5 Tuổi - Bình Cảnh Tầng 2 ( 1 )


Người đăng: godlife2907

Nháy mắt 5 năm đã trôi qua, Chu Tử Lôi và mẹ hắn Chu Mỹ Nguyệt vẫn sống trong
sơn động cũ, phần lớn thời gian Chu Tử Lôi dành cho việc tu luyện bí tịch, do
kiếp trước Chu Tử Lôi mồ côi cha mẹ từ hồi còn nhỏ nên hắn rất yêu thương mẫu
thân kiếp này của mình, hết sức hiếu thảo với mẹ, những lúc luyện công xong
hắn thường giúp mẹ những việc vặt, do mang linh hồn từ kiếp trước nên từ lúc 4
tháng tuổi hắn đã nói rõ ràng, 7 tháng biết đi, 2 tuổi bắt đầu phụ mẹ hái rau
dại, nhặt củi, mẹ hắn thì săn bắt các loại thịt rừng, cá thì kiếm ở dòng suối
nhỏ gần đấy

“ Mẹ ơi, con luyện công xong rồi “ Chu Tử Lôi gọi mẹ hắn

Chu Mỹ Nguyệt nói “ Ừ, mẹ vừa nấu cơm xong, ra suối rửa tay rồi vào ăn cơm đi
con“
“Hôm nay ăn gì thế mẹ”
“ Hôm nay ăn gà quay con à, hôm nay mẹ kiếm được một loại hương liệu mới rất
thơm mẹ cho thử vào quay cùng gà, rửa tay nhanh rồi nếm thử xem tay nghề của
mẹ nào “
“ Vâng ạ, hihi”

Chu Mỹ Nguyệt ngắm nhìn con trai đang ăn 1 cách âu yếm và nói: “ Ăn từ từ thôi
con, kẻo nghẹn bây giờ”

Chu Tử Lôi cười hì hì nhưng vẫn gắp thức ăn lia lại, rồi lại gắp cho mẹ một
cái cánh gà rừng cho mẹ rồi nói : “ Mẹ cũng ăn đi nè”

Bỗng Chu Tử Lôi đặt bát đũa xuống hỏi mẹ: “ Mẹ ơi, hình như hôm nay con luyện
công nhưng hình như không thấy tiến triển gì cả”

Chu Mỹ Nguyệt ngạc nhiên nhìn con trai : “ Lạ nhỉ, con mới đang ở tầng 1 mà,
làm gì mà đã gắp bình cảnh rồi”

“ Mẹ khinh thường con quá, dù gì thì con là con trai thiên tài của mẹ mà, con
đã luyện đến tầng 2 rồi, đang chuẩn bị xung kích tầng 3 nhưng không hiểu sao
không tiến thêm được nữa” Chu Tử Lôi giận dỗi nới

“ Con, con, con,… Con bảo là con đã sắp lên tầng 3” Chu Mỹ Nguyệt lắp bắp kinh
hãi, bảo sao không kinh hãi được, nàng năm đó 4 tuổi mới bắt đầu luyện, 10
tuổi mới luyện tới trung giai cấp 2 (~ Trúc cơ 5) mà con nàng mới bao nhiêu
tuổi, mới 5 tuổi mà thôi đã tới cấp 2 cao giai (~ Trúc cơ 9), chênh lệch vừa
nhìn đã thấy quá lớn đi mất thôi

“ Đúng, sao thế mẹ” Chu Tử Lôi ngơ ngác trả lời, vẫn chưa thủng là có chuyện

“ Con năm nay bao nhiểu tuổi” Chu Mỹ Nguyệt vô thức hỏi.

“5 Tuổi, mẹ không biết sao, mẹ hỏi lạ thế” Chu Tử Lôi cũng bắt đầu thấy loạn,
chả hiểu sao nữa.
“ 5 tuổi, cấp 2 cao giai, có phải là thiên tài ở thế giới này chết hết rồi “

“ con thấy bình thường mà mẹ, mẹ bảo mẹ đang ở cấp 6 cao giai rồi, nên con
định bao giờ luyện đến cấp 6 rồi mơi snói cho mẹ, ai dè luyện chả có tí tinh
tiến nào mới phải hỏi mẹ, chứ năm con 2 tuổi đã lên tầng 1, 4 tuổi đã luyện
đến trung tầng 2 rồi” Chu Tử Lôi giải thích

“Con bảo đó là bình thường” Chu Mỹ Nguyệt ngớ người

“ Mẹ năm 4 tuổi tu luyện, 6 tuổi mới vào tầng 1, 10 tuổi mới trung tầng 2”

“Ngày xưa mẹ được gọi là thiên tài trong đồng lứa, mà con 5 tuổi đã cấp 2 cao
cấp, gọi là gì đây, siêu thiên tài, ui zời, có cho người ta sống nữa không
@#%$#@...” 1 loạt các câu rên rỉ, Chu Mỹ Nguyệt tức giận bất bình

“ Thôi, nói chuyện chính, đến đỉnh tầng 2 bí tịch, ai cũng gặp phải bình cảnh,
đó là phải tìm cho bản thân mình một loại lửa thích hợp để tu luyện, lĩnh ngộ
để vượt chướng ngai, khi đó từ tầng 3 đến tầng 7 sẽ như cá gặp nước nếu tìm
được laoị hỏa diễm mạnh mẽ thích hợp, còn hỏa diễm laoị bình thường thì con
đường sau này sẽ rất gian khổ
“ Nhưng con tìm đâu bây giờ”
“Haizz( Chu Mỹ Nguyệt thở dài) Nếu như mà mẹ con mình vẫn ở trong tộc thì có
ngay 1 loại hỏa diễm do lông vũ của của lão tổ Phượng Hoàng để lâị diễn hóa mà
thành, nhưng bây giờ thì…” Chu Mỹ Nguyệt nét mặt thoáng có vẻ đau buồn
“ Nhưng tại sao mẹ lại rời gia tộc” Chu Tử Lôi nhận ra được nét đau thương của
mẹ nên hỏi
“ Chuyện này đợi con lớn hơn, khi thích hợp mẹ sẽ kể cho con” Chu Mỹ Nguyệt
khôi phục lại khuôn mặt tươi cười hàng ngày.
“ Ầm, ầm, xì xèo, lọc cọc, …@$%#&%*” mặt đất bỗng rung chuyễn dữ dội, Chu Mỹ
Nguyệt ôm Chu Tử Lôi vội vàng chạy khỏi hang động,quay đầu xem có chuyện gì
đang xảy ra thì thấy trên đỉnh ngọn núi nơi mà Chu Mỹ Nguyệt và Chu Tử Lôi
sinh hoạt suốt 5 năm qua từng đợt từng đợt khói dày đặc mang đầy bụi mù đang
phụt dữ dội lên bầu trời như hình một cây nấm khổng lồ, ngọn núi này không
phải một ngọn núi bình thương mà là một ngọn núi lửa đã ngủ say bao nhiêu năm
nay lại bỗng dưng thức tỉnh, các đàn thú đua nhau chạy, tiếng thú rừng vang
vọng khắp khu rừng.

Còn phần 2


Hỗn độn tử lôi - Chương #5