Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Tiểu Bàn vừa nghe lời ấy nhất thời ngây ngẩn, thầm nói, các sư thúc sư bá ta
thực không thể nào phí tâm a!? Chính như Thanh Phong Tử sư bá có từng giúp ta,
nhưng đó cũng là sự tình của mấy năm trước rồi, ta sở dĩ tu luyện tới mức này,
rõ ràng đều là sự cố gắng của bản thân, cùng bọn họ có quan hệ cái rắm á!!!
Mà chưởng viện phu nhân nghe xong lời nói này, lại nhướng mày, nhịn không được
cười mắng: "Huynh đang nói cái vậy a? Cái gì mà là bi kịch tới cực điểm cộng
với thiên phú cùng tư chất?"
"Đương nhiên chính là thiên phú cùng tư chất vậy Tiểu Bàn tử này nè?" Chưởng
viện lập tức nói : "Lúc trước ta đã nói, cha của nó lấy hỏa thuộc tính làm chủ
đạo, mộc thuộc tính làm phụ, nên tìm nữ tu sĩ hỏa thuộc tính làm vợ, hắn lại
làm ngược lại, tìm một thủy thuộc tính làm chủ đạo, thổ thuộc tính cùng mộc
thuộc tính làm phụ, kết quả đâu, sinh ra một đại bàn tiểu tử như vậy, không
ngờ là toàn bộ thuộc tính, Ngũ Hành đều đủ! Ta sống mấy trăm năm, có thể nói
gặp vô số người a! Có thể ở thuộc tính kém cỏi như vậy chỉ thấy qua một mình
nó, nàng nói bi kịch hay không bi kịch?"
Nghe xong lời này, mặt Tiểu Bàn nhất thời đỏ lên, trên trán dâng lên vô số đạo
hắc tuyến. Thầm nói, “Chẳng thể trách chưởng viện biệt hiệu mãnh hỏa long, lại
bị người gọi là không kiêng kỵ gì, người nầy nói chuyện thật là tùy tiện a!
Thế nào lại hình dung người ta như vậy, ta lại thảm như vậy sao?”
Mà bên kia Tiểu cô nương sớm đã cười ngặt nghẽo, thân mình đứng không yên,
thiếu chút nữa ngã xuống đất!
Kim Đan tu sĩ kia tuy rằng toàn lực cố gắng đình chỉ không cười, nhưng nhìn
thân hình hắn run nhè nhẹ, cũng biết hắn đặc biệt vất vả.
Về phần chưởng viện phu nhân, trực tiếp ôm đầu, im lặng không nói. Thầm nói,
'Lão nương năm đó mắt mù tới trình độ nào đây chứ?!, Sao lại có thể chọn mặt
hàng đẳng cấp thế này để gả đây? Oài!!!'
Tuy rằng bị chưởng viện giễu cợt, nhưng Tiểu Bàn vẫn không tức giận, bởi vì
hắn có thể cảm nhận được chưởng viện không xem hắn là người ngoài, cho nên mới
không kiêng nể gì như thế. Nói cách khác, đối phương làm chưởng viện Huyền
Thiên biệt viện trên trăm năm, như thế nào có thể là cái loại hàng không não,
đầu óc hỗn loạn sao?!
Cho nên, mặc dù bị hí lộng đến xấu hổ, nhưng Tiểu Bàn lại cảm nhận không khí
người một nhà, ngược lại đem cảm giác khẩn trương lần đầu gặp đại nhân vật
biến mất vô tung vô ảnh.
Bất quá, chính lúc đó, sau một lúc nụ cười ngây cười của chưởng viện lại đột
nhiên biến sắc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên hông Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn còn cho là mình xuất môn không buộc dây lưng quần, nếu như vậy thật
là chẳng còn mặt mũi ra đường a! Sợ tới mức hắn vội vàng cúi đầu kiểm tra quần
áo của mình, kết quả phát hiện không có gì không ổn. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu
lên, nhìn về phía chưởng viện, ý là làm sao nhìn ta chằm chằm như thế.
Chưởng viện lại không có lên tiếng, chính là cau mày khẽ vươn tay. Tiếp theo,
Tiểu Bàn cũng cảm giác bên hông chợt nhẹ, túi trữ vật buộc nơi đó liền hư
không tiêu thất, xuất hiện ở trong lòng bàn tay của đối phương.
Sau khi chưởng viện lấy được túi trữ vật, lập tức dùng thần thức vào bên trong
tra xét một phen, phát hiện bên trong cũng chỉ có thê thảm một cái phá phi
kiếm, mấy viên hạ phẩm linh thạch cùng một lọ đan dược cấp thấp, nhất thời sắc
mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
Hắn lập tức nhìn Tiểu Bàn giận dữ hỏi nói : "Tiểu Bàn tử, ngươi vì sao chỉ có
nhiêu đây của cải? Còn dùng túi trữ vật moden rách nát như vậy? Đồ chơi này
ném ra đường cũng không có ai thèm nhặt a!"
Nguyên lai, chưởng viện là thấy Tiểu Bàn mang túi trữ vật quá mức khó coi, mới
nổi lòng nghi ngờ, lại phát hiện bên trong đồ vật càng thêm khó coi, lúc này
mới nhịn không được lên tiếng chất vấn.
Phải biết rằng, Tiểu Bàn hiện tại chính là tiên thiên thập trọng thiên tu sĩ,
hơn nữa tuổi còn trẻ, thấy thế nào cũng là người tiền đồ vô lượng. Mà nhân vật
như vậy lại như thế này, thực là khiến cho người cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Kỳ thật Tiểu Bàn cũng không phải mua không nổi túi trữ vật, chính là hắn có
không gian bổn mạng pháp bảo, bao nhiêu thứ đều bỏ vào, hoàn toàn không cần
thiết phải tiêu tiền uổng phí, cho nên mới luôn luôn dùng cái túi trữ vật siêu
cấp rách nát được môn phái phát kia.
Nguyên bản Tiểu Bàn mang túi trữ vật này chỉ là vì che dấu thân phận, sau lại
thành thói quen, hiện giờ lại bị chưởng viện phát giác không đúng, mà còn tiến
hành chất vấn. Tiểu Bàn trong lòng nhất thời có ý tưởng. Trước kia thời gian
hắn mới làm ngoại môn đệ tử, ngoại môn chấp sự từng làm khó dễ, không chỉ có
cấp cho phi kiếm cùng túi trữ vật đều là đồ bỏ đi nhất, ngay cả pháp khí cũng
bị khấu hạ.
Việc này Tiểu Bàn luôn luôn ghi ở trong lòng, chỉ là hắn thấp cổ bé họng, còn
chưa đủ để thu thập ngoại môn chấp sự, cho nên luôn luôn chỉ có thể mặc cho
tên kia tự tại tiêu dao. Nhưng mà hôm nay, chưởng viện tự mình hỏi đến việc
này, hắc hắc, hình như là một cơ hội a?
Nghĩ vậy, Tiểu Bàn lập tức ra vẻ vô tội nói: "Đệ tử nhà nghèo, chỉ có thể dùng
túi trữ vật môn phái phát mà thôi a!"
"Cái gì?" Chưởng viện vừa nghe nhất thời mặt tái xanh, "Ngươi nói đây là túi
trữ vật môn phái phát cho ngươi?"
"Đúng vậy a, còn có phi kiếm bên trong, đều là thời điểm ta trở thành ngoại
môn đệ môn phái phát." Tiểu Bàn theo sau nói : "Lúc ấy ngoại môn chấp sự nói,
môn phái hiện tại tương đối khó khăn, chỉ có thể xuất ra vật như vậy, hơn nữa
pháp khí còn phải đợi trên mười mấy năm phát lại, đệ tử nghĩ rằng, nếu trong
phái gặp khó khăn, ta cũng không thể quá xa xỉ, cho nên vẫn dùng cái này!"
"Ha ha!" Chưởng viện nghe xong giận quá thành cười. Một bên xuất thủ bẻ đoạn
phá phi kiếm, một bên cười lạnh nói: “Huyền Thiên biệt viện ta đường đường
danh môn đại phái, hiện giờ lại dưới sự lãnh đạo của ta, luân lạc tới mức đệ
tử trong phái phải phát loại đồ vứt đi này sao? Chưởng viện ta đây thực là
không đủ tư cách a!"
Chưởng viện phu nhân lại là thần tình sát khí đánh giá một lượt thanh phi kiếm
thê thảm đến mức không thể gọi là phi được, sau đó phẫn nộ nói : "Điều đó
không có khả năng, thời gian chúng ta bế quan, trong phái phồn vinh thịnh
vượng, tài liệu tồn kho chồng chất như núi, Luyện Khí đường đệ tử toàn lực đẩy
nhanh tốc độ không dứt. Lúc này mới không lâu, làm sao có thể trở nên nghèo
mạt như vậy chứ? Trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đây!"
"Có ẩn tình hay không, đem cái lũ ngoại môn chấp sự gọi tới sẽ biết!" Chưởng
viện tiếp đó ngẩng đầu lên nói: "Đem bát đại ngoại môn chấp sự toàn bộ gọi tới
đây!!!"
"Dạ!" Bên ngoài lập tức có người ứng một tiếng, sau đó còn có người chuyên
trách đi ra ngoài gọi ngoại môn chấp sự.
Sau khi cử người ra ngoài, không khí nhất thời có vài phần khẩn trương. Mà tên
Kim Đan tu sĩ kia lại có vẻ biến sắc, thừa dịp vợ chồng chưởng viện đang chăm
chú vào trên người Tiểu Bàn, hắn vội vàng nháy nháy mắt ra hiệu với Tiểu Bàn,
trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên ý cảnh cáo cùng nôn nóng, rõ ràng là uy
hiếp Tiểu Bàn, để cho hắn câm miệng.
Nhưng mà, làm cho tên Kim Đan tu sĩ thật không ngờ được chính là, sau lưng
chưởng viện như có mắt, trên mặt hắn động tác mới làm vài cái, liền lập tức bị
phát hiện. Chỉ thấy chưởng viện bỗng nhiên xoay người lại, nhìn hắn căm tức
nói : "Ngươi trên mặt bị hắc lào lang ben sao? Muốn ta gãi cho không?"
"Đệ tử, không... không... không dám!" Đối diện với nộ hỏa của chưởng viện, dọa
hắn nói chuyện cũng không được lưu loát.