Thanh Ảnh Thần Kiếm


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Do chung quanh có một vị Kim Đan tu sĩ coi chừng, vì thế Mộc Tử Dung chỉ dám
nhỏ giọng khiêu khích, Tiểu Bàn cũng không dám cãi lộn, bởi vì nếu làm thế
cũng chỉ khiến cho mình mất phong độ trong lòng nàng, còn bị người khác cười.
Bởi vậy Tiểu Bàn cố làm ra vẻ không hề tức giận, vẻ mặt cười cười nói “ Kỳ
thật ta thấy cái dạng như ta, thật sự rất xứng với sư tỷ”

“ Thúi lắm” Mộc Tử Dung nghe xong, nhất thời giận tím mặt, bất chấp cả vị Kim
Đan tu sĩ kia đang đứng, trực tiếp chửi ầm lên nói “ Bằng vào một tên mập mạp
ngươi mà cũng xứng sao?”

Khi Mộc Tử Dung quát lên như thế, liền khiến cho tất cả mọi người chung quanh
nhìn về nơi đó, ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ. Mà vị Kim Đan tu sĩ nọ lại
nhướng mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn đến.

Mộc Tử Dung lúc này mới cảm thấy mình vừa rồi đúng là có hơi quá, thật sự có
chút mất phong độ, nàng vội vàng hướng đám người chung quanh cười cười, ý bảo
nơi này không có chuyện gì. Chờ khi đám người đó tiếp tục chuyển qua xem trận
tỷ thí. Nàng mới thở hổn hển, thấp giọng nói với Tiểu Bàn “ Tên béo chết bằm,
ngươi nếu là nam nhân thì sau này có tỷ thí với ta thì đừng chủ động đầu hàng,
ta nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi”

“Ta đương nhiên là có thứ của nam nhân, hơn nữa lại đem theo, ngươi không tin
có thể tự mình thử xem?” Tiểu Bàn cười đáp.

Mộc Tử Dung đối với loại mắng chửi thô tục này hiển nhiên là không lành nghề,
nàng căn bản là không hiểu được ý của Tiểu Bàn, bộ dáng mờ mịt. Mà đám người
chung quanh hai vai lại run lên từng chập, cơ hồ như không nhịn được, tất cả
đều cười ha hả. Thanh âm của Tiểu Bàn tuy nhỏ, nhưng ở đây dù sao cũng đều là
cao giai tu sĩ, lẽ nào lại không nghe thấy? Thậm chí ngay cả vị Kim Đan tu sĩ
kia nghe được, cũng phải hung hăng trừng mắt, sát khí không hồ che dấu nhìn
Tiểu Bàn. Hiển nhiên nếu không phải Tiểu Bàn cùng với chưởng viện có quan hệ
thì chỉ sợ rằng hắn đã thẳng tay thu thập Tiểu Bàn.

Nhìn vẻ mặt đám người chung quanh, Mộc Tử Dung có ngốc cũng biết mình bị Tiểu
Bàn trêu chọc, nàng nhất thời cả mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, lập tức muốn
rút kiếm đem cái tên mập mạp này chém chết.

Đúng lúc đó, hai gã tu sĩ đang chiến đấu đồng thời hô to một tiếng, tự mình
thi triển ra tuyệt học. Mọi người chỉ nhìn thấy một đạo thổ hoàng sắc cự long
cùng với hàng vạn đạo kim sắc kiếm quang hung ác đụng vào nhau. Thổ long tuy
bị kim sắc kiếm quang không ngừng tiêu hao, nhưng vẫn như trước ương ngạnh
xông về phía trước, đem vị kim hệ kiếm tu nọ đánh cho hộc máu, cũng may vị Kim
Đan tu sĩ đứng đằng sau ra tay đúng lúc, thay hắn đỡ một phần công kích, sau
đó lại cho hắn uống một viên đan dược, mới có thể bảo trụ được tính mạng nhỏ.
Bất quá, hắn chắc chắn phải nghỉ ngơi ít nhất một hai năm mới có thể khôi
phục.

Mà vị Thổ hệ kiếm tu kia tuy rằng đánh bại đối phương nhưng nhìn bộ dáng mệt
mỏi, mồm thở dốc của hắn thì tám phần chắc cũng không chịu nổi, chỉ sợ là
trong thời gian ngắn không thể khôi phục được. May là loại tỷ thí như thế này
sau khi đánh xong liền được nghỉ ngơi ba ngày, vì thế cũng không đến mức quá
khẩn cấp.

Nhưng mới chỉ là trận tỷ thí đầu tiên mà đã có thập nhị trọng thiên cao thủ
phải đổ máu, cái này thật quá sức tàn khốc a, khiến cho mọi người đối với Đại
Bỉ lần này càng thêm lo lắng.

Kim Đan tu sĩ sắc mặt vô thần, tuyên bố Thổ Hệ kiếm tu tiến vào vòng sau, sau
đó liền phất tay bảo hắn đi ra ngoài, tiếp theo hắn vừa định tiếp tục chỉ định
tuyển thủ chiến đấu, nhưng không ngờ Mộc Tử Dung lại sớm không kìm nén được,
trực tiếp nhảy vào giữa sân, chỉ vào mặt Tiểu Bàn, cả giận nói “ Tên mập mạp,
ngươi có dũng khí thì đi ra đây”

Đối mặt với sự khiêu khích như thế, Tiểu Bàn căn bản cũng không thèm liếc mắt
nhìn nàng một cái, trực tiếp tiến đến vị Kim Đan tu sĩ nọ, cười nói “ Có tiền
bối trấn thủ nơi này, vãn bối xin người làm chủ, còn người nào đó cậy sau lưng
có người chống lưng, không thèm để tiền bối vào trong mắt.”

Đám người chung quanh nghe được, nhất thời dở khóc dở cười, thầm nghĩ, người
này thật gian xảo, rõ ràng là không dám nghênh chiến nhưng vẫn còn dùng lời lẽ
hùng hồn nói. Thậm chí còn đem vị tiền bối kia làm mộc đỡ, cái này thật sự là
có chuyện hay để xem a”

Vị Kim Đan tu sĩ kia sau khi nghe Tiểu Bàn nói xong nhất thời liền rơi vào
hoàn cảnh vô cùng khó xử. Nếu hắn cứ như vậy cho phép Mộc Tử Dung chiến đấu
thì có khác nào hắn bị đệ tử cấp Tiên Thiên coi thường sao? Vì mặt mũi, thể
diện của mình,hắn không thể làm thế a?”

Kỳ thật trong lòng hắn vốn đã định ủng hộ Mộc Tử Dung, nhưng vừa bị lời nói
của Tiểu Bàn chen ngang, khiến cho bị rơi vào tình huống khó xử, chỉ có thể
hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Bàn một cái, sau đó lạnh lùng tuyên bố “ Yêu cầu
của Mộc Tử Dung không được cho phép, trận này ngươi đi di” Nói xong, hắn dùng
ngón tay chỉ vào một đệ tử thập tam trọng thiên cảnh giới.

Mộc Tử Dung thấy thế,nhất thời vừa tức giận vừa hối hận, nàng biết nếu lúc
trước mình khéo léo nói với vị Kim Đan tu sĩ kia, thì chắc chắn sẽ được toại
nguyện, nhưng chỉ vì một chút nóng nảy mà làm hỏng việc.

Nhưng việc đã đến lúc này, nàng có hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể đem lửa
giận trút lên người đối thủ. Chỉ thấy nàng oán giận dậm chân, sau đó ngọc thủ
vung lên, thanh quang trong nháy mắt đã xuất hiện, đem phương viên trăm trượng
chiếu rọi thành một mảnh xanh biếc. Ất mộc linh khí cường đại từ trên thân
kiếm dài chưa đến ba thước từng trận truyền đến, tạo ra từng đợt hàn ý khiến
cho mọi người đứng chung quang không chịu nổi, rùng mình một cái.

Chuôi kiếm dài gần ba thước, rộng chừng hai ngón tay, hình dáng như một chiếc
lá cây màu xanh, đúng là bổn mạng pháp bảo của Mộc Tử Dung, Thanh Ảnh thần
kiếm. Nghe nói mấy trăm năm trước là do một vị Nguyên Anh tu sĩ làm ra, lưu
truyền đến nay, cuối cùng bị Hỏa Long đạo nhân đưa cho Mộc Tử Dung.

Thanh Ảnh thần kiếm vừa xuất, Mộc Tử Dung căn bản một lời thừa cũng không nói,
cổ tay run lên, liền xuất ra vô vàn những đạo thanh sắc kiếm quang, mang khí
thế bài sơn đảo hải tiến về phía tu sĩ đối diện. Đối phương căn bản còn chưa
kịp phòng bị. Nguyên bản hắn còn muốn trước hết thi lễ, sau đó mới triển khai
chiến đâu. Không ngờ, lúc hắn hành lễ, thì đối phương đã xuất thủ.

Đến khi hắn tỉnh ngộ thì kiếm quang hùng hậu đã sớm đánh tới nơi. Tuy không
kịp chuẩn bị nhưng hắn cũng miễn cưỡng ném ra được vài món pháp khí ngăn cản.
Đáng tiếc là pháp khí dù có mạnh cũng chỉ là pháp khí, căn bản không thể đánh
đồng cùng pháp bảo. Dưới uy lực cường đại của Thanh Ảnh thần kiếm, đám pháp
khí này vừa đối mặt đã bị phá hủy, kiếm thế sau đó không hề chững lại, trực
tiếp đánh lên người hắn.

Đáng thương cho vị tu sĩ này đã khổ tu mấy chục năm, đạt tới Tiên Thiên thập
tam trong thiên cảnh giới, lúc này chỉ kịp hét thảm một tiếng, trong nháy mắt
liền bị vô số đạo kiếm ảnh thôn phệ.

Kim Đan tu sĩ thấy vậy liền vô cùng kinh hãi, vội vàng xuất ra một đạo kim sắc
kiếm quang tiến lên ngăn trở, thật không dễ dàng mới ngăn cản được thanh sắc
kiếm ảnh. Kết quả sau khi toàn bộ kiếm quang biến mất, mọi người chỉ nhìn thấy
một thân ảnh huyết nhục mơ hồ, toàn thân đầy những vết thương sâu đến mấy tắc.
Tuy rằng không đến mức mất mạng nhưng tình cảnh hơn một trăm vết thương cùng
nhau phun máu, thật sự cũng khiến những kẻ khác run sợ.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #94