Lương Mị


Người đăng: phithien257

Thạch Phương không còn tức giận, chỉ liếc mắt nhìn Hàn Thiên Hành nói: "Thiếp
cũng hiểu được mình nên có lòng tin đối với Lâm Nhi, nhưng tam quan thật quá
là lợi hại, rất nguy hiểm, ngộ nhỡ có gì xảy ra, Lâm Nhi sẽ bị thương, thậm
chí có thể đánh mất tánh mạng, chàng nói coi ta làm như thế nào mà yên tâm
được!”.

“Nhớ năm đó, lúc chàng vượt quá tam quan, thiếu một chút nữa là mất mạng dưới
ngàn vạn mũi tên. Chàng nói đi, ta phải làm như thế nào để trong lòng hết lo
lắng. Bất luận kẻ nào gặp phải sự tình như thế này đều không thể yên tâm
được.” Nhắc mới nhớ tới năm đó, Hàn Thiên Hành thiếu một chút nữa là mất mệnh
dưới ngàn vạn mũi tên, sắc mặt của Thạch Phương càng thể hiện sự sợ hãi, biểu
hiện trên mặt cùng bên trong ánh mắt càng nhuốm vẻ lo lắng, màu sắc lo âu càng
mãnh liệt.

Hàn Thiên Hành nghe vậy nhất thời cười khổ, vội vàng an ủi: "Phương muội, nàng
không cần lo lắng, Lâm Nhi không có việc gì đâu, năm đó là ta quá tự tin, bằng
không với võ công của ta làm như thế nào mà có thể trúng tiễn được. Với lại,
Lâm Nhi càng thông minh tài trí và cẩn thận, hơn nữa võ công của Lâm Nhi bây
giờ khẳng định tiễn trận càng không gây thương tổn cho hắn được.”

“Còn nhị quan ở phía sau thì sao?” Thạch Phương đột nhiên lạnh lùng hỏi:
"Chẳng lẽ chàng không biết nhị quan kia lại càng lợi hại hơn không biết bao
nhiêu lần so với tiến trận sao, chẳng lẽ chàng có lòng tin đối Lâm Nhi một
cách thái quá như vậy, yên tâm để Lâm Nhi tiến nhập vượt quá tam quan kia?"

Hàn Thiên Hành nghe vậy liền ngẩn ngơ, không có nghĩ rằng Thạch Phương biến
đổi thái độ nhanh như vậy, còn không đợi hắn có phản ứng đi, Thạch Phương liền
biến sắc mặt lạnh như băng.

Một thoáng sau, Hàn Thiên Hành lập tức hỏi: "Phương muội, nàng nên tự tin đối
Lâm Nhi, tin tưởng rằng võ công của Lâm Nhi đã thành tài. Đây đúng là một lần
khảo nghiệm đối với Lâm Nhi, nếu hắn không thể qua tam quan này ,thì có thể
nói rằng võ công của hắn cùng với mọi mặt khác đều còn không được. Nếu hắn
thông qua, thì chứng tỏ hắn đã có đủ tài trí để đi ứng phó với mọi sự tình
phát sinh ở bên ngoài, Lâm Nhi chỉ có thông qua khảo nghiệm, mới có thể đủ
chính thức trưởng thành."

“Ta mặc kệ”. Thạch Phương không để ý tới lời nói của Hàn Thiên Hành, lạnh lùng
nói: "Mặc kệ chàng dụng biện pháp gì, nhất định phải đưa Lâm Nhi không một
chút thương tổn đến trước mặt ta, bằng không chàng đừng có tới gặp mặt ta, và
ta cũng sẽ hận chàng cả đời."

Thấy sự tức giận thật sự của Thạch Phương, Hàn Thiên Hành ngay lập tức hỏi:
"Hảo, hảo, phu nhân nàng đừng có tức giận, để ta đi xem ngay, một khi Lâm Nhi
có xuất hiện cái gì nguy hiểm, ta sẽ lập tức ra tay trợ giúp hắn." Nói xong,
hai tay nhẹ nhàng đặt lên hai bờ vai của Thạch Phương.

Thạch Phương nghe vậy, vẻ mặt lạnh như băng lúc này mới hết, không tức giận
nữa nói: "Kìa, chàng còn không đi, ở chỗ này làm cái gì nữa. Nếu chậm, Lâm Nhi
có gì bị thương tổn, thì chàng không cần đến gặp ta."

Hàn Thiên Hành ngay lập tức nói: "Được, được, phu nhân, ta lập tức đi ngay."
nói xoay người đi ra khỏi phòng, trong lòng cũng cười khổ. Nhìn bóng dáng Hàn
Thiên Hành đi xa, trong mắt của Thạch Phương cũng còn nhuốm màu lo lắng.

Lương phủ.

Trong đại sảnh của Lương gia lúc này, đang có mấy người, trông sắc mặt của
Lương Quân cùng Lương Huy không phải tốt lắm, bên cạnh, những người khác thấy
nhị vị gia chủ không nói, cũng là trầm mặc đứng nhìn.

Khi Lương Mị bước vào đại sảnh, liền lập tức cảm giác được sự giận dữ cổ quái,
ngước lại nhìn Lương Quân cùng Lương Huy, thấy sắc mặt không tốt của hai
người, trong lòng Lương Mị không khỏi rúng động, biết có thể có cái gì không
tốt đã phát sinh.

Thấy Lương Mị bước vào đại sảnh, Lương Quân cùng Lương Huy, hai người cơ hồ
đồng thời gật đầu, ý bảo Lương Mị tìm vị trí ngồi xuống.

“Hôm nay kêu mọi người lại là có sự kiện phi thường trọng yếu”.

Khi Lương Mị vừa ngồi xuống, Lương Quân liền mở miệng nói. Sau đó, lão quét
ánh mắt nhìn mọi người, rồi tiếp tục nói: "Sự việc này có liên quan đến sự mất
tích của sứ giả. Chúng ta đã nhận được tin báo của Trưởng lão trong môn phái,
ngay khi, Liên sứ giả đến Lâm Châu xử lý nội tình, Lương gia chúng ta có nghĩa
vụ phải hiệp trợ giúp đỡ. Thế nhưng hôm nay, ngay khi Liên sứ giả vừa đến
Lương gia chúng ta thì đã mất tích. Nếu để Liên trưởng lão biết việc này,
Lương gia chúng ta lập tức gặp phiền toái lớn."

Mọi người nghe xong đều lấy làm ngẩn ngơ, kinh ngạc, mờ mịt nhìn khắp mọi
người, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, bởi vì bọn họ căn bản là không có gặp qua
mặt của Liên sứ giả, chỉ có Lương Mị khi nghe được lời nói của Lương Quân thì
trống ngực đập mạnh, nhưng trên mặt làm nhưng không có gì vẻ gì xảy ra.

“Hôm nay kêu mọi người lại, hy vọng thông báo mọi người lập tức trong thời
gian sớm nhất tìm được vị Liên sứ giả kia.” Lương Quân nhìn vẻ mặt mọi người,
tiếp tục nói: "Mặc dù ta có một cảm giác không tốt, có thể vị sứ giả kia đã
xảy ra chuyện, nhưng là cho dù đã chết, chúng ta cũng nhất định phải tìm được
thi thể của Liên sứ giả, bằng không, chúng ta không thể nói chuyện với Môn chủ
và Liên trưởng lão được."

Tất cả mọi người nghe vậy đều gật đầu, hiểu được lời nói của Lương Quân. Nếu
vị Liên sứ giả kia xảy ra cái gì ngoài ý muốn, mà ngay cả thi thể cũng tìm
không thấy, thì Lương gia bọn họ không thể cùng Môn chủ và Liên trưởng lão nói
lời công đạo, tức là Lương gia bọn họ lập tức có phiền toái, chỉ có Lương Mị
trong lòng cười khổ.

“Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, mọi người sớm tìm ra tin tức của Liên
sứ giả.“

Thấy mọi người gật đầu, Lương Quân cũng không nói thêm nữa, trực tiếp hạ mệnh
lệnh cho mọi người đi tìm tin tức của vị sứ giả kia.

“Mị nhi, con làm sao vậy?”

Sau khi đợi những người khác rời đi khỏi đại sảnh, Lương Quân thấy Lương Mị
còn ngồi tại nơi đây, không khỏi ngạc nhiên, còn Lương Huy cũng có vẻ mặt kỳ
quái nhìn Lương Mị.

Lương Mị nghe vậy vội vàng đứng dậy nói: "Cha, con không có việc gì."

“Thật sự không có việc gì chứ?”

Lương Quân nghi hoặc nói: "Mị Nhi, ngươi có phải là có sự tình gì dối gạt
chúng ta?"

Lương Mị nói: "Cha, không có việc gì thật mà, con làm sao lại gạt các người
chứ?" Ngoài miệng như vậy nói, trong lòng nàng kêu khổ không thôi, không nghĩ
đến việc chính mình trong một phút xuất thần, đã bị chính cha phát hiện ra sự
khác thường…

Lương Quân liếc mắt nhìn Lương Mị, thấy không tiện nói chuyện, hướng phía
ngoài đại sảnh đi ra. Còn lại là Lương Huy, lão đưa mắt liếc nhìn Lương Mị,
trong mắt hiện lên một tia hàn quang, bất quá chỉ là hàn quang ngay lập tức
biến mất. Sau đó, lão liền đi theo Lương Quân phía sau ra đại sảnh.

Lương Mị ngơ ngác nhìn Lương Quân cùng Lương Huy rời đi, trên mặt lộ ra nụ
cười khổ. Ánh mắt nghi hoặc của Lương Huy trước khi đi khiến cho nàng có cảm
giác không được tự nhiên, biết là không tốt, khi cái chết của Liên vị sứ giả
có thể bị chính nhị thúc nhìn được.

Khi hai người biến mất khỏi tầm mắt, Lương Mị lắc lắc đầu vừa nghĩ về sự việc
của Liên sứ giả, vừ đi ra khỏi đại sảnh, hướng về phòng bình.

“Lương cô nương, người làm sao vậy? Có tâm sự à?”

Đang đi về phòng của mình, thì từ bên cạnh xuất hiện một người tiêu sái đi tới
chính là Thạch Vân. Lúc này Lương Mị đang nghĩ đến sự việc của mình, nên không
phát hiện ra Thạch Vân bên cạnh đi tới. Thạch Vân thấy Lương Mị vẫn ngơ ngác
nhìn về phía trước, nhịn không được hỏi.

Lương Mị nghe vậy từ trong ngẩn ngơ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía
Thạch Vân, thấy là Thạch Vân, ngay lập tức hỏi: "Nguyên lai là Thạch đại ca
a!, ta không có việc gì, chỉ là có cảm giác nhàm chán nên tùy tiện đi thôi."

Nhìn thấy hai gò má đầy đặn và dung nhan xinh đẹp của Lương Mị, đã khiến cho
hồn phách của Thạch Vân chấn động. Nàng cũng là người thứ nhất có dung nhan
xinh đẹp khiến hắn tâm động, trong lòng nổi sóng trào dâng, nhưng trong lòng
hắn hiểu được, bản thân chưa làm cho nàng lay động, nhưng hắn tin tưởng rằng,
hắn sẽ không buông xuôi mà sẽ nỗ lực cố gắng để một ngày nào đó có thể làm
Lương Mị cảm động.

Thạch Vân thu hồi ánh mắt vọng tưởng trên dung nhan xinh đẹp của Lương Mị, nhẹ
nhàng nói: "Lương cô nương, có phải là vì sự việc của Liên sứ giả mà nàng lo
lắng không?"

“Nàng lo lắng cũng là bình thường. Đúng là nhị vị gia chủ đang lo lắng về vị
Liên sứ giả kia vì dù sao ngay cả là sứ giả của Thiên Ma môn phái tới, nếu hắn
xảy ra việc ngoài ý muốn, tất nhiên sẽ nổi giận đối với Lương gia rồi.“ Không
đợi Lương Mị trả lời, Thạch Vân tiếp tục nói.

Lương Mị nghe vậy, ngỡ ngàng, liền vội nói: ”Đúng! Ta quả thật là đang vì việc
này mà lo lắng."

Kỳ thật Lương Mị vừa rồi chỉ là nghĩ đến Ngô Lai, không biết tình hình của Ngô
Lai thế nào, lúc này nghe Thạch Vân nói thế, cũng tiện đáp.

Thạch Vân tịnh không có chủ ý đến sắc mặt của Lương Mị liền an ủi nói: "Lương
cô nương, không cần lo lắng, lo lắng cũng không làm được cái gì, ‘thuyền đáo
kiều đầu tự nhiên trực’ (thuyền đến bến thì tự nhiên ghé thôi), có khả năng
sau một thời gian Liên sứ giả tự nhiên trở lại mà."

Lương Mị liền nói: "Chỉ mong là như thế." Trên mặt nàng xuất hiện nụ cười khổ,
trong lòng càng cười khổ, thầm nói: "Vị sứ giả kia sẽ vĩnh viễn không xuất
hiện được."

Thạch Vân đột nhiên nói: "Nếu không có việc gì, chẳng biết nàng có thể đi dạo
cùng ta một vòng nội phủ không?”

Nhìn ánh mắt chờ mong của Thạch Vân, Lương Mị không đành lòng cự tuyệt, đành
phải gật đầu nói: "Được rồi, Thạch đại ca, chúng ta đi dạo quanh nội phủ một
vòng !"

Thạch Vân nghe thấy thế, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc.

Lương phủ rất lớn, kiến trúc thì càng nhiều, hai người lẳng lặng nhìn về phía
trước đi tới. Từ nãy đến giờ Thạch Vân không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn và
đi tới, thỉnh thoảng nhìn trộm một cách say mê dung nhan xinh đẹp của Lương Mị
đã khiến hắn tâm hồn xao động.

Lương Mị cũng chỉ yên lặng nhìn và đi tới, không nói gì, trong lòng nàng lúc
này có chút hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu của Thạch Vân. Tuy nhiên đã đáp ứng
rồi thì nàng cũng không muốn thay đổi, chỉ có yên lặng cùng Thạch Vân từ từ đi
tới. “Thạch đại ca, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng cần phải trở về.”

Hai người yên lặng như vậy vừa đi thật lâu, cơ hồ đi hết một vòng lớn quanh
Lương phủ, Lương Mị rốt cục nhịn không được vừa mắt liếc trộm nhìn Thạch Vân
vừa nói.

Thạch Vân nghe vậy ngẩn ngơ, ngay lập tức nói: "Lương cô nương, cám ơn nàng đã
đi dạo cùng ta." Hắn đưa mắt nhìn sắc trời, chỉ cảm thấy thời gian trôi quá
nhanh.

Lương Mị nói: "Thạch đại ca, đứng khách sáo thế, có thể cùng với Thạch đại ca
đi dạo, ta cũng lấy làm cao hứng. Thời gian không còn sớm nữa, Thạch đại ca,
người cũng cần phải sớm nghỉ ngơi một chút! Ta cũng đi về đây." Nói xong liền
xoay người hướng về phòng mình đi đến.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #251