Thu Phục (2)


Người đăng: phithien257

Lần này Hoắc gia bảo các ngươi đến Lâm Châu thành định cướp đoạt Tử Kiếm, với
thanh danh các ngươi, mặc dù ta không thể cam điều gì, nhưng nếu các ngươi đi
theo ta, ta đảm bảo thanh danh các ngươi sẽ chấn động giang hồ." Dừng một
chút, Ngô Lai lại nói, từ trên người hắn phát ra một khí thế cường đại làm mọi
người không thở nổi.

Hoắc Danh, Hoắc Chánh kinh ngạc nhìn khí thế cường đại phát ra từ trên người
Ngô Lai mà chúng đệ tử bên cạnh vẻ mặt từ giận dữ biến thành kinh ngạc.
"Điều này không có khả năng“ Cố gắng bình tĩnh, đè nén sự kinh ngạc của mình,
Hoắc Danh lạnh lùng thốt: "Mặc dù Hoắc gia bảo chúng ta muốn thanh danh đại
chấn trong giang hồ nhưng cũng sẽ không quy thuận các ngươi đâu. Huống chi
chúng ta là thế lực lớn trong giang hồ, nếu quy thuận các ngươi, chúng ta làm
sao còn hành tẩu trên giang hồ được nữa. Ba vị mau rời khỏi đây, chúng ta
không hoan nghênh nữa."

"Ba vị,mời!"
Khi Ngô Lai định mở miệng nói thì bên Hoắc gia đột nhiên trong mắt hàn quang
chợt lóe, đã hướng Ngô Lai ba người hạ lệnh trục khách. Ngô Lai ba người lạnh
lùng đưa mắt nhìn chúng nhân, hoàn toàn không có ý rời khỏi.

"Xoạt" Thấy ba người Ngô Lai không có ý rời đi, lúc này Hoắc gia bảo đệ tử
đồng loạt rút binh khí ra khỏi vỏ, mắt căm tức nhìn Ngô Lai ba người, ý tỏ nếu
ba người còn không đi, sẽ hướng ba người mà tiếp đón.
Ngô Lai lạnh lùng thốt: "Các ngươi bây giờ chỉ còn hai lựa chọn, một là quy
thuận chúng ta, hai là trở về Hoắc gia bảo, không được hành tẩu trên giang hồ
nữa."

"Ngươi là ai? Chúng ta vì cái gì phải nghe ngươi nói? Rốt cuộc chúng ta muốn
thử xem ngươi có bao nhiêu lợi hại." Nghe những lời đó, không đợi Hoắc Danh,
Hoắc Chấn trả lời, Hoắc Ngoc đã mở miệng, thanh trường kiếm trong tay tấn công
về phía Ngô Lai.

"Ngọc nhi, trở về" Khi Hoắc Ngọc phi thân tới trước, Hoắc Danh đồng thời lên
tiếng ngăn cản. Hoắc Ngọc lúc này đánh về phía Ngô Lai, kiếm chiêu dứt khoát,
hoàn toàn không hề có ý thu chiêu. Đơn giản vì Hoắc Ngọc thấy Ngô Lai chướng
mắt nên không thèm nghe lời ngăn cản của Hoắc Danh, mà lại nhanh chóng đánh về
phía Ngô Lai.

Ngô Lai nhàn nhạt nhìn sự tấn công của Hoắc Ngọc, khóe miệng thoáng một tia
cười nhạo.
Hoắc Danh và Hoắc Chấn nhìn nhau, trong lòng thở dài, lắc lắc đầu, đoạn cùng
đánh về phía Ngô Lai. Chúng đệ tử Hoắc gia bảo cũng đồng thời đánh về phía ba
người Ngô Lai.

Khi Hoắc Danh cùng Hoắc Chánh đồng thời động thì Lí Lương cùng Giang Chánh
cũng động cùng lúc, thân ảnh đánh về phía Hoắc gia bảo đệ tử, ra tay như điện.
Khi chúng đệ tử còn chưa có phản ứng thì bản thân chúng đã bị điểm uyệt đạo.
Dù có một vài người có thực lực đã tới gần nhưng binh khí trong tay còn chưa
xuất thì đã bị Lí Lương và Giang Chánh lắc mình tới điểm vào huyệt đạo khiến
toàn thân không thể nhúc nhích.

Khi trường kiếm của Hoắc Ngọc cách mặt của Ngô Lai không đầy một hai tấc thì
Ngô Lai chợt chuyển động, nhanh chóng chế trụ trường kiếm của nàng ta.
Mắt thấy trường kiếm của mình sắp chế trụ được Ngô Lai, Hoắc Ngọc lộ vẻ cười,
sắc mặt giận dữ vừa rồi cũng biến mất nhưng khi thấy trường kiếm bị hai ngón
tay của Ngô Lai khống chế, khí lực của nàng không đủ để rút ra thì nàng vô
cùng kinh hãi. Chân phải nàng nhanh chóng đá tới trước ngực Ngô Lai. Ngô Lai
đột nhiên buông trường kiếm, tay trái nhanh chóng chụp vào chân nàng, kéo nàng
ngã ập vào ngực mình.

"Ngươi thật sự rất đẹp!" Khi Hoắc Ngọc ngã ập vào ngực hắn, nhìn nàng có vẻ
kinh hoảng nhưng vô cùng xinh đẹp, hai gò má đầy đặn, Ngô Lai nhịn không được
lấy tay vuốt ve, tán dương.

Đột nhiên bị một nam tử không quen biết ôm vào lòng, hơn nữa lại bị chiếm tiện
nghi, gương mặt ngọc của nàng không tự chủ được đỏ hồng lên. Đến đây thì Hoắc
Danh cùng Hoắc Chấn đã đánh tới. Thấy Ngô Lai ôm Hoắc Ngọc trong lòng, còn
tưởng rằng nàng bị Ngô Lai chế trụ, trong lòng cả kinh, cơ hồ đồng thời tung
chưởng, kình phong cường đại cùng đánh úp về phía Ngô Lai. Ngô Lai lạnh lùng
nhìn hai người đánh tới, đột nhiên nhanh chóng đánh ra một chưởng nghênh đón
chưởng phong của cả hai.
"Bình" Kình phong của ba người cùng tương giao, phát ra một tiếng vang lớn.
Hoắc Danh và Hoắc Chấn cùng bị kình khí cường đại chấn bay ra ngoài, mà Ngô
Lai cũng bị kình khí cường đại làm lắc lư hai vai.

"Bịch,bịch,bịch.." Hoắc Danh và Hoắc Chấn hai thân ảnh rơi xuống đất liền thối
lui hơn mười bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ngô Lai. Khí huyết trong người bốc lên
không ngừng. Hai người cả kinh vội vận công ngăn chặn.

Lí Lương và Giang Chánh lúc này đã lắc mình đến bên cạnh Ngô Lai. Hoắc gia bảo
đệ tử lúc này đều đứng bất động đủ mọi tư thế. Hiển nhiên chúng đã bị họ điểm
trụ huyệt đạo không thể nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt căm tức nhìn Ngô Lai
ba người.

Ngô Lai không thèm để ý ánh mắt kinh hãi của Hoắc Danh và Hoắc Chấn nhìn mình
cách đó không xa mà chỉ nở nụ cười tà dị nhìn gương mặt ngọc của Hoắc Ngọc
đang đỏ bừng, tay vẫn ôm lấy thân hình đầy đặn của nàng. Nhìn nụ cười tà dị
trên mặt của hắn, nàng chợt nhớ mình còn đang bị nam nhân xa lạ này ôm trong
lòng ,mặt liền đỏ bừng, vội giãy thân người đang mềm nhũn của mình như muốn
rời khỏi hắn. Ngô Lai tư niệm đang có chút khẩn trương mà Hoắc Ngọc một mực
lộn xộn, không ngừng giãy dụa trong lòng hắn. Sự ma sát giữa hai thân thể làm
hắn cười khổ, hai tay liền buông nàng ra. Khi mọi người còn chưa có phản ứng
thì hắn đã nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo của nàng, khiến nàng không thể nhúc
nhích, chỉ đành để hắn nắm lấy ngọc thủ của mình.

"Hỗn đản,mau buông ta ra" Bị điểm trụ huyệt đạo, nhịn không được nàng liền
mắng to, một chút hình tượng ngọc nữ cũng đều không có.
Ngô Lai chỉ cười vẻ tà ý,không trả lời.
"Ngươi làm gì Ngọc nhi vậy?Mau thả nàng ra."

Lúc này Hoắc Danh và Hoắc Chấn đã lắc người đến trước Ngô Lai, nhìn Hoắc Ngọc
không thể nhúc nhích, lại nghe được nàng lên tiếng mắng thì biết được nàng đã
bị điểm huyệt, liền lên tiếng nói.

"Bọn người vô danh các ngươi không cần vô sỉ đem Ngọc nhi ra uy hiếp chúng ta,
bằng không chúng ta cùng các ngươi thề bất lưỡng lập." Thấy Ngô Lai không có ý
phóng thích Hoắc Ngọc, Hoắc Danh giận dữ nói.

"Vô sỉ?"Ngô Lai mỉm cười nói."Ta là vì thấy cô nương này xinh đẹp nên tiếp cận
nàng thôi, không hề có ý uy hiếp các ngươi."
"Nếu không có ý uy hiếp, hãy mau thả nàng ra." Hoắc Chấn ngăn chận lửa giận
trong lòng, lạnh lùng thốt: "Ngươi muốn thu phục thì tìm chúng ta, không cần
khi dễ Ngọc nhi."

"Ta có nói qua không thả nàng sao?" Ngô Lai nhàn nhạt nói. "Các ngươi căn bản
không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên các ngươi nên đáp ứng điều kiện của
ta."
Ngô Lai nhẹ nhàng giải huyệt đạo cho Hoắc Ngọc, từ trên người nàng hít nhẹ,
tán dương:"Trên người nàng thật là thơm." Nói xong bỏ tay ra.

Nghe vậy Hoắc Ngọc ngẩn ngơ, tiếp theo gương mặt hồng lên, thấp giọng mắng:"Vô
Lại,lưu manh" Sau đó chạy về bên Hoắc Danh, Hoắc Chấn.
"Ngọc nhi, ngươi không có việc gì chứ?" Nhìn cháu gái mình thoát khỏi ma
chưởng của Ngô Lai, Hoắc Danh vội vàng hỏi, mà Hoắc Chấn bên cạnh trên mặt
cũng quan tâm, chỉ là không nói ra lời.

"Nhị thúc, tam thúc ta không có việc gì." Nhìn thấy hai người quan tâm, nàng
vội lắc đầu nói. Nghe vậy lúc này hai lão mới yên tâm.
"Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần hai vị bảo chủ thắng được
ta, ta sẽ buông tha cho các ngươi, không cần quy thuận ta. Bằng không các
ngươi chỉ có hai lựa chọn." Đến đây, Ngô Lai lạnh lùng thốt.

Thấy ánh mắt tò mò của hai lão, hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Thứ nhất là
các ngươi phải quy thuận chúng ta. Hai là các ngươi lập tức hồi gia, không
được hành tẩu trên giang hồ. Ta hiểu được hai lựa chọn này với các ngươi phi
thường khó khăn nhưng đó cũng là hai lựa chọn duy nhất."
Hai lão nhìn nhau, cùng nói: "Được, để hai chúng ta lĩnh giáo võ công của
ngươi. Nếu chúng ta thắng thì không phải nghe theo lời ngươi nói."

"Điều đó là không có khả năng, các ngươi sẽ không có cơ hội thắng được ta."
Ngô Lai nhàn nhạt nói.

Nghe Ngô Lai nói một câu, sắc mặt họ đại biến, tưởng rằng hắn phản lời vừa
nói, nghe lời kế tiếp,mới hiểu được ý của hắn, trong lòng tức thời giận dữ.
Huynh đệ họ thành danh trên giang hồ hơn mười năm, nay bị một kẻ vô danh uy
hiếp, làm sao mà không tức giận chứ.

"Vậy à, vậy thì huynh đệ chúng ta cũng không khách khí."


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #276