Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Chứng kiến thảm trạng của người nọ, chúng nhân đương tràng đều nhịn không được
lắp bắp kinh hãi, thậm chí ngay cả vị Kim Đan tu sĩ kia cũng biến sắc, nhíu
mày khó chịu. Bờ môi hắn giật giật, tựa hồ muốn giáo huấn Mộc Tử Dung vài câu,
bất quá hắn cuối cùng cũng không có mở miệng, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, rồi
thi triển đạo pháp trợ giúp hài tử đáng thương kia trị liệu. (Tên Kim Đan tu
sĩ này là dạng già khố đế nên xem tu sĩ thập tam trọng thiên chỉ là hài tử
nha)
Mà Mộc Tử Dung lại không chút lưu tâm, ngược lại khiêu khích nhìn Tiểu Bàn,
thần tình cười lạnh. Ý tứ rõ ràng chính là, sau này cũng sẽ đem Tiểu Bàn khảm
thành bộ dáng này.
Đối mặt với khiêu khích của Mộc Tử Dung, Tiểu Bàn tuy rằng trong lòng hơi có
chút chút giật mình, nhưng là sắc mặt lại tỉnh bơ, nhếch miệng mỉm cười, hỏi:
"Ngươi có phải hay không tính đem toàn bộ những người cùng ngươi giao đấu biến
thành bộ dáng như vậy?"
"Ha ha, ngươi nói đúng đấy!" Mộc Tử Dung lơ đểnh cuồng tiếu nói : "Nhất là
ngươi, ta sẽ chiếu cố đặc thù!"
Nguyên bản Mộc Tử Dung nghĩ sau khi thốt ra lời ấy, tất nhiên sẽ làm cho Tiểu
Bàn sợ hãi, thậm chí cầu xin tha thứ. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, Tiểu Bàn
trên mặt hốt nhiên lại lộ ra một bộ cười gian xảo, thật giống như là âm mưu
quỷ kế gì của hắn đã thực hiện được. Điều này làm cho Mộc Tử Dung kinh nghi
bất định, trong lòng âm thầm kiểm điểm mình xem không biết mình mắc phải âm
mưu của tên mập mạp chết bầm lúc nào đây?
Mà trong lúc Mộc Tử Dung trăm mối khó lý giải, một một gã tu sĩ tham gia bỗng
nhiên sắc mặt tái nhợt nhìn vị Kim Đan tu sĩ vừa mới cứu trị hoàn tất nói :
"Tiền bối, đệ tử bỗng nhiên cảm thương hàn, thật sự không thể tham gia cuộc
chiến hôm nay, cho nên chỉ có thể thật tiếc nuối bỏ quyền đấu!"
Nói xong, hắn vội vội vàng vàng thi lễ thật sâu với Kim Đan tu sĩ, sau đó liền
như chạy trốn chạy mất.
Kim Đan tu sĩ nhất thời sửng sốt, không đợi hắn kịp phản ứng, mấy người tu sĩ
còn lại cũng sôi nổi kiếm cớ, kiếm đường ‘tan chợ’, cái gì mà đau bụng, cái gì
mà tiêu chảy a! Một vị đã ngoài Tiên Thiên thập trọng thiên tu sĩ, làm sao có
thể mắc phải mấy cái bệnh nhỏ nhoi như thế này đây, đây rõ ràng chính là kiếm
cớ lâm trận bỏ chạy mà!
Khiến cho chúng nhân bất ngờ chính là, ngay gã Thổ Hệ kiếm tu kia đã một lần
thắng lợi, cũng cực kỳ kiên quyết biểu thị không muốn tiếp tục tỷ thí nữa. Hơn
nữa hắn chưa kịp chờ nói xong đã chạy té khói, như sợ bị Kim Đan tu sĩ cự
tuyệt.
Kết quả là, chỉ nháy mắt cả tràng đấu cũng chỉ còn lại có Tiểu Bàn, Mộc Tử
Dung cùng Kim Đan tu sĩ ba người. Mà Mộc Tử Dung lúc này cũng rốt cục hiểu
được vì sao Tiểu Bàn vẻ mặt nở nụ cười đê tiện như vậy, đối phương rõ ràng
chính là lợi dụng Mộc Tử Dung dọa chạy những người cạnh tranh.
Phải biết rằng, lần này tổ chức tỷ thí này đơn thuần là đấu loại theo hình
thức tuần hoàn( có nghĩa là đấu một vòng tròn, hết vòng thằng nào kém nhất mới
bị đá đít), nên những người ở những lượt sau, sớm muộn gì cũng gặp phải Mộc Tử
Dung. Mà thấy Mộc Tử Dung biểu hiện như phong cuồng, bọn hắn làm sao còn dám
cùng cô nương biến thái này quyết đấu đây a?
Mà không cùng Mộc Tử Dung quyết đấu, là không thể đấu tiếp vòng sau, chẳng
khác nào cái gì cũng không chiếm được. Những người đó tự nhiên không muốn liều
chết liều sống đánh tới cùng, chẳng những không chiếm được cái gì mà còn bị
Mộc Tử Dung khảm thành một dạng huyết nhục mơ hồ. Cũng chính dưới tình huống
như vậy, bọn họ mới sôi nổi bỏ cuộc.
Kết quả như vậy, chỉ tạo cho Tiểu Bàn là người duy nhất còn lại không có bỏ
quyền, có thể bất chiến tự nhiên thành, thuận lợi tiến nhập vòng tỷ thí kế
tiếp. Tuy rằng trận tiếp theo chính là trực tiếp đối mặt Mộc Tử Dung, nhưng
đây dù sao cũng là việc sớm muộn mà thôi, căn bản không đáng lo lắng. Mấu chốt
nhất chính là, ít nhất một trận chiến kia Tiểu Bàn có thể tránh khỏi. Tuy rằng
hắn đối với việc đến được vòng sau rất tin tưởng, nhưng đối thủ nói như thế
nào cũng là Tiên Thiên thập nhị trọng thiên thậm chí thập tam trọng thiên, thu
thập khẳng định không quá dễ dàng, có thể như vậy không chiến mà thành mới là
kết quả tốt nhất.
Mộc Tử Dung nhìn thấy bản thân lại bị Tiểu Bàn lợi dụng, nhất thời tức giận
nổi cơn tam bành, nàng lập tức không nhịn được mắng to: "Ngươi cái tên hỗn đỗn
kia!"
Kim Đan tu sĩ thấy thế, cũng chỉ có thể dở khóc dở cười tuyên bố: "Hôm nay tỷ
thí chính thức chấm dứt, trận chiến vòng sau chính là hai người các ngươi, ba
ngày sau các ngươi lại đến đây quyết chiến. Một trận chiến quyết định ai có
quyền vào vòng sau!" Nói xong, hắn định trực tiếp bay đi.
Mộc Tử Dung lại lập tức hét lớn: "Không được, ta đợi không nổi ba ngày. Ta
muốn đánh ngay bây giờ!"
"Chuyện Này…" Kim Đan tu sĩ không dám đắc tội vị cô nãi nãi này, chỉ có thể vẻ
mặt đau khổ nhìn phía Tiểu Bàn, ý là hỏi ý kiến của hắn.
Tiểu Bàn đâu dễ dàng thỏa mãn ý muốn của Mộc Tử Dung a? Mặc dù sớm muộn gì
cũng phải đánh, thế nhưng có thể khiến cho đối phương một bụng nộ khí chẳng
thích hơn sao, hắn vì cớ gì mà không làm đây? Cho nên hắn lập tức nhún nhún
vai nói: "Sư tỷ đã kinh chiến một hồi, lại tiếp tục cùng ta đánh, ta có thắng
cũng không uy vũ a?"
"Thối lắm, ngươi mà cũng có thể thắng ta sao?" Mộc Tử Dung nhất thời giận dữ
nói: "Ngươi đang mơ màng xuân thu đại mỹ mộng hả?"
"Ta đây mặc kệ, dù sao hôm nay không thể đánh!" Tiểu Bàn không thèm quan tâm
nói : "Tiền bối, trong môn sớm có quy định, trận tiếp theo yêu cầu ba ngày sau
mới tiến hành, chắc hẳn không ai có thể coi thường môn quy, cưỡng bách người
khác đối chiến chứ?"
Kim Đan tu sĩ bạch nhãn khẽ chuyển, thầm nói, ‘ngươi đã đem môn quy mang ra
rồi, ta còn có thể nói như thế nào chứ?’ Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có
thể gật gật đầu nói: "Vậy được rồi, ba ngày sau tái chiến!" Nói xong, hắn căn
bản không dám liếc mắt nhìn Mộc Tử Dung một cái, liền trực tiếp khống chế phi
kiếm nháy mắt tiêu thất nơi cuối chân trời.
Mộc Tử Dung thấy thế, nộ khí trùng thiên đã nghĩ tại đây ra tay với Tiểu Bàn.
Nhưng không ngờ Tiểu Bàn lại đi trước một bước bay ra ngoài tràng đấu vài dặm.
Ngắn ngủi cự ly vài dặm, lấy hiệu quả tốc độ phi kiếm chớp hiện, Mộc Tử Dung
cũng không kịp cản lại, chỉ có thể oán hận nhìn lên Tiểu Bàn cùng một đám khán
giả quan chiến hỗn tạp cùng một chỗ, nơi đó có Kim Đan tu sĩ, Mộc Tử Dung cũng
không dám trước mặt mọi người, chống đối trước mặt hắn động thủ, rơi vào đường
cùng, chỉ có thể oán hận dậm chân một cái, tự nhủ: "Tử mập mạp, ba ngày sau,
ta nhất định đem ngươi toái thi vạn đoạn(để tiếng việt nghe ghê quá, đàn bà mà
độc kinh)!" Nói xong nàng liền thở hổn hển bỏ đi.
Nhìn thấy Mộc Tử Dung tiêu thất nơi cuối chân trời, Tiểu Bàn nguyên bản đã
nghĩ muốn trở về. Nhưng vào lúc này, bên tai lại truyền đến một đoạn đối thoại
của người xem chung quanh, lập tức cho hắn cực đại hứng thú, cước bộ cũng theo
đó thu hồi.
"Là Thủy Tĩnh Thủy Trung Nguyệt tiểu thư muốn kết thúc!"
"Thủy Tĩnh tiểu thư sao? Nghe nói nàng chính là nội môn tinh anh đệ nhất nhân
a!"
"Há lại chỉ là nội môn, cho dù là cả Huyền Thiên biệt viện, nàng cũng là tối
cường giả trong thế hệ thanh niên. Tuy rằng còn ở Tiên Thiên cảnh giới, nhưng
là đã có tiền bối nói nàng thực lực kỳ thật không thua gì Trúc Cơ tu sĩ!"
"Thật sự là lợi hại như vậy ư? Không phải nàng năm nay mới hai mươi tuổi sao?"
"Ngươi biết cái gì, Thủy Trung Nguyệt tiểu thư thực lực cường đại, là mọi
người trong môn phái công nhận, bằng không nàng cũng sẽ không được đề cử vào
đệ nhất tổ!"
Nghe xong một phiên đàm luận như vậy, Tiểu Bàn cũng không nhịn được một phen
cực kì hứng thú nồng hậu với vị Thủy Tĩnh tiểu thư kia. Tuy rằng cho tới bây
giờ chưa từng gặp mặt, nhưng đại danh sớm đã như sấm bên tai.
Chỉ bằng việc nàng bất quá chỉ hai mươi tuổi, đã áp chế rất nhiều ba bốn mươi
tuổi nội môn tinh anh, trở thành Tiên Thiên đệ nhất cao thủ, cũng có thể thấy
được sự lợi hại của nàng. Đối với việc này cá nhân Tiểu Bàn cũng từ những
người khác tại đây biết được không ít tin tức