Chữa Trị Huân Nhi


Người đăng: Nhionelove

Nghĩ đến này, Lăng Ảnh lóe lên liền vô thanh vô tức xuất hiện ở Huân Nhi trong
phòng, vừa nhìn suýt chút nữa bị tức chết rồi, cái kia hắn vừa mới để mắt tới
tam công tử, này dĩ nhiên đứng ở Huân Nhi tiểu thư trước giường, cầm lấy Huân
Nhi hai tay, trái phải lắc lư.

Thấy này Lăng Ảnh giận dữ, lướt người đi liền xuất hiện ở cậu phía sau, giơ
tay liền muốn đem cậu ném đi, nhưng nghe cậu làm như tự nhủ.

"Làm sao, kinh mạch như thế loạn, chẳng trách thân thể như thế nhược!"

"Bất quá, may ta có cách chữa trị, không phải vậy vẫn đúng là không có cách
nào!"

"Hừm, hắn là..." nghe được cậu "Vô ý" tự lẩm bẩm, Lăng Ảnh đưa ra hai tay nhất
thời cứng lại ở giữa không trung.

"Tiểu thư ···" đang lo lắng có muốn hay không đem cậu 'Xin mời' đi ra ngoài
Lăng Ảnh, bỗng nhiên phiêu đến Huân Nhi thỉnh thoảng trứu động lông mày, trong
lòng căng thẳng, lập tức nhìn Huân Nhi khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trong lòng nhất
thời rõ ràng cái gì, nhanh chóng thu hồi hai tay, lướt người đi ra ngoài
phòng, chỉ là lực lượng tinh thần của hắn nhưng là lúc nào cũng đều đang chăm
chú bên trong phòng động tĩnh, hơi có gió thổi cỏ lay, thì sẽ phát sinh một
đòn sấm sét.

"Cũng còn tốt không hề động thủ." Lăng Ảnh trong lòng âm thầm vui mừng, hắn có
thể rõ ràng Huân Nhi tiểu thư da mặt mỏng cực kì, nếu như mình vừa động thủ,
Huân Nhi chắc chắn ngăn cản, như vậy hậu quả mà....

Cậu đang thả ra linh hồn lực thấy lăng Ảnh đi ra mới dừng nắm tay huân Nhi và
nói "Xin lỗi Huân Nhi muội muội"

Cậu biết Huân Nhi vẫn còn thức và còn giả bộ ngủ, nhưng cậu vẫn nói. Xong cậu
đem lưng Huân Nhi dựa vào tường rồi hai tay đặt ngay bụng của Huân Nhi rồi
nhắm mắt lại truyền linh hồn lực và đấu khí ôn dưỡng thân thể, với lại tay cậu
từ từ tay kéo lên tới vai, rồi tay từ từ kéo xê dịch tới bàn tay. Trong lúc đó
thì tay cậu không làm gi nhưng mà lại đụng chúng ngực của Huân Nhi, nhưng cậu
đang chăm chú ôn dưỡng nên không phát hiên mặt của cô bé này đang hồng như quả
cà chua, cho dù có biết thì cậu cũng không quan tâm.

Không biết qua bao lâu.

"Này, vẫn đúng là luy a!"

Cậu lau một cái mồ hôi trán, nhìn một chút còn đang cố gắng giả bộ ngủ, nhưng
cái cổ đều hồng thấu Huân Nhi, trong lòng cười thầm, nhẹ nhàng đở Huân Nhi nằm
xuống và kéo qua chăn, cho Huân Nhi đắp kín, Cậu lúc này mới rón rén đi ra
ngoài.

"Tiểu thư"

Cậu mới ra sân, Lăng Ảnh liền xuất hiện ở Huân Nhi trước giường, mà Huân nhi
đã sớm mắc cỡ vùi đầu vào trong chăn.

"Lăng lão, chuyện ngày hôm nay không cho phép nói ra!"

Huân Nhi nổi giận âm thanh từ trong chăn truyền ra.

"Vâng, tiểu thư"

Lăng Ảnh đáp, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Thật là một vận may tiểu tử,
không chỉ có ta coi trọng, hiện tại lại bị tiểu thư như vậy nhớ."

Một đêm thời gian ở Cậu tu luyện dưới rất nhanh sẽ quá khứ. Mặt trời lên cao
cậu cũng không biết làm gi nên ăn chút gì rồi tiếp tục tu luyện.

Một ngày thời gian liền như thế ở cậu trong tu luyện trong lúc vô tình quá
khứ, mãi đến tận mặt trời chiều ngã về tây.

"Nói vậy Huân Nhi hiện tại nhất định phi thường tưởng niệm ta đi!" Cậu nhếch
miệng lên một vệt cùng hắn tuổi tác cực không tương xứng tà ác nụ cười trên
gương mặt lạnh nhạt, sở dĩ không có đi tìm Huân Nhi, cũng không phải Cậu đã
quên, mà là Cậu cố ý hành động.

"Tại sao không có đến xem Huân Nhi?" Tiêu gia một toà thanh u rất khác biệt
trong sân, tiểu Huân Nhi chính nằm nhoài trong hoa viên trên bàn đá, một đôi
mắt to như nước trong veo lúc này lại có vẻ không có một chút nào thần thái.

"Đêm nay, còn biết được sao?" Nghĩ tới đây, tiểu Huân Nhi khuôn mặt trắng noãn
trên nhanh chóng bò lên trên hai mạt đỏ ửng, vội vàng lắc lắc đầu, nhanh chóng
chạy vào trong phòng.


Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống - Chương #130