Đồng Chung Thần Kì


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Hiện tại, không gian pháp bảo của Tiểu Bàn đã khuếch trương đến hơn sáu mươi
trượng, các loại tài liệu đã gia tăng rất nhiều, nhất là núi nhỏ Huyền Thiết
kia đã cao đến hai ba trượng. Ngoài ra, bên cạnh còn chồng chất một đống đồ bỏ
đi, có phi kiếm, cũng có pháp khí, nhưng những thứ này cấp bậc cũng bình
thường không cao. Đây cũng là chuyện không có biện pháp, bảo vật cao cấp thật
sự khó tìm, hơn nữa Tống Chung lại đang vội vàng tìm những mảnh đồng phiến,
cũng không có nhiều thời gian tìm tòi, nên hắn chỉ có thể tạm thời chọn số đồ
bỏ đi này cho đủ số, còn hơn là để cho Hắc Thổ nhàn rỗi.

Đối với cảnh tượng nơi đây, Tống Chung cũng không thèm để ý vì đã quá quen
thuộc. Hắn đi một mạch thẳng vào vùng giữa, ở đó có một cái Đồng Chung cao hai
thước. Đồng Chung này đúng là do các mảnh đồng phiến hợp lại mà thành, hiện
tại nó chỉ còn thiếu một khối cuối cùng trên tay Tiểu Bàn nữa thôi. Hắn có dự
cảm, tựa hồ sau khi Đồng Chung hoàn toàn hợp lại sẽ có chuyện kinh hỉ phát
sinh, cho nên hắn nhịn xuống, không hợp nhất mảnh đồng phiến cuối cùng ở Thiên
Câu mà trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành một bước cuối cùng
này.

Tâm tình thấp thỏm, Tiểu Bàn nhẹ nhàng đưa đồng phiến trong tay phóng tới lỗ
hổng trên Đồng Chung. Sau khi khối đồng phiến lấp kín lỗ hổng trên thân Chung,
lập tức toàn thân Đồng Chung chấn động, sau đó đột nhiên bộc phát ra quang hoa
chói mắt.

Thân thể Tiểu Bàn tức thì bị một cỗ lực lượng nhu tính đẩy đi thật xa, sau đó
đặt mông ngồi xuống đất.

Chưa đợi Tiểu Bàn hết kinh ngạc, đạo quang hoa kia đã vụt tắt, sau khi hồi
phục thị lực, Tiểu bàn lập tức bị một màn trước mắt làm cho ngây người.

Chỉ thấy Đồng Chung rách nát lúc trước đã hoàn toàn thay đổi. Đầu tiên là đỉnh
Chung, nó đã bành trướng cao đến ba trượng, to lớn thêm một trượng. Trên bề
mặt có rất nhiều hoa văn, phía trên là Nhật Nguyệt Tinh Tú, phía dưới là Tường
Vân ngàn dặm, trong Tường Vân còn mơ hồ ẩn hiện một tòa Thiên Cung hoa lệ đến
cực điểm, còn có vô số Thiên Binh Thiên Tướng, Tiên Nữ Phi Thiên.

Bên dưới một tầng nữa là Thần Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Chu Tước vô số chủng
thần thú, chúng tự do bay lượn ở trên không trung, lúc ẩn lúc hiện, rất huyền
ảo. Xuống một tầng nữa là Cẩm Tú Sơn Hà, điểm xuyết Phi Cầm Tẩu Thú, Hoa Điểu
Trùng Ngư....vô số cảnh đẹp.

Mà tiếp tục xuống dưới một tầng nữa lại là Tu La Huyết Vực, Địa Ngục Hoàng
Tuyền, có vô số các loại quỷ quái kêu gào quấy phá, làm cho người ta vừa thấy
đã kinh hãi!

Thoạt nhìn, những cảnh tượng này là đều là phù điêu, nhưng trên thực tế chúng
rất sống động, có thể thấy được những quang ảnh trên mặt chuông lúc ẩn lúc
hiện.

Toàn bộ Đại Chung, tỏa ra một cỗ khí thế bàng bạc, tuy nó chỉ cao ba trượng,
nhưng vô luận ai đứng trước nó, đều không tự chủ được sinh ra một loại cảm
giác nhỏ bé, tựa hồ Đại Chung này biểu thi cho cả Thiên Địa.

Hoa lệ như vậy, trang nghiêm như vậy, bảo vật có khí tức như vậy, đừng nói
Tiểu Bàn thấy nhiều, ngay cả nghe nói cũng chưa từng có,vì thế nên cả người
hắn đều choáng váng. Qua hơn nửa ngày, hắn mới tỉnh lại, rồi lập tức kinh hỉ
hét lớn: "Oa oa ĐCM, phát đạt rồi! Đây nhất định không phải là pháp bảo bình
thường, không không, pháp bảo gì chứ, đây chính là linh bảo! Tuyệt đối là linh
bảo a!"

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn hưng phấn không biết nói cái gì cho phải, hắn trực tiếp
lăng không nhảy lên, cả người leo lên đỉnh chuông, sau đó hét lớn: "Của ta,
ngươi là của ta, ta muốn cho ngươi nhận chủ, đúng đúng, nhận chủ, máu, cho
ngươi .... "

Nói lăng lộn xộn một hồi, Tiểu Bàn liền cắt một đường ở cổ tay, đem bổn mảng
tinh huyết nhỏ lên Đại Chung. Nhưng lúc này, một việc làm cho hắn vô cùng buồn
bực đã xảy ra, máu của hắn chưa chạm vào Đại Chung, đã bị một cỗ lực lượng vô
hình chấn ra xa, giống như là ghét bỏ máu của hắn có virus gây bệnh vậy.

Tiểu Bàn thấy thế tức giận hét lớn: "Oát dơ phắc? Sao người lại không có lương
tâm như vậy? Ta vắt óc tìm kế phục hồi cho ngươi, vậy mà hiện tại ngươi lại
không nhận ta là chủ? Ngươi không thể trở mặt như vậy a!"

"Ông" Đồng Chung nhẹ nhàng ngân vang một tiếng, bay tới đỉnh đầu Tống Chung,
nhất thời làm cho đầu óc Tống Chung trầm xuống, cả người lập tức bị chấn bay
ra ngoài.

Ngay tại lúc Tiểu Bàn bị chấn bay, từ trên Đồng Chung đột nhiên bắn ra một tia
quang mang màu vàng, thẳng tắp bắn trúng ấn đường Tống Chung, một màn quỷ dị
xảy ra, cả thân hình Tống Chung cứ như vậy phiêu phiêu trên không trung.

Mà Tiểu Bàn, thì cảm nhận được một loại ý niệm cường đại, đang quán thâu vô số
tin tức vào trong đầu hắn. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng bàng bạc cuồn cuộn
cũng theo kim quang cuốn vào thân thể Tống Chung. Loại lực lượng này phi
thường mạnh mẽ, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể Tống Chung gặp phải cỗ lực
lương này lập tức bị đồng hóa, giống như bông tuyết rơi xuống Trường Giang và
Hoàng Hà vậy, một chút gợn sóng đều không có.

Tiểu Bàn còn cho là mình sắp xong đời rồi, nhưng là hắn lại không ngờ rằng cổ
lực lượng này không hề thương tổn đến hắn, mà theo một lộ tuyến khác thường
luân chuyển trong kinh mạch của hắn, cứ vậy một vòng lại một vòng. Qua mỗi một
vòng, lực lượng càng trở nên lớn mạnh, và đồng thời cũng làm cho kinh mạch của
Tống Chung trở lên lớn mạnh hơn.

Tiểu Bàn có ngốc cũng biết đây rõ ràng là một loại công pháp cường đại, nhất
thời hắn vô cùng kinh hỉ, bất chấp mọi thứ, một bên tiếp nhận tin tức kim
quang truyền đến, một bên lưu bộ công pháp này vào trong trí nhớ.

Rất nhanh Tiểu Bàn đã hiểu ra, kim quang đúng là truyền vào đầu mình một bộ
pháp quyết, mở đầu pháp quyết có ghi: "Hồng Mông sơ khai, Hỗn Độn sơ khai, bất
phân âm dương, bất kiến Ngũ Hành, Bàn Cổ khai thiên, Thanh Khí thượng thăng
nãi vi dương, Trọc Khí hạ hàng thị vi âm, Âm Dương giao thế, nãi xuất Ngũ
Hành. Cố viết, Ngũ Hành chi tổ, Hỗn Độn dã! 《 Hỗn Độn Quyết 》 do thử nhi sinh!
Ngũ Hành câu toàn, thả chúc tính bình hành giả, khả tu tập chi!"

( Hồng Mông sơ khai, Hỗn Độn sơ khai, bất phân Âm Dương, chưa có Ngũ Hành, Bàn
Cổ khai thiên, thanh khí bay lên hóa thành Dương, trọc khí hạ xuống trở thành
Âm, Âm Dương luân chuyển, hình thành Ngũ Hành. Đồn rằng, Ngũ Hành chi tổ chính
là Hỗn Độn! 《 Hỗn Độn Quyết 》cũng bởi vậy mà sinh ra! Phàm người Ngũ Hành đều
đủ, vả lại thuộc tính tất cả đều cân bằng mới có thể tu tập!" - đoạn nầy là
khẩu quyết, nên để nguyên cho ae đọc, mang tý sắc thái cho nó hoành tráng
:88:)

Theo những lời mở đầu, bộ công pháp này có tên 《 Hỗn Độn Quyết 》, tựa hồ có
lai lịch rất lớn. Công pháp này cùng với những Ngũ Hành công pháp lưu truyền
hiện tại hoàn toàn bất đồng, lại yêu cầu người có linh căn đủ Ngũ Hành mới có
thể luyện tập, hơn nữa các thuộc tính lại còn phải chia đều. Nói cách khác,
siêu cấp củi mục trong mắt người khác - Tống Chung, lại là người tốt nhất có
thể tu luyện bộ công pháp này.

Nhận ra điều này, trong lòng Tiểu Bàn nhất thời mừng như điên. Phải biết rằng,
người có thiên phú như hắn, hiện tại rất khó tìm được công pháp thích hợp, chỉ
có thể từ trong Ngũ Hành chọn ra một loại để tu luyện, tự nhiên là xa xa không
bằng những người khác có thiên phú tốt. Nhưng bây giờ hắn lại ngẫu nhiên tìm
được một bộ công pháp thích hợp đến như vậy, bảo hắn làm sao có thể không hưng
phấn a? Không chút do dự, Tiểu Bàn liền lập tức toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tu
luyện bộ công pháp này.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Bàn mới từ trạng thái huyền diệu đến cực
điểm này tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, hắn lâp tức bị rung động vì tình huống
trong cơ thể mình.

Lúc trước, Tiên Thiên linh khí trong cơ thể hắn cực kỳ tạp nham, hỗn loạn. Ngũ
Hành linh khí đều có, hỗn tạp cùng nhau, làm cho hắn không có được linh khí
cường đại, lại càng không thể thi triển ra rất nhiều uy lực. Nhưng hiện tại,
Tống Chung quỷ dị phát hiện, trong cơ thể mình đã hoàn toàn không còn Ngũ Hành
linh khí, toàn bộ linh khí đều chuyển hóa thành một loại linh khí u tối đặc
biệt.

Trước kia Tiên Thiên linh khí tuy pha tạp, nhưng số lượng cũng thực khả quan,
ở trong kinh mạch của hắn luân chuyển qua lại, thoải mái không nói lên lời.
Nhưng sau khi chuyển hóa thành loại linh khí màu xám này, số lượng lại giảm
đi, linh khí trong cơ thể mỏng đến mức cơ hồ nhìn không thấy, điều này làm cho
Tống Chung có chút buồn bực. Bất quá, hắn cũng không có cảm thấy thực lực của
mình thụt lùi, mà ngược lại cả người đều có cảm giác tràn ngập lực lượng, vui
sướng không tả nổi.

Cảm nhận được cảm giác này, Tiểu Bàn cũng không thèm để ý nhiều ít bao nhiêu
linh khí. Hắn ngẩng đầu, nhìn nhìn Đại Chung đang phiêu phù phía trước, nhịn
không được tiếc hận nói: "Đáng tiếc a, ngươi cho ta một bộ công pháp, nhưng
ngươi vẫn không nhận ta là chủ!"

Trong khi nói chuyện, Tiểu Bàn thử dụng thần thức thăm dò vào trong Đại Chung,
muốn dò la một chút bí mật của nó. Kết quả, thần thức của hắn rất dễ dàng
xuyên vào trong Đồng Chung. Hắn cảm nhận được vô số kí tự quái dị bên trong,
những ký tự này tựa hồ có lực lượng thần bí, Tống Chung vừa mới nhìn hai mắt
đã cảm thấy choáng váng, rốt cuộc chịu không nổi, vội vàng rời khỏi.

Hắn giật mình nói : "Kỳ quái, ký tự này là vật gì? Còn nữa, ta cũng không phải
chủ nhân của nó, vì sao thần thức của ta có thể dễ dàng nhập vào? Không phải
chỉ có chủ nhân của pháp bảo mới có thể đem thần thức nhập vào và chỉ huy sao?
Nếu thần thức ai cũng có thể tùy tiện xâm nhập vào, vậy rốt cuộc nó nghe ai a?
Ân? Chẳng lẽ....ta đã là chủ nhân của nó rồi sao?"

Ngạc nhiên nghi ngờ, Tống Chung thử dụng thần thức chỉ huy Đồng Chung bay qua
phía mình, kết quả, Đồng Chung thật sự chậm rãi bay tới!

Tiểu Bàn chấn động: "Đây...đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Ta rõ ràng
không có tế luyện nó, làm sao ta lại có thể chỉ huy nó? Hình như ta chỉ có tế
luyện qua một bổn mạng pháp bảo thôi mà?"

Rồi đột nhiên trong mắt Tiểu Bàn sáng lên, nhịn không được kinh hỉ nói: "A,
đúng rồi, Đồng Chung này là do bổn mạng pháp bảo của ta phát hiện, xem chừng
chúng có mối liên hệ phi thường chặt chẽ, bằng không khỏa châu tử kia cũng sẽ
không có ép ta đi tìm Đồng chung này quyết liệt như vậy, chẳng lẽ, bọn chúng
là cùng một bộ? Không! Căn bản chính là một kiện pháp bảo có hai bộ phận?"

Trừ suy đoán này ra, Tiểu Bàn thật sự không nghĩ ra vì sao mình lại có thể sai
sử Đồng Chung này. Bởi vì loại pháp bảo cấp cao như vậy, cao thủ muốn tế luyện
đều phải phí một phen công sức, trừ phi mình đã tế luyện qua nó, bằng không
khẳng định không có khả năng sai sử nó dễ dàng như vậy.

Tiểu Bàn tự nhiên không dám khẳng định điều này, nhưng cũng không ảnh hưởng
đến tâm tình vui sướng khi có được một pháp bảo cường đại. Tiểu Bàn hưng phấn
chỉ huy Đồng Chung bay qua bay lại vài vòng, lại thử cho nó biến hóa lớn nhỏ,
rất nhanh sau đó không sai biệt lắm Tống Chung đã biết được một chút đặc thù
của Đại Đồng Chung này.

Đầu tiên, Đồng Chung này có thể tự do biến hóa lớn nhỏ, lúc nhỏ có thể nắm ở
trong lòng bàn tay, lúc lớn có thể cao tới hơn mười trượng, đã cao hơn cả đỉnh
của không gian này. Mà đây hiển nhiên không phải đã là kích thước lớn nhất của
nó, có điều năng lực của Tống Chung không đủ để chống đỡ sự bành trướng hơn
nữa của nó.

Tiếp nữa đó là chỉ huy Đại Đồng Chung tiêu hao linh khí rất lớn, mới chơi một
lát mà Tiểu Bàn đã có cảm giác sức cùng lực kiệt. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể
hảo hảo ngồi xuống khoanh chân đả tọa, bắt đầu điều tức.

Độ dày linh khí trong không gian lúc này đã đạt đến một trình độ phi thường
biến thái. Bất quá, linh khí nơi này cũng không phải là tăng trưởng vô hạn.
Mấy hôm trước, linh khí đạt đến mức cực hạn, nhưng lại cho Tống Chung một điều
vô cùng kinh hỉ nữa. Khi linh khí dư thừa, sẽ tự động tụ tập hình thành từng
khối linh thạch. Tuy rằng chỉ là hạ phẩm linh thạch cấp thấp nhất, số lượng
cũng không nhiều, chỉ có mấy chục khối, tuy vậy nó cũng làm cho Tống Chung vô
cùng cao hứng.

Bởi vì điều này có nghĩa sau này Tiểu Bàn gần như có thể có vô cùng vô tận
linh thạch cung ứng. Bởi vì chỉ cần có linh khí, dù là đồ bỏ đi cấp thấp nhất,
cũng có thể phóng xuất ra đại lượng linh khí sau khi phân giải số lượng lớn,
sau đó là có thể ngưng tụ thành linh thạch. Chỉ có điều năng lực phân giải của
Hắc Thổ cũng có hạn chế, bởi vì diện tích Hắc Thổ cũng không lớn, không có khả
năng một lần phân giải quá nhiều, cho nên lượng linh thạch Tống Chung nhận
được mỗi ngày cũng là có hạn.

Nhưng là bất kể nói thế nào, đây đều là một số của cải ngoài ý muốn. Có thu
nhập như hiện tại, ít nhất Tống Chung cũng không cần phải lo lắng đến 20 khối
hạ phẩm linh thạch để đi Lăng Tiêu thành


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #8