Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Trong nháy mắt, nửa năm đã trôi qua, Đại Bỉ mười năm mới có một lần chính thức
bắt đầu. Tin tức tựa hồ như đã sớm truyền đi khắp nơi, vì thế không thiếu
những tiên thiên cao thủ bế quan đã lâu xuất hiện tại Đại Bỉ lần này, kể cả
những người trước kia không quan tâm đến, lần này cũng sôi nổi xuất quan, báo
danh tham gia.
Những lần trước, mỗi lần tổ chức dành cho những người đã ngoài thập trọng
thiên cảnh giới tối đa cũng chỉ được ba bốn mươi người, nhưng lần này lại có
đến tám mươi người, chia thành mười tổ, mỗi tổ tám người. Cũng từ đó, trong
mỗi tổ chỉ cần người nào có thể liên tiếp đánh bại ba người thì liền có thể
tiến vào thập cường, tham gia sự kiện tranh đoạt linh quả.
Khi thấy có nhiều cường giả xuất hiện như vậy, Hàn Linh Phượng lúc này mới
thấy sáng suốt khi nghe lời của Tiểu Bàn, may là nàng chưa thăng cấp vì thế có
thể tham gia vào vòng Tiên Thiên trung cấp cảnh giới. Khi đó chỉ cần dựa vào
thực lực cửu trọng thiên và một thân bảo vật, khẳng định nàng có thể dễ dàng
thu thập những đệ tử bình thường khác dễ như trở bàn tay, sau đó đoạt giải
quán quân, dù sao ở cấp bậc đó cũng không có nội môn cao thủ đệ tử.
Về phần Tiểu Bàn thì chắc chắn sẽ phải trải qua một phen chém giết thì mới có
thể tiến vào vòng Thập cường. Trong tổ của hắn có một đối thủ vô cùng mạnh mẽ,
được xưng là Thanh Y Thần Kiếm Mộc Tử Dung. Nghe nói, nàng khi trước ở Huyền
Thiên Biệt Viện là một trong bốn Tứ Đại Tân Tú. Bài danh thứ ba, chính là cháu
ngoại của Hỏa Long Đạo Nhân, được hắn vô cùng sủng ái. Là một Mộc thuộc tính
Kiếm Tu, sở trường là Thanh Ảnh Kiếm Thuật, phi kiếm trong tay là một pháp bảo
bậc cao, tên là Thanh Ảnh.
Truyền thuyết về Mộc Tử Dung trong Huyền Thiên biệt viện có rất nhiều, trong
đó nói đến nhiều nhất là ngạo khí vô song của nàng. Một người có thiên phú cực
cao, sau lưng lại có nhân vật như vậy, khiến cho thực lực của nàng mạnh hơn
rất nhiều so với những đệ tử cùng thế hệ. Mà cũng vì điều đó, lại gặp được quá
nhiều sự khích lệ, nịnh bợ, khiến cho nàng trở nên vô cùng tự cao tự đại, nóng
nảy, bất kể là ai, nếu nàng nhìn không vừa mắt, liền ra tay giáo huấn, ngoại
môn đệ tử, ngay cả tinh anh ở nội môn cũng không ít người đã nếm qua sự trừng
phạt của nàng. Vì vậy, tuy thanh danh của nàng ở Huyền Thiên biệt viện rất
lớn, nhưng cũng không được nhiều người yêu mến.
Một người lòng dạ hẹp hòi như vậy, một khí Tiểu Bàn đánh bại nàng, chỉ sợ nàng
sẽ bám theo, gây sự với Tiểu Bàn không thôi. Vừa nghĩ đến mình phải đối đầu
với một kẻ điên như thế, Tiểu Bàn liền vô cùng đau đầu. Thậm chí hắn còn có ý
định bỏ qua tỷ thí lần này. Bất quá, hắn cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, nhất định
phải từ trong tay nàng chiếm lấy cơ hội để được tranh đoạt Linh Quả, đơn giản
chì vì hắn đã đáp ứng với Hàn Linh Phượng rằng, phải thay nàng đoạt lấy ít
nhất một khỏa linh quả.
Tiểu Bàn có chút sợ phiền phức, nhưng hán tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy
( Một lời đã nói, bốn ngựa khó đuổi) bất kể thế nào hắn cũng không thể để giai
nhân thất vọng.
Ôm quyết tâm như vậy, Tiểu Bàn liền khống chế Kim Ưng kiếm, đi tới nơi tỷ
thí.
Huyền Thiên biệt viện cực kỳ rộng lớn, nơi tỷ thí cũng được phân bố ở mấy chục
nơi trong phương viên trăm dặm. Trung cấp, hoặc hạ cấp đệ tử thì đều thi đấu ở
ngoại môn, còn hơn tám mươi đệ tử trên thập tầng thì sẽ trực tiếp thi đấu ở
một nơi nào đó trong nội môn.
Tiểu Bàn vừa đi đến, đã nhìn thấy hơn mười tên tinh anh đệ tử, chỉ thoáng đánh
giá qua, hắn đã không nhịn được âm thầm kinh hãi. Đám người này đúng là nhân
tài ẩn dật a” Tiên Thiên thập trọng thiên chỉ sợ không quá năm người, thập
nhất trọng thiên cũng không có mấy, đại bộ phận đều là thập nhị thậm chí thập
tam trọng thiên cao thủ cũng có. Đám nguời này khí thế hiên ngang, trên đầu và
quanh thân đều có pháp bảo bay lượn tỏa ra linh khí bức nhân. Thần thái nhàn
nhã như không, nhưng chỉ là đang âm thầm che dấu sát khí.
Nhất là khi Tiểu Bàn đi vào, cả đám người cơ hồ như không hẹn mà gặp, đều đem
ánh mắt tập trung lên người hắn. Ánh mắt toát ra vô số hàm ý, khinh bỉ có, căm
tức có, còn có rất nhều ánh mắt đố kỵ, duy chỉ có một ánh mắt tràn ngập ôn
nhu. Chính là của Hồng Ảnh.
Bất quá, Hồng Ảnh tuy nhìn thấy Tiểu Bàn nhưng quang người nàng có đến ba vòng
người đang vây quanh, đều là loại thấy người sang bắt quàng làm họ. Nguyên bản
nàng khi vừa thấy Tiểu Bàn đã định chạy ra chỗ hắn, nhưng đột nhiên lại phát
hiện Tiểu Bàn nháy mắt với mình một cái, sau đó quay đi như không nhìn thấy.
Nàng lập tức hiểu ra Tiểu Bàn không muốn cùng mình trước mặt mọi người quá
thân mật, bởi vì như thế hắn sẽ thành mục tiêu công kích của cả đám người đó.
Hồng Ảnh nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng vâng theo lời Tiểu Bàn, quay sang mỉm
cười với hắn.
Đúng lúc này, hơn mười vị Kim Đan tu sĩ chủ trì Đại Bỉ từ đằng xa bay tới, bọn
họ lăng không đứng, sau đó giảng giải một chút quy tắc, luật lệ cho đám đệ tử.
Quy tắc của Đại Bỉ sớm đã ban hành, vì thế những cao giai tu sĩ kia chỉ là
giảng qua vài câu, sau đó liền phân phối sân bãi cùng trọng tài.
Hành động của các tu sĩ đều rất nhanh, chỉ một lát sau, mười tổ đã tập trung,
sau đó trở về sân thi đấu của mình.
Tiểu Bàn cùng với tám người, sáu nam hai nữ. Theo sau là một vị Kim Đan tu sĩ
mặc thanh sắc đạo bào đi vào một phương viên trăm trượng. Sau đó cũng không
nói lời thừa, trực tiếp đọc tên hai nam tu sĩ tỷ thí.
Hai gã tu sĩ nọ đều là Kiếm Tu, một cao một thấp, thân đều mặc đạo bào, khống
chế phi kiếm chiến đấu. Một người là Hỏa Hệ, người kia là Thổ Hệ. Sau khi vào
sân thi đấu, hai người khách khí chào hỏi một chút, rồi liền xuất kiếm tiến
lên.
Không thể không nói, cuộc chiến của Kiếm Tu trông vô cùng đẹp mắt. Chỉ thấy
hai người lăng không, đứng cách xa nhau hàng trăm trượng, thi triển kiếm
quyết. Vô số đạo kiếm quang trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi. Tiếng kêu, rít
cơ hồ khiến người khác cảm thấy vô cùng đau tai, cát, đá bay tán loạn, cảnh
tượng vô cùng hoành tráng. Mọi người đứng chung quanh đều không nhịn được mở
to mắt cẩn thận quan sát.
Mà đúng lúc này, Tiểu Bàn lại cảm thấy bên người mình truyền đến một làm gió
thơm, gần như ngay lập tức liền có một vị cô nương mĩ lệ mặc lục sắc y sam đến
bên cạnh hắn. Người này bộ dáng vô cùng nóng nảy, tuy rằng niên kỷ cũng không
lớn, trên vầng trán còn lộ ra một chút tính trẻ con, tuy nhiên nếu so với Hàn
Linh Phượng thì dáng người còn muốn đầy đặn hơn.
Bất quá, tuy đôi mày liễu vô cùng xinh đẹp, nhưng lại luôn luôn hướng lên cao,
tạo thành một loại ngạo khí khó tả. Khiến cho tư sắc diễm lệ của nàng có chút
xa cách.
Sau khi đi đến bên người Tiểu Bàn, nàng vờ như đang xem đối chiến, nhưng trong
miệng lại khinh miệt thấp giọng với Tiểu Bàn nói “ Ngươi chính là Tống Chung
sao? Cái tên xấu xí này cùng với bộ dạng của ngươi thật là xứng a”
Tiểu Bàn nghe xong, nhất thời giận dữ trong lòng. Hắn lúc trước còn lo lắng
không biết phải thắng thế nào để tránh không phải đắc tội với đối phương,
nhưng hiện giờ nàng đã chủ động khiêu khích, hắn làm sao còn có thể nhẫn nhịn
a?