Hãm Hại Tiêu Viêm


Người đăng: Nhionelove

Sáng Hôm sau, cậu chưa kịp dậy rữa mặt thì cữa đã bị gõ và có tiếng nói dể
nghe từ ngoài cữa vang lên:

"Thiên ca, mau đi không chúng ta bị trể giờ"

Cậu trong phòng nghe tiếng cũng biết là ai, nên nói:

"Huân Nhi, muội đợi tí"

Xong rồi cậu làm vệ sinh một lúc rồi đi ra mở cửa ra, thì nhìn thấy một cô gái
tóc tím xỏa xuống và mặc áo màu tím, mặt muổi tinh xảo. Cậu chưa kịp làm gi
thì cô nàng này đã ôm cánh tay cậu vừa kéo vừa nói:

"Thiên ca, lại ngủ quên rồi, ca không nhớ là hôm nay muốn bồi Huân Nhi đi coi
khiêu chiến gia tộc à"

Cậu nghe vậy chỉ cười cười, mặc cho cô nàng này kéo.

Khi hai người tới sân gia tộc thì có rất nhìu ánh mắt nhìn về phía hai người.
Vì từ lúc lần đầu khảo thí hay đi khiêu chiến thì cậu cũng đều không có mặc
nhưng hôm nay lại tới nên mọi người thấy kì lạ. Còn Huân Nhi thì thấy cậu
không tham gia nên tẻ nhạc, nên cũng không đi tham gia và còn có những đứa con
trai nhìn Huân Nhi nhưng cũng không dám lên. Bởi vì ai cũng biết tính cách cậu
từ lúc nhỏ rất lạnh nhạt, chỉ đối với Huân Nhi và Tiêu Viêm thì mới đở. Hai
người vừa mới tới thì có một thanh niên và một thiếu nữ đi lại, thanh niên
nói:

"Tam ca và Huân Nhi muội muội, tại sao ca lại tới đây, không phải ca không
muốn đi mấy chổ này à"

Huân Nhi nhìn trước mặt thanh niên này liền chào:

"Tiêu Viêm ca, chào"

Đúng vậy Thanh niên này là Tiêu Viêm nhân vật chính của chúng ta trong ĐP, và
thiếu nữ kia là Tiêu Mị. Tiêu Mị thấy cậu cũng nói:

"Hạo Thiên Ca, chào"

Cậu nhìn hai người trước mặt gật đầu rồi quay qua Tiêu Viêm nói:

"Viêm Tử, tí nữa ta muốn lĩnh giáo ngươi một tí xem nào đấu giả mạnh cỡ nào"

Tiêu Viêm nghe vậy cười cười và nói:

"Đúng là không gạt được tam ca, ca muốn đánh một tí thì tí hai chúng ta lên
đánh, ta sẽ nhường ca"

"Không cần đâu viêm tử, ngươi chỉ cần dùng hết sức là đươc, nếu....."

Cậu chưa kịp nói hết thì bên hông cảm thấy đau đau, cậu cũng biết là ai làm,
nên nhìn qua nói:

"Huân Nhi, muội yên tâm đi ta không sao"

Huân Nhi nghe vậy cũng buôn ra, vì cô biết cậu rất thần bí. Bất cứ chuyện gi
cậu cũng có thể làm được huống chi là chuyện này, với lại cô nhìn thấu cậu tu
vi nên mới yên lòng. Thấy cô nàng này không nháo nữa thì cậu quay sang nhìn
Tiêu Viêm và nói:

"Viêm tử, ngươi cứ dùng toàn lực đi, ta muốn xem bản lĩnh của ngươi"

Người sau nghe vậy trả lời:

"Nếu tam ca nói vậy, thì tuân lệnh vậy"

Đúng lúc này trên sân thi đấu vang lên tiếng bắt đầu. Tiêu Viêm thấy vậy thì
nói:

"Tam ca, ta lên trước, tí ca lên khiêu chiến"

Cậu nghe vậy gật đầu. Cậu nhìn bóng lưng Tiêu Viêm đi lên đài thì miệng không
tự chủ mỉm cười. hai cô gái nhìn thấy thế thì không biết tai sao sống lưng tự
nhiên lạnh buốt. Huân Nhi cảm thấy kì lạ bèn nói:

"Thiên ca, chuyện gì mà ca lại cười thế"

Cậu nghe vậy lắc lắc đầu, nói:

"Không có gì, chỉ là nhớ lại chuyện lúc nhỏ thôi, được rồi hai người ở đây đi,
ta lên đó quậy tí, lau rồi không chơi"

Huân Nhi nghe được chữ chơi thì gục đầu xuống dưới "Mặc niệm" 1 phút cho người
mà cậu nói chơi. Cậu đi lên sân rồi quay lại nhìn Tiêu Viêm nói:

"Viêm tử, hai chúng ta luận bàn tí đi"

Tiêu Viêm nghe vậy mỉm cười nói:

"Vậy thì tới đi"

Cậu nghe vậy cười trừ và nói:

"Viêm tử, ngươi nên tấn công đi thì hơn"

Tiêu Viêm nghe vậy buồn cười nói:

"Vậy thì đắc tội rồi tam ca"

Tiêu Viêm nháy thân mình mấy cái thì đã tới trước người cậu, dùng nắm đắm dùng
một ít đấu khí đấm tới bụng cậu. Tiêu Viêm nhìn thấy nắm đắm của mình đã sắp
tới bụng cậu thì cười, nhưng cười chưa được bao lau thì đã không thể ngậm mồm
lại. Vì khi nắm đắm đánh tới bụng cậu thì một màn không thể tin được đặp vào
mặt mọi người. Nắm đắm đụng tới bụng cậu chỉ đụng tới tàn ảnh của cậu vì cậu
đã cách xa chổ đó hai ba bước. Một màn này cứ lặp đi lặp lại một lúc, làm cho
Tiêu Viêm thở hổn hên khi dí theo. Cậu thấy thế thì mỉm cười nghĩ 'Cũng đến
lúc rồi nhỉ'.

Cậu quay lại nhìn Tiêu Viêm một tí rồi quay xuống khán đài nhìn Huân Nhi cười
cười. Ngay lúc cậu quay xuống khán đài thì Tiêu Viêm lập tức bắt được cơ hội,
tụ tập còn lại đấu khí vào nắm đắm rồi

nháy mắt thật nhanh tới gần và đánh vào hông cậu. Huân Nhi ở dưới thấy một màn
này thì lập tức la lên:

"Coi chừng"

Cậu vừa nghe Huân Nhi la lên lập tức phản ứng, nhưng đã không kịp. Vì lúc đó
cậu không kịp đề phòng, lập tức bị đánh vào bụng làm cậu bay thẳng vào vách
tường rồi phun ra một ngụm máu cùng tay đở chổ vừa bị đánh chúng.

Một màn này làm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng. Mà người đầu tiên phản ứng
là Huân Nhi, bởi vì cô là người la lên, nên thấy cậu bị đánh bay ra ngoài lập
tức nhảy lên đài chạy lại trước mặt cậu hỏi:

"Thiên ca, không sao chứ"

Cậu nghe vậy thì ngước nhìn Huân nhi lắc đầu và nói:

"Không sao, muội không cần lo lắng"

Nói xong thì cậu lại đem đầu nhìn xuống vết thương, Huân Nhi thấy vậy cũng
nhìn theo thì giựt mình. Vì ngay tại chổ bị đánh cắm một cây kim màu trắng dài
khoảng một gang tay, đã bị cắm một nữa vào người. Cô nhìn thấy như vậy lập tức
giận dữ định đứng dậy làm chuyện gì đó thì bị cậu tay còn lại bắt. Rồi cậu
ngước lên lại nhìn Huân Nhi lắc đầu rồi nói:

"Không cần, muội đở ta đi về đi"

Cậu vừa nói xong thì ho mấy lần rồi phun ra một ngụm máu, Huân Nhi nhìn thấy
cậu như vậy thì lập tức càng tức giận nói " Nhưng...". Cô chưa kịp nói gi thì
cậu đã chừng mắt cô rồi lắc đầu và âm thanh chuyển đổi thành lạnh băng nói:

"Huân Nhi, muội không cần lo lắng, chỉ cần đở ca về là được"

Huân Nhi vừa nghe âm thanh này lập tức rụt cổ về gật gật đầu, rồi đở cậu xuống
đài. Trước khi cô xuống đài thì lập tức chừng mắt Tiêu Viêm, làm người sau
lạnh cả sống lưng. Khi cô đở cậu đi xa, mọi người mới phản ứng rồi nghị luận.
Mà nghị luận này cũng chả liên quan tới cậu vì đã đạt đươc mục đích, lúc không
còn ai thì khóe miệng của cậu mới mỉm cười. Huân Nhi thấy cậu mỉm cười thì
không biết tại sao sống lưng của cô lại lạnh buốt, nhưng cô không quan tâm vì
một khi con gái đã yêu thì lún rất sâu.


Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống - Chương #135