Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Hiện tại, Tiểu Bàn biết được tình huống của Hồng Ảnh, cảm giác đầu tiên là rất
rất tự ti! Quả nhiên là người so với người phải lựa, hàng so với hàng phải ném
a! Chính mình tự cho rằng sau khi có được bổn mạng pháp bảo đã trở thành một
thiên tài, nhưng vừa so sánh với Hồng Ảnh, ai nha nha, quả thực cũng chưa đáng
nói! Có cha mẹ thật sự là rất tốt a!
Ngay lúc Tiểu Bàn đang miên man suy nghĩ, một vị Trúc Cơ kỳ tu sĩ bỗng nhiên
tới tìm hắn. Người này nhìn khoảng ba mươi tuổi, bộ dáng trông có vẻ tiêu sái.
Nhưng mà Tiểu Bàn biết, hoàn toàn không thể tin vào vẻ bề ngoài của tu sĩ,
phỏng chừng đối phương cũng đã sống ngoài một giáp rồi (60 năm).
Sau khi hắn tìm được Tiểu Bàn, không hề phí lời, trực tiếp cười nói: “Tống
Chung? Chưởng viện muốn gặp ngươi!”
“Chưởng viện muốn gặp ta?” Tiểu Bàn thần tình không thể tưởng tượng nổi nhìn
đối phương nói.
Phải biết rằng, chưởng viện Huyền Thiên biệt viện này chính là siêu cấp đại
cao thủ Nguyên Anh kỳ, cách xa Tiểu Bàn mười vạn tám nghìn dặm. Người ta là
loại nhân vật cao cao tại thượng, làm sao bất chợt lại muốn gặp Tiểu Bàn, một
tu sĩ cấp thấp đây chứ? Không phải đối phương nhầm lẫn đấy chứ?
Thực hiển nhiên, loại sự tình mà chưởng viện dặn dò, là chuyện không ai dám
nhầm lẫn. Đối phương nhếch miệng mỉm cười, tỏ ý bảo Tiểu Bàn cùng hắn đi.
Tiểu Bàn là ngoại môn đệ tử, làm sao dám ở trước mặt người ta mà thắc mắc linh
tinh chứ? Chỉ có thể theo hắn ra ngoài, sau đó bị người ta dùng kiếm quang
mang theo bay về hướng Huyền Thiên biệt viện phúc địa (vùng đất giữa), đó là
một nơi gọi là Huyền Thiên Phong.
Là tu chân đại phái, tổng đàn của Huyền Thiên biệt viện cũng tuyệt đối khí
phái vô bỉ. Cự đại thạch bài phường (đền thờ xây bằng đá) các loại rất tinh
mỹ, dụng đạo thuật luyện thành cung điện mật bố tại đây nơi núi cao mấy ngàn
thước này. Trong đó các loại dành cho nội môn đệ tử cư ngụ có tới hàng ngàn
chiếc. Mỗi một chiếc đều rất đặc sắc, hoặc là hào hoa như cung thất đế vương
nhân gian hoặc tao nhã như nhân gian tiên cảnh. Tóm lại là rực rỡ muôn màu,
khiến cho người ta nhìn mà cảm khái.
Nhưng nếu như ngươi cho rằng những biệt viện này chỉ mang tính hoa lệ, thì
chính là mười phần sai. Kỳ thực cả Huyền Thiên phong đều là một tòa Cửu Cung
Bát Quái đại trận. Một khi gặp ngoại địch xâm nhập, khi toàn lực phát động
lên, có thể đem cả phương viên trăm dặm quanh ngọn núi bảo hộ. Trừ phi cao thủ
Nguyên Anh Kì trở lên hợp lực, nếu không thì quyết không thể phá. Đây mới là
chỗ căn cơ của Huyền Thiên biệt viện.
Đối với nơi này, Tiểu Bàn cũng không xa lạ gì. Phải biết rằng, phụ mẫu Tiểu
Bàn là những nội môn đệ tử xuất sắc, cũng từng có được một tòa biệt viện của
riêng mình ở nơi này. Hắn thuở ấu niên cũng lớn lên tại đây, đáng tiếc khi phụ
mẫu Tiểu Bàn qua đời, thì bị đuổi ra khỏi nơi đây.
Hiện giờ thăm lại chốn xưa, Tiểu Bàn cũng không nhịn được mà sinh lòng cảm
thán. Đồng thời đối với thái độ lãnh huyết của Huyền Thiên biệt viện, càng
thêm vài phần bất mãn. Phụ mẫu vì môn phái mà ngay cả tính mạng cũng hi sinh,
kết quả là huyết mạch duy nhất của người ta cũng không thèm chiếu cố, cư nhiên
đày xuống làm một gã sai vặt tùy ý tự sinh tự diệt. Phải biết rằng, lúc Tiểu
Bàn bị đuổi đi cũng chỉ mới có sáu tuổi a!! Hài tử sáu tuổi gặp sự tình như
vậy, chỉ sợ nếu là ai khác trong tâm cũng oán hận không thôi.
Ngay lúc Tiểu Bàn còn đang cảm thán, hai người đã đi tới nơi cao nhất Huyền
Thiên phong, trước cửa Huyền Thiên điện. Vị tu sĩ kia mang theo Tiểu Bàn trực
tiếp tiến nhập vào nơi thần thánh nhất Huyền Thiên biệt viện. Sau đó tả chuyển
hữu đột (rẽ phải rẽ trái ấy mà), không lâu sau đó đã tới một tòa biệt viện.
Đây là một cái sân hết sức thanh nhã, phương viên hơn mười trượng, bốn phía là
giả sơn, ngư trì, thanh trúc, thúy bách. Dưới gốc cây Thiết Mộc cao chừng mười
trượng có bày một bàn đá, chung quanh có vài băng đá. Một đôi trung niên phu
phụ đang ngồi trên băng đá uống trà, bên cạnh bọn họ còn có một hồng y thiếu
nữ chừng mười mấy tuổi, đang nhàm chán đùa nghịch hạt thông trong tay. Mặt
khác có một Kim Đan kỳ tu sĩ đang cung cung kính kính đứng phía sau bọn họ.
Thấy Tiểu Bàn đã tới, bốn người lập tức đều đưa ánh mắt nhìn hướng về phía
Tiểu Bàn, nhất thời, Tiểu Bàn liền cảm giác mình giống như là bị tứ đạo tinh
quang xạ trúng. Ánh mắt đôi phu phụ kia tuy rằng cường đại, nhưng lại tràn đầy
dịu dàng. Dường như là tra xét, lại không có địch ý, vị thiếu nữ mỹ lệ tựa
thiên tiên lại là vẻ mặt tò mò. Chỉ riêng tên Kim Đan kỳ tu sĩ kia, trong ánh
mắt mang theo vẻ lăng lệ, tựa hồ ẩn ẩn có một loại ý vị cảnh cáo hàm xúc trong
đó, điều này làm cho Tiểu Bàn cảm giác dị thường trầm trọng. Thầm nói, bản
thân không biết lúc nào đã đắc tội với một tên Kim Đan tu sĩ đây?
Mà lúc này đây, Tiểu Bàn cũng nhân cơ hội đánh giá một chút đối với trung niên
phu phụ, cũng chính là Huyền Thiên biệt viện chưởng viện cùng phó chưởng viện.
Chỉ thấy chưởng viện là một nam tử đầy khí chất nho nhã, thân mặc một kiện
thanh sắc đạo bào, cũng không có trang sức gì hoa lệ, hiển nhiên dị thường mộc
mạc. Bất quá, hắn cũng không anh tuấn tiêu sái, tuy nhiên khác biệt ở chỗ cả
người dường như tỏa ra một cỗ chính khí, làm cho người ta cảm thấy một loại
khí chất cương trực, vừa nhìn đã khó quên.
Mà vị phu nhân kia lại là mắt phượng mày liễu, thân mặc hồng sắc cung y, mỹ
mạo dị thường. Làm cho người ta cảm thấy một loại cực hữu trí tuệ anh khí (khí
chất anh hùng). Xem bộ dáng, vị phu nhân này tám phần là loại phụ nữ biết kiên
nhẫn chịu đựng, chỉ sợ tính cách rất nóng nảy.
Về phần thiếu nữ kia, là dạng người đơn thuần không hề có tâm cơ, dáng điệu
thanh thuần khả ái, từ khi Tiểu Bàn tiến vào, vẫn dùng đôi đôi mắt xinh đẹp tò
mò nhìn chằm chằm Tiểu Bàn, thần tình kia, thật giống như là đang quan sát
sủng vật vậy, làm cho Tiểu Bàn không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác không rét mà
run.
Về phần tên Kim Đan tu sĩ kia, lại là một bộ dạng khiêm khiêm quân tử, trên
mặt luôn mang theo vẻ mỉm cười. Vẻ mặt của hắn tuy cười, nhưng trong ánh mắt
lại lộ ra một cỗ lãnh ý, hoàn toàn không có ý tứ cười. Nhất là nhãn thần khi
hắn nhìn Tiểu Bàn, rõ ràng liền mang theo một cỗ địch ý.
Đương nhiên, đây cũng là do sau khi Tiểu Bàn tu tập ”Hỗn Độn Quyết” mới có thể
mơ hồ cảm nhận được, đây không phải dựa vào kinh nghiệm hoặc là phân tích sắc
mặt linh tinh gì đó cho ra kết luận, mà là một loại cảm giác sâu xa, cùng loại
với năng lực dự đoán đặc thù vậy. Nói đến năng lực như vậy, phải là Kim Đan kỳ
tu sĩ mới có thể có được, mà Tiểu Bàn hiện tại mới là Tiên Thiên thập trọng
thiên đã có cảm giác rất rõ ràng, hết thảy đều nhờ vào “Hỗn Độn Quyết” thần
bí. Nếu không có năng lực như vậy, hắn cũng khẳng định sẽ bị gia hỏa bề ngoài
nho nhã này đánh lừa, còn tưởng rằng hắn là chân tâm mà cười với mình nữa.
Tuy rằng trong tâm Tiểu Bàn cảm thụ được địch ý, nhưng cũng không có biểu hiện
gì dị thường. Hắn chỉ có thể mang theo đầy bụng nghi vấn, đi đến trước mặt
chưởng viện phu phụ, khom người thi lễ nói : "Đệ tử Tống Chung, diện kiến
chưởng viện, phu nhân!"
Sau khi thấy Tiểu Bàn, chưởng viện phu nhân sắc mặt có chút động dung, tựa hồ
nhớ ra cái gì đó, hơi có chút thương cảm. Nhưng chưởng viện lại cực kỳ tiêu
sái, chỉ thấy hắn ha ha cười nói: "Được rồi, đều là người một nhà không cần
phải dùng những hư lễ này!"
Nói xong, hắn rất là vui mừng trên dưới đánh giá Tiểu Bàn một lượt, sau đó vừa
lòng gật gật đầu nói : "Tuy rằng mập một chút, nhưng là bản lĩnh cực kỳ vững
chắc, Tiên Thiên thập trọng thiên cảnh giới, bằng vào hoàn cảnh bi kịch của
ngươi cộng với thiên phú tư chất lại có thể đạt tới trình độ này, coi như là
không dễ dàng! Có thể thấy được các sư bá sư thúc ngươi tốn không ít công sức
bồi dưỡng a!"