Thu Phục Giang Chánh


Người đăng: phithien257

“Giúp ta làm một số việc! Ha ha ha! Ha ha ha…” Người trẻ tuổi đột nhiên ngửa
mặt lên trời cười lớn, giống như vừa nghe được điều gì rất buồn cười.

Vô Danh chỉ mỉm cười nhìn người thanh niên, tịnh không nói gì, nhưng khuôn mặt
của Lí Lương rất là cổ quái nhìn người thanh niên đang ngửa mặt lên trời cười
to. Tiếng cười của người thanh niên làm cát bụi mặt đất bay lên, rõ ràng là
khi cười thì hắn đã dùng tới chân khí nên mới có thể phát ra uy lực như vậy.

“Ha ha ha! Ha ha ha! ...”

Người thanh niên đang cười đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng giương mắt nhìn Vô
Danh cùng Lí Lương, nói: “Ta nghĩ các ngươi không phải là giúp ta mà là muốn
ta làm cho các ngươi một số việc bí mật quan trọng.”

“Huynh đài, hiện nay đại loạn giang hồ sắp tới, ta tin rằng huynh đài cũng
muốn làm nên sự nghiệp thôi! Mặc dù huynh đài cũng đến Lâm Châu thành nguyên
nhân chính cũng không phải vì Tử Kiếm mà còn có mục đích khác nữa!”

Không đợi Vô Danh đáp, Lí Lương đã tiếp lời.

“Ngươi thì biết cái gì?” Nghe vậy, người thanh niên đột nhiên lạnh lùng giương
mắt nhìn Lí Lương. Ánh mắt trông vô cùng lạnh lẽo, làm cho lòng hắn cũng phát
lạnh, giống như ngọn gió bắc của mùa đông gào thét đi qua.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của người thanh niên nhìn, Lí Lương cảm giác khắp người
không được tự nhiên, vội nói nhanh: “Lí mỗ đi theo huynh đài lâu như vậy mà
không có phát hiện huynh đài có mục đích gì, nhưng có thể khẳng định rằng
huynh đài không phải vì bảo vật, vậy chỉ có khả năng huynh đài là vì báo thù.
Hơn nữa cừu nhân của huynh đài có thế lực vô cùng cường đại, nếu không thì
huynh đài ở Lâm Châu thành lâu như vậy chắc chắn đã động thủ rồi.”

Dừng một chút, Lí Lương lại nói: “Cừu nhân của huynh đài thế lực vô cùng cường
đại, vậy tại sao huynh đài không tìm bằng hữu giúp đỡ, đối với huynh và mọi
người đều có lợi, tin rằng khi huynh đài tham gia cùng với chúng tôi, thì việc
báo thù của huynh đài vô cùng thuận lợi, chúng tôi sẽ có thể giúp huynh đài.”

Nghe vậy, người thanh niên khẽ biến sắc, lạnh lùng thốt: “Ta vì sao mà phải
tin ngươi, chẳng lẽ các ngươi mời ta gia nhập sẽ không có một vài mục đích bí
mật sao? Làm sao ta có thể tin tưởng các ngươi được?”

Lí Lương nói: “Tin hay không là tùy ngươi, bất quá, bằng với công lực và năng
lực của Thiếu chủ, chỉ cần chúng ta mời đến một ít cao thủ gia nhập, kiến lập
nên một thế lực to lớn, đến lúc đó ngươi có thể báo thù.”

“Thiếu chủ?” Người thanh niên nghi hoặc liếc mắt nhìn Vô Danh lạnh lùng thốt:
“Ngươi gọi Vô Danh huynh là Thiếu chủ, chẳng lẽ ngươi đã nhận ra Vô Danh chính
là Thiếu chủ?”

“Không sai!” Lí Lương gật đầu nói: “Từ khi gặp Thiếu chủ lần đầu, thì ta đã
biết Thiếu chủ không phải là một người bình phàm, mà sẽ là phúc tinh của giang
hồ, có lẽ có năng lực cùng chúng ta nhất thống giang hồ.”

Người thanh niên càng thêm kì quái, nói: “Ta nghĩ Lí huynh nhận Vô Danh làm
Thiếu chủ chính là vì mục đích của mình đúng không?”

“Mục đích?” Lí Lương cười khổ nói: “Mục đích của riêng thì ta một chút cũng
không có, chỉ vì Lí mỗ vì nhìn thấy mà hùng tâm nổi lên, mong muốn tại chốn
giang hồ mà làm một đại sự, hy vọng huynh đài có thể gia nhập. Nếu huynh đài
gia nhập, với võ công của huynh, có thể giúp đỡ Thiếu chủ làm nên việc lớn,
đối với ta và huynh đều cùng có lợi, mà chẳng ai có hại gì.”

Nghe vậy, người thanh niên tịnh không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lí Lương,
rồi liếc mắt nhìn Vô Danh, sau đó tự mình cân nhắc. Vô Danh từ đầu đến bây giờ
đều chỉ mỉm cười nhìn hai người.

“Muốn ta giúp ngươi làm việc cũng được, nhưng ngươi phải thắng được thanh kiếm
trong tay ta đã.”

Yên lặng một lát, người thanh niên đột nhiên lạnh lùng hướng vào Vô Danh trả
lời.

Nghe vậy, Lí Lương trên mặt lộ ra tiếu ý, bởi vì hắn theo người thanh niên này
nhiều ngày như vậy, đối với người thanh niên đã có không ít hiểu biết, tự
nhiên hiểu được ý của người thanh niên nói.

Vô Danh mỉm cười nói: “Được, huynh đài đã nói như vậy, ta đây cung kính không
bằng vâng mệnh, xin lĩnh giáo cao chiêu của huynh đài.”

“Thiếu chủ, người phải cẩn thận, vị huynh đài này chẳng những võ công cao
cường, hơn nữa chiêu thức cũng rất quỷ dị, không nên khinh thường. Nếu Thiếu
thủ trong vòng ít chiêu mà thủ thắng thì vị huynh đài này sẽ tâm phục khẩu
phục.”

Lúc này, Lí lương đột nhiên hướng Vô Danh mà nói, đồng thời cũng xoay người
lại người thanh niên mà nói: “Huynh đài người nói như vậy ư?”

Nghe vậy, người trẻ tuổi chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lí Lương, tịnh không trả
lời. Còn Vô Danh mỉm cười và gật đầu, luôn làm cho người khác có cảm giác thân
thiết mà thần bí.

“Vô Danh huynh, hãy xuất thủ đi!” Người thanh niên đột nhiên nói.

Vô Danh gật đầu, bỗng dưng một cỗ khí thế cường đại từ trên người phát ra,
đồng thời hướng người thanh niên đánh tới.

Khi Vô Danh phát ra cỗ khí thế cường đại thì bên phía người thanh niên cũng
phát ra một cỗ khí thế y như vậy. Khi hai cỗ cường đại khí thế chạm nhau, cát
bụi xung quanh hai người bay lên mù mịt, quần áo và tóc tai hai người cũng bị
cỗ cường đại khí thế làm ảnh hưởng, tung bay như gặp gió mạnh.

Đột nhiên, người thanh niên nắm chặt trường kiếm trong tay, căng mắt ra mà
nhìn Vô Danh bằng ánh mắt lạnh lẽo, làm cho lòng người phát lạnh. Còn Vô Danh
thì lại khác, trên mặt luôn luôn nở nụ cười, kiếm vẫn như cũ đeo bên hông,
nhưng ánh mắt thì trông rất là sắc bén.

Hai người cứ giương mắt mà nhìn đối phương, ánh mắt không rời đối thủ một
chút, vì bọn họ chính là cao thủ, nếu chỉ sơ suất một chút sẽ rơi vào thế bị
động, mà bị động đối với cao thủ mà nói thì chắc chắn sẽ bại.

Bên cạnh, Lí Lương nhìn chằm chằm vào hai người, hắn cũng đã vận khởi công lực
để ngăn cản khí thế từ hai người phát ra và không ngừng cố dấu tiếu ý trên
mặt.

“Đinh! Đinh!”

Đột nhiên, trường kiếm trong tay người thanh niên phát ra một tiếng vang lớn,
rồi như một tia chớp xuất ra. Cả người như một tia chớp mang theo trường kiếm
nhanh chóng đánh về phía Vô Danh. Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ là
hai, ba trượng mà khoảng cách này, với những cao thủ như người thanh niên thì
cũng không tính là cái gì, trong nháy mắt, trường kiếm trong tay hắn như tia
chớp chém về phía Vô Danh.

Người thanh niên mắt thấy trường kiếm trong tay đâm tới vai Vô Danh thì trên
mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi, vì hắn biết hắn sẽ thắng, vì hắn tin rằng tốc độ
bây giờ của mình cùng trường kiếm trong tay, với khoảng cách đâm tới thì Vô
Danh không thể né tránh được, dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng không thể có khả
năng đó.

Quả thật, do trường kiếm trong tay người thanh niên chỉ cách bả vai của Vô
Danh bất quá chỉ khoảng một tấc, cho dù là khinh công có lợi hại thì cũng
không thể tránh được, vì thế hắn chẳng hề dấu diếm mà nở nụ cười. Tuy vậy hắn
đã thất vọng. Khi trường kiếm trong tay nhanh chóng đâm vào bả vai Vô Danh thì
Vô Danh đột nhiên mỉm cười, tốc độ thân ảnh mà mắt thường khó có thể thấy được
chớp động, trong nháy mắt như thiểm điện mà né khỏi trường kiếm của người
thanh niên.

Nụ cười trên khuôn mặt người thanh niên đã tan biến khi Vô Danh né tránh đi,
cùng lúc đó, hắn ngay lập tức xoay mình đâm về phía sau. Thật nhanh! Trường
kiếm trong tay so với lúc nãy càng nhanh hơn, vô cùng chính xác đâm về phía Vô
Danh đang lách mình tới sau lưng hắn.

Nhìn người thanh niên thu lại trường kiếm, Vô Danh chỉ mỉm cười, thanh trường
kiếm trong tay người thanh niên đâm tới cách Vô Danh khoảng một thước thì hắn
mới cử động, lui về phía sau, nhưng thủy chung khoảng cách một thước giữa
thanh kiếm của người thanh niên vẫn giữ nguyên.

Nhìn qua hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, đột nhiên người thanh niên
cười lạnh, thân pháp bỗng nhiên nhanh hơn, trường kiếm trong tay nháy mắt lao
tới Vô Danh. Với khoảng cách một tấc, hơn nữa người trẻ tuổi thân pháp lại
tăng lên, trường kiếm trong tay càng nhanh chóng đâm tới Vô Danh.

“Đinh!”

Đột nhiên, thân hình Vô Danh nhanh chóng đảo hướng, dừng lại tại giữa không
trung, nghiêng người né tránh, đồng thời hướng người tranh niên mà bắn ra một
đạo khí kình vào trường kiếm của hắn, làm phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Một đạo khí kình này của Vô Danh hiển nhiên rất là cường đại, khi người thanh
niên đón nhận đạo khí kình này thì thân thể chấn động một chút, bay về bên
cạnh, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Vô Danh, còn hắn thì vẫn nở một nụ cười thân
thiết mà rất thần bí như trước.

“Thuộc hạ Giang Chánh tham kiến Thiếu chủ!”

Đột nhiên, đôi mắt của Vô Danh kinh ngạc mà nhìn người thanh niên đang quỳ
xuống hướng Vô Danh hành lễ, hiển nhiên đã đồng ý làm thuộc hạ của Vô Danh.

Nghe vậy, Vô Danh mỉm cười rồi thối lui, nhất thời ngây người ra, không ngờ
đối phương lại dễ dàng đáp ứng làm thuộc hạ của mình như vậy, trong mắt cũng
xuất hiện một tia mừng rỡ, vì đã hai lần đối mặt, đã thử thách võ công của
Giang Chánh, có thể nói đắc thủ lần này đối với hắn vô cùng có lợi.

Sau khi ngẩn ngơ đôi chút, Vô Danh liền hỏi: “Xin mời Giang huynh đứng dậy,
Giang huynh muốn giúp cho ta từ nay về sau chứ?”

“Đa tạ Thiếu chủ!” Giang Chánh lạnh lùng thốt: “Thiếu chủ đừng khách khí, mà
cũng xin thiếu chủ đừng xưng huynh đệ cùng thuộc hạ, cứ trực tiếp gọi tên
thuộc hạ là được rồi.”

“Đúng! Thiếu chủ từ nay về sau cứ trực tiếp gọi tên của chúng ta, chúng ta đã
sẵn sàng nghe lệnh Thiếu chủ. Thiếu chủ không cần khách khí với chúng ta, có
sự tình gì cứ phân phó, chúng ta sẽ hoàn thành.”

Không đợi Vô Danh trả lời, Lí Lương bên cạnh nói ngay.

Vô Danh nghe vậy rồi gật gật đầu, đột nhiên hướng Giang Chánh nói: “Ngươi vì
sao mà đột nhiên nhận thua? Với công lực của ngươi, trong vòng mười chiêu thì
quả thật ta rất khó đả bại được.”

Bên cạnh, Lí lương cổ quái mà nhìn Giang Chánh, vừa rồi khi đánh nhau hắn nhìn
rất rõ ràng, thân pháp của Vô Danh so với người trẻ tuổi thì nhanh hơn rất
nhiều, mà Vô Danh chỉ bắn ra một đạo khí kình bức Giang Chánh thoái lui mà
thôi, hai người tịnh chưa có đánh nhau nên cũng không có phân thắng bại.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #260