Kiệt Hết Toàn Lực


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

May là đại thiết chung cùng bổn mạng pháp bảo vốn là cùng một thể, ở phần đỉnh
trên cùng của cái chuông đồng có một phần lõm vào chuyên dành cho hắc châu,
hiển nhiên hắc châu trước kia cũng ở vị trí đó. Hiện tại mỗi lần chúng hợp thể
hắc châu cũng đều xuất hiện ở chỗ đó. Có phần đỉnh của chuông đồng bảo vệ bổn
mạng pháp bảo, mặt dưới thì bị Tiểu Bàn bịt một tầng huyền thiết dầy vài
trượng, bảo hiểm an toàn tuyệt đối.

Lúc Tiểu Bàn chui vào bản mạng không gian tị nạn thì hỏa cầu Long Thủ Oanh
Thiên Pháo bắn ra rốt cục cũng mạnh mẽ bắn trúng đại thiết chung. Trong một
tiếng nổ vang lớn, một đám mây hình nấm màu xanh cực lớn đột nhiên phóng lên
bầu trời. Vụ nổ lớn thổi bay mọi đám mây trong không gian mấy chục dặm, sóng
xung kích thậm chí còn quét sạch mọi hoa cỏ cây cối phía dưới, hình thành một
hình tròn đường kính mấy trượng, mọi vật bên trong vòng tròn dường như bị gió
lốc thổi qua sạch sẽ.

Nằm ở trung tâm vụ nổ, đại thiết chung cũng bị hất bay ra ngoài mấy chục dặm.
Lớp huyền thiết bên ngoài trực tiếp bị cạo một lớp dày vài xích, mà nhiệt độ
cao còn nung một phần huyền thiết đỏ bừng lên.Lúc này đại thiết chung trông
thật giống như một quả táo đỏ vậy.

Dù bề ngoài bị nổ đến mức như rách nát sắp không chịu nổi, thế nhưng chỉnh thể
đại thiết chung lại không chút nào biến hình hoặc xuất hiện tình huống nứt
gãy, vẫn phi thường hoàn chỉnh như cũ.

Mà mấu chốt nhất là, mặc cho bên ngoài mưa rơi gió thổi, bản mạng không gian
của Tiểu Bàn một tia ảnh hưởng đều không có. Thậm chí đàn Vô Nhãn Ngư nuôi
trong ao cũng không hề bị kinh động, từ đó có thể thấy kiện pháp bảo này cường
đại thế nào.

Nếu như Vô Nhãn Ngư cũng không bị ảnh hưởng vậy Tiểu Bàn đang ở trong bản mạng
không gian tự nhiên một điểm sự tình đều không có. Sau vụ nổ hắn liền sáng
suốt thu lại toàn bộ thần thức quay về bởi thế mới không cần bận tâm vụ nổ
khiến thần thức hắn bị thương.

Đương nhiên, sau vụ nổ Tiểu Bàn cũng không nhịn được thò thần thức ra ngoài,
phát hiện đại thiết chung bởi vì mất đi sự khống chế nên đã tự động rơi xuống
đất. Hắn lập tức vận chuyển pháp lực thúc động đại thiết chung bay lên, tiếp
tục hướng phía Huyền Thiên Quán bay đi.

Lại nói bốn tu sĩ kia, bọn họ tận mắt thấy, trong một tiếng nổ thần sầu quỷ
khóc, chiếc chuông sắt đáng ghét kia tựa như con diều đứt giây bị gió cuốn bay
ra xa mấy chục dặm, cuối cùng đập xuống một ngọn núi tạo thành một cái hố to
mấy chục trượng sâu.

Nhìn thấy cảnh đó bọn họ tức thì vui mừng quá đỗi, lớn tiếng hoan hô. Bởi vì
bọn họ thấy rõ lúc cái chuông sắt bị bắn trúng không hề có bóng Tiểu Bàn bay
ra, còn tưởng rằng hắn đã tan xương nát thịt trong vụ nổ rồi. Như thế rốt cuộc
cũng tính là giải quyết được mối họa lớn trong lòng bọn họ, bọn họ đương nhiên
muốn chúc mừng một phen.

Nhưng tiếng cười của bọn họ còn chưa dứt, đột nhiên lại phát hiện chiếc chuông
sắt toàn thân nham nhở, bốc khói mù mịt kia lại động đậy, rồi lại từ từ bay
lên không trung một lần nữa, sau đó tiếp tục bay vọt về hướng Huyền Thiên Quán
nhanh như sao xẹt. Nhìn bộ dángn phi hành bình ổn của nó rõ ràng là có người
điều khiển, hơn nữa khẳng định người điều khiển nó cũng không hề bị thương nếu
không sẽ không thể bay ổn định như vậy được.

Nhìn thấy vậy, mấy người đều ngây ra. Hồng y nữ tu sĩ trừng lớn đôi mắt đầy
ngạc nhiên, hô to lên :”Sư huynh, đến bây giờ rồi mà ngươi vẫn còn lén cắt
giảm nguyên liệu a ? “

“Đúng a, đúng a, sư huynh, ngươi thực không nên bảo tồn thực lực lúc này,
ngươi thấy đấy, không phải là vô tác dụng sao ?” Gã tu sĩ cưỡi báo cũng cười
khổ nói.

“Câm mồm !” Tu sĩ cầm quạt oan uổng nói :”Ta đã dốc hết năng lực thực mà .”

“Sư huynh a, khẩu Long Thủ Oanh Thiên Pháo này của ngươi có thể sánh bằng một
kích toàn lực của Kim Đan kỳ tu sĩ, có thể thôi sơn hủy nhạc a ! Nếu ngươi đã
phát huy ra uy lực lớn nhất chẳng nhẽ lại không hủy được một chiếc chuông sắt
sao ?” Tu sĩ cưỡi trên con kim ưng nhún vai nói :”Ngươi lừa ai a ?”

“…….“ Tu sĩ cầm quạt nghe vậy tức thì đớ miệng lại không nói gì. Trời đất
chứng giám, vừa rồi hắn quả thực là đã tận lực thế nhưng kết quả vẫn không phá
hỏng được chiếc chuông sắt kia, chuyện này thực sự khó có thể tưởng tượng nổi,
đừng nói ba người sư đệ muội kia không tin mà ngay chính bản thân hắn cũng có
chút khó tin, tự ngẫm lại xem vừa nãy có phải là không truyền đủ linh khí vào
hay không, chỉ có như vậy mới khiến uy lực giảm bớt a ?

Nghĩ đến đó, hắn cũng lười biện hộ cho mình, trực tiếp lấy ngọc hồ lô ra, vừa
rót một khỏa Địa Hỏa Thần Lôi nữa vào trong Long Thủ Oanh Thiên Pháo vừa bi
phẫn nói :” Hôm nay ta cũng không tin đánh không vụn nó !”

Nói xong thì hắn cũng chỉnh xong Địa Hỏa Thần Lôi, còn cẩn thận kiểm tra lại
trung phẩm hỏa hệ linh thạch một lần, thấy mọi thứ đều bình thường rồi hắn mới
bay về phía đại thiết chung.

Đại thiết chung tuy cũng có thể bay nhưng vì thể tích quá lớn, cho nên tốc độ
cũng không phải quá nhanh, so với Kim ưng kiếm chậm hơn nhiều cho nên dễ dàng
bị đuổi kịp.

Mà gã tu sĩ cầm quạt cũng nổi giận thật sự, hắn đuổi đến khoảng cách tới đại
thiết chung chỉ còn ba bốn dặm mới thôi động pháp lực, hung dữ bắn ra một viên
Địa Hỏa Thần Lôi nữa.

Vì lần này gã tu sĩ cầm quạt cố tình định dùng một đòn kết thúc để lập công,
vừa rửa sạch sỉ nhục vừa rồi cho nên lúc thúc động pháp lực hắn còn cẩn thận
truyền nhiều hơn một chút linh khí, đầy đủ hấp thu hơn một trăm khỏa trung
phẩm hỏa hệ linh thạch mới bắn ra một pháo này. Kết quả là một pháo này bắn ra
so với hỏa cầu vừa nãy còn lớn hơn một vòng, uy lực tự nhiên cũng hơn một bậc.

Nhìn thấy vậy ba tu sĩ kia càng khẳng định vừa nãy là do gã tu sĩ cầm quạt
giảm bớt nguyên liệu cho nên trong lòng không hẹn mà cùng sinh ra một tia
khinh thường. Như quả gã tu sĩ cầm quạt biết hậu quả việc làm của mình là sẽ
bị mọi người khinh thường thì chỉ sợ có đánh chết hắn cũng không nghịch dại
như vậy.

Lúc trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau thì hỏa cầu thanh sắc cực
lớn lại một lần nữa bắn trúng đại thiết chung. Cảnh tượng vừa nãy lại diễn ra
một lần nữa. Một đám mây hình nấm cực lớn, sóng xung kích với lực phá hoại
siêu cường một lần nữa nổi lên, đại thiết chung lại bị nổ văng ra xa mấy chục
dặm, nện vào một sườn núi tạo thành một hố to khổng lồ.

Lần này bốn vị tu sĩ kia không vội vàng chúc mừng mà cùng cẩn thận nhìn về
phía chiếc chuông sắt kia, quả nhiên lại thấy nó không bị phá nát. Sau đó liền
nhìn thấy nó vẫn chỉ hơi rung rung, lại thong thả bay lên, một lần nữa tiếp
tục phi hành.

Thấy vậy ba vị tu sĩ đều không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt sang phía vị tu sĩ
cầm quạt, ý tứ rõ ràng là nói, ngươi nha, vẫn còn tiết kiệm nguyên liệu a ?

Tu sĩ cầm quạt tâm lý suýt hỏng mất . Vẻ mặt hắn xoát cái biến cực kỳ oan ức
nói :”Các ngươi sao lại nhìn ta? Nhìn cái rắm a? Ta thề, vừa rồi ta không hề
giảm nguyên liệu tí nào, thực sự đã dốc hết năng lực đó.”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #74