp ứng thỉnh cầu của các người đâu.”

Không đợi ba người Ngô Lai mở miệng, Yến Vân Thiên lại nói.

Ba người Ngô Lai ngẩn ra, không nghĩ đến Yến Vân Thiên không đợi bọn họ mở
miệng, đã nói trước ý định của mình, mà bọn họ lại không thể mở miệng nói
được.

“Nếu tiền bối không đáp ứng thỉnh cầu đảm nhận chức trưởng lão bổn bang, chúng
ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Sau đó Ngô Lai nhàn nhạt nói, trên mặt từ từ lộ
ra tia tiếu ý.

Nghe xong, Yến Vân Thiên cười khổ nói: ”Ta không biết phải thuyết phục lũ
người ngoan cố các ngươi ra sao nữa? Các ngươi nếu cứ nhắc lại việc này, lão
phu sẽ không khách khí với các ngươi nữa.”

“Tiền bối chính là một trong hai cao thủ đương thời, trên giang hồ có thể
thắng được tiền bối có lẽ không có mấy người.” Ngô Lai lại nói: ”Tin tưởng
rằng với võ công trước kia của tiền bối có thể chế trụ ba người chúng ta trong
vòng vài chiêu, nhưng là chúng ta cũng muốn dùng thành ý để tác động tiền bối,
mong tiền bối đảm nhận chức trưởng lão bổn môn.”

“Điều đó không thể nào, những kẻ như các ngươi ta cũng đã gặp qua không ít.”
Yến Vân Thiên lạnh lùng thốt: ”Lão phu sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của các
ngươi.”

Ngô Lai ba người đều trầm tư không nói gì, rõ ràng không biết nói thế nào mới
có thể thuyết phục được Yến Vân Thiên.

“Các ngươi từ nay về sau đừng đến phiền lão phu nữa, mặc kệ các ngươi có bao
nhiêu thành ý, lão phu đều sẽ không đáp ứng.”

Thấy ba người Ngô Lai không nói gì, Yến Vân Thiên lại nói, nói xong liền
chuyển thân hướng ra xa ba người Ngô Lai.

“Tiền bối…”

Yến Vân Thiên vừa đi được khoảng chục trượng thì Ngô Lai vội vàng kêu lên.
“Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi chưa bỏ ý định, nếu là muốn lão phu lưu lại chỗ
này thì không thể nào.”

Yến Vân Thiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn ba người.

“Vãn bối không dám.” Ngô Lai lại nói: ”Chỉ là chúng ta quả thật cần tiền bối
gia nhập bổn bang, mà với võ công của ba người chúng ta thì không thể nào giữ
được tiền bối.”

“Rất tốt.” Yến Vân Thiên lạnh lùng thốt.

“Bất quá…” Không để tâm đến lời nói của Yến Vân Thiên, Ngô Lai chần chừ nói.

“Bất quá cái gì? Nói mau, lão phu không có thời gian nghe các ngươi nói xàm
đâu.” Thấy Ngô Lai do dự không nói, Yến Vân Thiên không nhịn được, trên mặt
cũng xuất hiện vẻ giận dữ.

“Bất quá chúng ta hoàn toàn mong muốn tiền bối lưu lại, mong tiền bối có thể
gia nhập bổn bang.”

Không đợi Yến Vân Thiên mở miệng, Ngô Lai lại nói: ”Chúng ta biết tiền bối võ
công đã tới tuyệt đỉnh, chúng ta hoàn toàn không có khả năng đối đầu với tiền
bối, nhưng vãn bối chỉ muốn cùng tiền bối thỉnh giáo vài chiêu, nếu vãn bối
may mắn thắng được tiền bối một chiêu nửa thức, kính mong tiền bối đáp ứng
thỉnh cầu của vãn bối.”

“Ha! Ha! Ha! Ha!...”
Nghe xong, Yến Vân Thiên ngẩn ngơ, tiếp theo lão liền bất ngờ cười lớn.

“Đã lâu không có ai khiêu chiến với lão phu, và cũng lại đã lâu chưa được giãn
gân cốt, mặc dù lão phu nhìn không ra võ công của ngươi, nhưng lão phu chắc
rằng võ công của ngươi nhất định phi thường. Lão phu hôm nay nhận lời khiêu
chiến của các ngươi, cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi thắng được ta
một chiêu nửa thức, ta sẽ suy nghĩ lại. Đến đây các ngươi cùng lên đi, lão phu
đang cần giãn gân giãn cốt đây.” Yến Vân Thiên đột nhiên cười to, thật to bởi
vì đã ít nhất mười năm nay chưa có ai tới khiêu chiến với lão, hôm nay ba
người Ngô Lai lại tới khiêu chiến, lão thật sự rất cao hứng.

“Tiền bối sai rồi.” Ngô Lai mỉm cười đáp: ”Chỉ một mình vãn bối còn bọn họ chỉ
đứng bên cạnh làm khán giả thôi.”

“Chỉ có một mình ngươi?” Yến Vân Thiên ngạc nhiên. Vốn lão tưởng rằng ba người
Ngô Lai sẽ liên thủ lại, vậy lão sẽ có thể giãn gân giãn cốt, nhưng hôm nay
chỉ có một mình Ngô Lai, không khỏi làm lão có chút thất vọng.

Ngô Lai lại nói: ”Tiền bối, có gì không ổn?”

“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lão phu sẽ tiếp ngươi.” Yến Vân Thiên vừa
cười to vừa quay qua bên Lí Lương và Giang Chánh: ”Các ngươi có thể ra tay trợ
giúp Thiếu gia của các ngươi, bất kể khi nào.”

Nghe thấy thế, Lí Lương và Giang Chánh cũng chẳng nói gì mà quay nhìn về phía
Ngô Lai.

Ngô Lai mỉm cười đáp: ”Tiền bối yên tâm, bọn họ sẽ không ra tay đâu.”

“Tốt, chúng ta đến đây! Mặc kệ nếu vãn bối thắng được tiền bối, xin tiền bối
suy nghĩ lại.”

Nghe vậy, Yến Vân Thiên ngẩn người, sau đó liền gật đầu, trong lòng không khỏi
bội phục Ngô Lai.

“Vãn bối xuất chiêu đây.” Ngô Lai vừa nói, trên người đã phát ra một loại khí
thế cường đại, phảng phất giống như cuồng phong, cát bụi bay mù mịt, hai mắt
đang giương ra nhìn Yến Vân Thiên.

Yến Vân Thiên kinh ngạc nhìn Ngô Lai trong nháy mắt đã biến thành người khác,
cả thân thể xuất ra một cổ khí cường đại vô bì, cát bụi bốn phía bị hắn làm
cho bay lên mù mịt.

Lí Lương và Giang Chánh vừa dứt lời liền lui thân sang một bên, bởi bọn họ
hiểu được hai người võ công đều thuộc hàng cao thủ, một khi đánh nhau sẽ có
thể làm hai người bị thương. Lúc này mắt thấy hai người phát ra khí thế uy
lực, ánh mắt không khỏi kinh hải nhìn hai người, đây mới có thể được xem là
trận đại chiến của hai tuyệt thế cao thủ.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng giằng co với nhau, bất quá khi thế đã từ từ
giảm xuống. Mặt trăng cũng đã lên cao, thời gian càng lúc càng gần đến canh
ba, hai người cứ như vậy giằng co với nhau rất lâu.

Vào đúng lúc này, Ngô Lai đã động thủ, thân ảnh như tia chớp đánh về phía Yến
Vân Thiên, bởi vì hắn hiểu được nếu hắn không ra tay, Yến Vân Thiên với thân
phận tiền bối cũng sẽ không ra tay trước, như vậy thì không biết cho tới khi
nào mới có kết quả, cho nên Ngô Lai cũng không muốn phí thời gian, nhanh chóng
đánh về phía Yến Vân Thiên.

Trong khi Ngô Lai còn cách Yến Vân Thiên mấy trượng thì thân ảnh đột nhiên lóe
lên, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Yến Vân Thiên.

Trong nháy mắt Ngô Lai động thủ thì Yến Vân Thiên cũng xuất thủ, thân ảnh
trong nháy mắt lui về sau mấy trượng, làm cho Ngô Lai công kích bất thành.

Công kích thất bại, giống như Ngô Lai đoán trước, nên Ngô Lai tịnh không dừng
lại mà còn đánh về phía Yến Vân Thiên với tốc độ nhanh hơn, thân ảnh ở giữa
không trung đột nhiên gia tăng tốc độ, rút ngắn khoảng cách chỉ còn mấy
trượng.

Thấy thế, trong khi đang ở tư thế lui về phía sau Yến Vân Thiên cả kinh, không
nghĩ đến Ngô Lai vốn đã nhanh như thiểm điện lại có thể ở trong không trung
gia tăng tốc độ, trong lòng giật mình, đồng thời thân ảnh cũng gia tăng tốc độ
lui về sau, trong nháy mắt hóa thành hai bóng người hướng về cùng một phía.

Giữa không trung, Ngô Lai ngẩn người, bất quá không có dừng lại, mà là nhanh
như chớp hướng tới một thân ảnh.

“Lão phu ở đây.” Ngay lúc Ngô Lai đuổi theo thân ảnh của Yến Vân Thiên, hữu
chưởng còn cách khoảng nửa thước thì thân ảnh dột nhiên trong nháy mắt biến
mất, tựa như biến mất khỏi thế gian, Ngô Lai hữu chưởng đang vận dụng cường
lực dột nhiên cảm giác được bóng người đã biến mất, thì không khỏi ngẩn ngơ,
ngay sau đó phía sau lại truyền đến thanh âm của Yên Vân Thiên.

Ngô Lai đang ở giữa không trung đột nhiên xoay tròn, sau đó đáp xuống đất cách
Yến Vân Thiên mười trượng.

“Xem ra khinh công của ngươi tuyệt không dưới ta, đã đạt tới cảnh giới tuyệt
đỉnh.”

Chứng kiến thấy Ngô Lai dễ dàng xoay người giữa không trung và đáp xuống đất,
hiển hiện khinh công tuyệt đỉnh, trong lòng Yến Vân Thiên không khỏi có chút
kinh ngạc, nhịn không được mà tán dương.

“Khinh công của tiền bối cao tuyệt, nếu dùng toàn lực, vãn bối tuyệt không thể
tiếp cận được tiền bối.” Được Yến Vân Thiên tán dương, Ngô Lai trong lòng cũng
rất khoái chí, liền lập tức tán dương Yến Vân Thiên.

“Tốt lắm, không cần phí lời.” Yến Vân Thiên vội ngắt lời, đã có chút không
nhịn được, chân khí trong cơ thể đã trải rộng toàn thân.

“Tiền bối, vãn bối xin đắc tội.” Ngô Lai liền không khách khí, thân ảnh lập
tức hướng về phía Yên Vân Thiên, nhanh, nhanh, không thể hình dung chính mình
lại có ngày sử ra tuyệt thế thân pháp.

Ngay khi Ngô Lai động thủ, Yến Vân Thiên cũng xuất thủ nhằm hướng Ngô Lai.

Hai người so ra tốc độ đều kinh người, bên cạnh Lí Lương và Giang Chánh chỉ
cảm thấy trước mắt bóng người chợt lóe, liền biến mất, hai người vội vàng tăng
công lực lên cực hạn, ngưng tụ hai mắt, trong mắt cảnh tượng đã hiện ra rõ
ràng thân ảnh của hai người kia, nhưng rất nhanh chóng biến mất, Lí Lương và
Giang Chánh trong lòng không khỏi hốt hoảng, hiểu được nếu chính mình đối mặt
với thân pháp như vậy thì hoàn toàn vô phương chống đỡ.

Ngô Lai và Yến Vân Thiên chỉ cách nhau hơn mười trượng, tốc độ kinh người chỉ
trong nháy mắt, nhưng có điều tốc độ hai người so với cái nháy mắt lại còn
nhanh hơn.

Trong nháy mắt hai người sắp giao đấu, hai vai Yến Vân Thiên từ từ biến động,
lập tức hóa thành mười Yến Vân Thiên, tản ra bốn phía, sau đó đồng thời hướng
tới Ngô Lai công kích.

Mắt thấy Yến Vân Thiên đột nhiên biến hóa, Ngô Lai lại không có kinh hoảng, mà
miệng lại khóe lộ ra một tia cười lạnh, đột nhiên trong cơ thể chân khí được
đẩy lên cực hạn, thân ảnh trong nháy mắt đề cao lên mấy lần, liền nghênh hướng
đánh tới những thân ảnh của Yến Vân Thiên, giữa không trung vẫn còn lưu lại vô
số tàn ảnh của Ngô Lai.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #280