Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Đương nhiên, tuy rằng lúc này Tiểu Bàn tránh được một hồi. nhưng trên thực tế
đã không chịu nổi. Bởi vì Đại Thiết Chung bị đánh quá nặng, thế cho nên phát
ra âm thanh cực kỳ mạnh mẽ. Tuy rằng đây chỉ là âm thanh Huyền Thiết bên
ngoài, bên trong Đồng Chung ngay cả đòn đánh nghiêm trọng này cũng không có
chút động tĩnh, đồ chơi này hiển nhiên phẩm chất rất cao, loại công kích đẳng
cấp này còn chưa đủ để làm cho vật này vang lên.
Nhưng mặc dù như thế, Đại Thiết Chung rất gần Tiểu Bàn nên vẫn bị hai tiếng nổ
kia làm cho đầu choáng mắt hoa, một trận ù tai. Cũng may đây đều là chấn động
nhỏ, lấy thể chất cường đại biến thái của Tiểu Bàn, cơ hồ trong nháy mắt liền
phục hồi, cũng không ảnh hưởng đến hành động tiếp theo.
Lúc này, những tu sĩ chung quanh vẫn còn bị vây trong rung động, bọn hắn như
thế nào cũng không tưởng tượng được sự tình quỷ dị này. Phải biết rằng, hai
con đạp vân sáp sí hổ toàn lực tiến lên uy lực quá kinh khủng, cho dù là cực
phẩm pháp khí cũng chưa chắc có thể đỡ được.
Trên thực tế, nếu Tiểu Bàn dùng pháp bảo cấp cao ngăn trở hai con đạp vân sáp
sí hổ này, bọn hắn cũng không khiếp sợ như vậy. Mấu chốt là ở chỗ, Tiểu Bàn
chính là dùng một kiện Huyền Thiết chung thật lớn để làm việc này, thật sự là
làm cho người ta khó hiểu.
Phải biết rằng Huyền Thiết là tài liệu cấp thấp trong tu chân giới, hoàn toàn
không lọt vào pháp nhãn của tu sĩ, chỉ cần có điều kiện, bọn họ tựu sẽ không
dùng loại tài liệu bỏ đi này. Nhưng bây giờ lại là ngược lại, vị đạo sĩ Tiểu
Bàn này xuất ra một Huyền Thiết Đại chung hơn mười trượng, hơn nữa nhìn bộ
dáng thu phóng tự nhiên, rõ ràng là luyện chế thành bổn mạng pháp bảo, bằng
không đệ tử Tiên Thiên cảnh giới không có khả năng đột nhiên đem vật gì đó
phóng to thu nhỏ. Ai da, đây đúng là chuyện tình người ta nghĩ hoài không ra.
Nhất là khẩu Huyền Thiết Chung này tạo hình quái dị, mặt trên lại không chỉ có
một cái lỗ to, mà có đến mấy trăm lỗ, tạo lên hình dáng mặt chung gồ ghề khó
coi. Một trong số đó là do tên thanh niên dùng cự nỏ bắn ra tạo thành dấu vết.
Không chỉ có thế trên bề mặt đại chung lại còn có trên trăm mũi tên đang cắm
trên đó, đó là do Tiểu Bàn vừa mới bắn lên trong thời gian trắc thí Thần Tí
Liên Hoàn Nỗ.
Đồ bỏ đi như vậy, pháp bảo khôi hài như thế, lại vẫn có người đem luyện chế
thành bổn mạng pháp bảo duy nhất. Hơn nữa người này cũng không phải tu sĩ bình
thường, mà là một vị có thể thi truyển lôi thuật. Những điều quái dị lần lượt
xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ sự tình bình thường của tu chân giới, trực tiếp
chấn hôn mê mấy người tu sĩ.
Bọn hắn hôn mê, Tiểu Bàn cũng không có ngất, hai con Đạp Vân Sáp Sí Hổ tuy
rằng đầu bị hãm trong đại thiết chung, nhưng không có nghĩa là đã thu phục
được bọn chúng. Lúc này chúng đã bắt đầu giãy dụa kịch liệt, tùy thời đều có
thể thoát khốn. Một khi chúng thoát ra, Tiểu Bàn cũng không có biện pháp thu
phục bọn nó, dù sao người ta cũng không phải đứa ngốc, cứ luôn lấy đầu dụng
vào đại thiết chung.
Cho nên Tiểu Bàn cũng không dám chậm trễ, chỉ thấy hắn đột nhiên ngự kiếm bay
đến phía dưới đại thiết chung, hai tay giơ lên, bốn khỏa kim châu lóng lánh,
Mậu Thổ Thần Lôi thế như lưu tinh, phân biệt xẹt tới bốn tên tu sĩ Trúc cơ kì.
Đối với Mậu Thổ Thần lôi của Tiểu Bàn, bốn tên Trúc cơ kì cũng không dám khinh
thường, dù sao đồ chơi này uy lực quá lớn, động một tý là chết người. Đương
nhiên, bởi vì thực lực Tiểu Bàn có hạn, thần lôi luyện chế uy lực cũng không
đủ, ở Tiên Thiên cảnh giới hắn thật ra có thể sở hướng vô địch, nhưng đối với
tu sĩ trúc cơ kì mà nói, thần lôi của Tiểu Bàn chỉ là có chút phiền toái mà
thôi, còn chưa đủ để sinh ra uy hiếp quá lớn.
Bốn vị tu sĩ Trúc Cơ, người thì lấy đạo pháp đón đánh, người thì dùng khí chặn
lại, tóm lại đều tương đối dễ dàng chặn mưu đồ đánh lén của Tiểu Bàn.
Nhưng cũng trong lúc đó, bọn hắn đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Ngươi dám!”
“Dừng tay!”
“Không được!”
“Hạ thủ lưu tình!”
Nguyên lai, vừa rồi Tiểu Bàn bí mật dùng kế sách minh tu sạn đạo(*). Ở ngoài
thì hư trương thanh thế dùng Thổ Thần Lôi công kích bốn người bọn hắn, nhưng
thực tế mục tiêu chân chính của hắn là tên thanh niên kia. Trong lúc bốn tên
Trúc cơ ngăn cản Mậu Thổ thần lôi, hắn lặng lẽ không một tiếng động bắn ra ba
khỏa quỳ thủy âm lôi, vô thanh vô tức bay qua.
Bởi vì Quỳ thủy âm lôi trong suốt, hơn nữa phát động cực kỳ bí mật, mà thanh
thế của Mậu Thổ thần lôi quá lớn hấp dẫn chú ý của bọn hắn, kết quả, khi bốn
tên Trúc Cơ phát hiện ra thì Quỳ Thủy Âm Lôi đã bay tới trước mặt tên thanh
niên.
Mà lúc này, bốn người bọn họ cũng không thể kịp thời tới cứu được nữa, muốn
ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi. Mà người duy nhất có thể ngăn được thảm
kịch phát sinh, cũng chỉ có Tiểu Bàn, chỉ có hắn là chủ nhân của thần lôi, mới
có thể ngưng kíp nổ thần lôi, tránh cho tên thanh niên lại một lần nữa phải
thần hình cụ diệt. Cho nên bốn người mới hét to, muốn dùng phương thức này để
cứu tên thanh niên.
Nhưng mà hiển nhiên, lúc này Tiểu Bàn làm sao có thể hạ thủ lưu tình? Trên mặt
đất đầy thi thể, sớm đã làm hắn giận đến phát điên. Hiện giờ lại có cơ hội báo
thù, như thế nào lại bị vài tiếng huyên náo ngăn lại chứ?
Tiểu Bàn căn bản sẽ không có do dự, trên mặt cười lạnh rồi thần thức vừa động,
lập tức dẫn phát ba khỏa Quỳ Thủy Âm Lôi. Oanh một tiếng nổ, tên thanh niên
đến chết cũng không hiểu tại sao mình chết, đương trường bị nổ thành đầy trời
thịt nát. Tuy rằng Quỳ Thủy Âm Lôi uy lực không mạnh mẽ bằng Mậu Thổ Thần Lôi,
nhưng tên thanh niên cũng không có nhiều hộ thể pháp khí. Cho nên lần này so
với mấy ngày trước còn độc ác hơn nhiều, ít nhất mấy ngày trước hắn còn có thể
tìm mấy khối thi thể rải rác, nhưng lúc này thì ngược lại, cả người nổ thành
nhục huyết, so với bánh nhân thịt giống nhau.
Nhìn thấy cao cao đầy trời huyết vụ, bốn tên Trúc Cơ tu sĩ nhất thời đều
choáng váng.
Phải biết rằng, người chết không phải người thường, đây chính là công tử của
chưởng môn, bằng không cũng sẽ không kinh động đến bốn người bọn họ. Lần trước
công tử xảy ra sự cố, bọn hắn bởi vì không chiếu cố cẩn thận nên bị trách mắng
một trận, lần này bốn người bọn họ tự mình ra mặt, tuy nhiên hắn lại bị một
tên cấp thấp tu sĩ Tiên Thiên cảnh giới giết chết ngay trước mặt bọn hắn. Làm
sao sau này bọn hắn có thể giải thích được với chưởng môn đây.
Không nói chưởng môn có thể bỏ qua hay không, mà chính bọn hắn cũng không thể
tha thứ cho chính mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nói bọn
hắn như thế nào? Bốn tu sĩ Trúc Cơ kì chăm sóc một người, lại bị một tên tu sĩ
Tiên Thiên ngũ trọng thiên cảnh giới giết chết, đây đúng là mất mặt trắng trợn
a? Việc này quả thật rất mất mặt. Bọn hắn quả thật hận không thể tìm một cái
lỗ để chui vào.
Một cỗ sĩ nhục trong nháy mắt trải rộng toàn thân bọn hắn, bốn người nhất thời
mặt tái nhợt đi.
Mà chính lúc này, Tiểu Bàn lại thu hồi đại thiết chung, sau đó ngự kiếm bay
lên, xuyên qua khu vực huyết nhục của tên thanh niên, hướng Huyền Thiên bay
đi. Hai con Đạp Vân Sáp Sí Hổ kia vì mất chủ nhân điều khiển nên lập tức thành
vật vô chủ, bởi vì còn bị hãm trong đại thiết chung, cho nên cũng bị tiểu bàn
thu vào bổn mạng không gian,
Bốn tên trúc cơ kì thấy Tiểu Bàn giết người còn muốn chạy lập tức từ trong
khiếp sợ tỉnh lại, không hẹn mà cùng nổi giận gầm lên một tiếng, tự thi triển
tuyệt kỹ, đem phi kiếm, đạo pháp, pháp bảo một lượt xuất ra.
Công tử chưởng môn đã chết rồi, ngay cả tàn hồn đều không còn, điều này đã đủ
để bốn người cả đời cũng không ngẩng đầu lên được, nếu còn để cho hung thủ
chạy thoát, bốn người chỉ sợ không cần người ta nói, cũng phải xấu hổ tự sát
cho qua chuyện.
(*) Minh tu sạn đạo: kế sách của Hàn Tín đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Kể rằng
lúc đó Lưu Bang đã cho đốt con đường sạn đạo, tức là con đường giữa vùng đất
mình được phong hầu với nước Tần, với ý đồ để các nước này không để ý đến
mình. Năm 206, Hàn Tín được Lưu Bang phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình
định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương)
và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu
Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức
thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải.
Nhưng thực ra Hàn Tín lại dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện
Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm.)