Chuẩn Bị Vây Công


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Lấy năm đối một, trong đó có bốn tu sĩ Trúc Cơ kì, tình hình hiển nhiên cực kì
bất lợi đối với Tiểu Bàn. Nhưng ngay cả đối mặt với khốn cảnh như vậy, Tiểu
Bàn vẫn như trước không hề tỏ vẻ sợ hãi.

Chuyện cho tới bây giờ, Tiểu Bàn cũng đã đoán được lai lịch của những người
này cùng nguyên nhân vì sao chúng lại làm như thế. Tám phần là có quan hệ đến
thanh niên mà mấy ngày trước đây mình diệt sát. Bởi vì những người này đại bộ
phận đều có một loại pháp bảo tương tự nhau, người mà mình diệt sát còn có hẳn
hai loại pháp bảo giống như vậy, thậm chí còn có ngọc giản ghi chép lại về
khôi lỗi thú cùng pháp khí, hiển nhiên đã nói lên bọn họ đều là cùng một phe.

Xem ra chính mình mấy ngày trước đây động tay chân đã làm không sạch sẽ, cho
nên bây giờ mới bị tìm tới tận cửa rồi. Hiện tại đám người kia hẳn đã muốn hạ
sát thủ, rõ ràng chính là muốn giết người diệt khẩu, tránh việc đắc tội với
Huyền Thiên biệt viện. Cho nên dưới tình huống như vậy, Tiểu Bàn cho dù là cầu
xin tha thứ cũng không có tác dụng, còn không bằng ra tay đánh cuộc một lần.

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn hít sâu một hơi, sau đó trào phúng nói : "Chư vị đều là
Trúc Cơ kỳ tu sĩ, ra tay một cái là liền giết chết được hơn chục vị phàm nhân
đạo sĩ, quả nhiên là sát khí thật lớn, uy phong thật mạnh a!"

Nghe thấy Tiểu Bàn trào phúng như vậy, mấy người Trúc Cơ tu sĩ đều không chịu
nổi mặt già đỏ lên. Ra tay đối với phàm nhân quả thật là mất phong độ, truyền
ra ngoài cũng đủ làm cho mặt mũi của bọn họ bị ném sạch sẽ. Hơn nữa Tiểu Bàn
không chỉ lẫm liệt, mà lại còn có khí thế ngất trời, cho nên trong lúc nhất
thời mấy người bọn họ đều đuối lý không thể phản bác được.

Bất quá, đám Trúc Cơ kỳ tu sĩ tuy không phản đối, nhưng vị thanh niên Tiên
Thiên cảnh giới kia lại thẹn quá hoá giận tiếp lời nói: "Chúng ta sát khí cùng
uy phong còn không có bằng ngươi đâu! Hừ, hiện tại còn mồm mép nữa ư? Ta cũng
đã cầu xin ngươi tha thứ, chẳng phải là ngươi đã đem ta diệt sát ngay đương
trường sao?"

Tiểu Bàn vừa nghe lời ấy, nhất thời ngây ra một lúc, thấy có điều quái lạ bèn
nói: "Ta và ngươi cho tới bây giờ đều chưa thấy qua, tại sao lại giết ngươi?
Hơn nữa, nếu ta đã đem ngươi giết chết, làm sao ngươi còn có thể đứng ở nơi
này a? Chẳng phải là làm ta khó hiểu rồi ư?"

“Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết Tá Thi Hoàn Hồn sao?" Người trẻ tuổi nổi
giận mắng: "Nếu không phải là cái tên vương bát đản nhà ngưoi thì nhục thể của
ta sao lại bị hủy, ta lại làm sao có thể biến thành bộ dạng người không ra
người quỷ không ra quỷ như hiện tại chứ?"

"Tá Thi Hoàn Hồn?" Tiểu Bàn vừa nghe, lập tức đã hiểu ra! Đây là một loại bí
thuật Quỷ tu, làm cho tàn hồn của tu sĩ bị giết trú vào một khối thi thể của
người vừa chết khiến cho hắn sống lại. Đương nhiên, người sống lại như vậy
nghiêm chỉnh mà nói thì cũng không tính là người sống, nhưng cũng không phải
là người chết, có thể tu luyện công pháp, nhưng sau này tiến cảnh sẽ tăng rất
chậm, rất khó có thành tựu. Nói một cách khác, người này hoàn toàn đã bị phế
đi!

Mà thân thể của người thanh niên trước kia có tư chất coi như là phi thường
không tồi, thậm chí so với Hàn Ngọc Phượng cao hơn hẳn một cấp bậc. Nếu hắn
tiến vào Huyền Thiên biệt viện, người như hắn có thể trực tiếp tiến vào nội
môn. Cho dù là ở một môn phái cỡ trung không có điều kiện bằng Huyền Thiên
biệt viện, hắn cũng có thể chưa tới hai mươi đã trở thành Tiên Thiên bảy tám
trọng thiên tu sĩ.

Phải biết rằng, Tiểu Bàn tuy là mười sáu tuổi mới tiến vào Tiên Thiên cảnh
giới, đến bây giờ đã quá hai mươi cũng chỉ là Tiên Thiên ngũ trọng thiên. Nếu
muốn đến được bằng cảnh giới như hắn, còn phải hơn vài năm nữa mới được. Mà
đây còn là do Tiểu Bàn có điều kiện tu luyện xa xỉ mới được vậy. Từ đó có thể
thấy được người này trước kia thiên tư thật tốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy
ra, hắn tu luyện tới Nguyên Anh cảnh giới hẳn cũng không có vấn đề gì.

Thế mà một thiên tài được coi trọng như vậy cũng bởi vì có một chút tranh cãi
với Tiểu Bàn, cuối cùng rơi vào tình trạng thân thể bị hủy, pháp bảo mất hết,
chỉ có thể dựa vào Tá Thi Hoàn Hồn thuật mà ngắc ngoải sống. Sau này đừng nói
tu thành Nguyên Anh, chỉ sợ Trúc Cơ còn vất vả. Có thể nói, cả đời này của hắn
đều bị hủy ở trong tay Tiểu Bàn, điều này có thể làm hắn không hận thấu xương
đối với Tiểu Bàn sao? Cũng chính bởi vì thế, sau khi sống lại, còn chưa kịp
củng cố cảnh giới, hắn liền khẩn cấp mang theo vài vị sư huynh trong môn phái
tìm đến báo thù.

Muốn làm rõ ràng nguyên nhân hậu quả của chuyện này, dưới uy áp cường thế của
đối phương, Tiểu Bàn vẫn như cũ không hề sợ hãi, chỉ là cười lạnh một tiếng,
nói thẳng: "Ngươi bảo rằng đó chỉ là tranh cãi? Vì vài câu nói, ngươi liền
dùng cự nỗ pháp bảo bắn ta, nếu không ta phản ứng mau lẹ, chẳng phải là đã
chết oan trên tay ngươi sao? Trước ngươi ép ta phải bán linh vật của Huyền
Thiên biệt viện, sau ra tay trí mạng đối với ta. Đối với loại người như ngươi,
tại sao ta lại không thể giết? Ngươi cho Huyền Thiên biệt viện của chúng ta là
địa phương nào? Bất kì thứ mèo mả gà đồng gì đó đều có thể ở trước Huyền Thiên
biệt viện diễu võ dương oai sao?"

"Thúi lắm, cái đó cùng với Huyền Thiên biệt viện thì liên quan cái rắm?" Người
trẻ tuổi hổn hển nói : "Ta không phải là chỉ là muốn lén tìm ngươi mua linh
vật thôi sao? Dù sao thì môn phái của ngươi cũng không biết được ngươi chiếm
tiện nghi, trước kia không phải đều là làm như thế sao?"

"Hừ, tên tiền quán chủ kiếm lời cho vào túi tiền riêng, sau khi ta trở về chắc
chắn sẽ bẩm báo môn phái để tiến hành nghiêm trị." Sau đó Tiểu Bàn phẫn nộ nói
: "Bất quá chuyện tình đó chỉ là một mặt! Hôm nay chư vị tới Thanh Phong quán
đã giết hơn mười nhân khẩu, nếu các vị không cho ta một cái công đạo, chỉ sợ
việc này không thể bỏ qua được!"

"Ai nha, khẩu khí của vị tiểu huynh đệ này thật sự lớn a! Người không biết còn
tưởng rằng ngươi là Kết Đan kỳ tiền bối nha!" Nữ tu sĩ nhịn không được cười
lạnh nói.

"Ha ha, đệ tử của Huyền Thiên biệt viện quả nhiên là có khí khái duy ngã độc
tôn a! Cho dù chỉ là một tên thái điểu Tiên Thiên cảnh giới, cũng có dũng khí
nói năng lỗ mãng với Trúc Cơ kỳ tiền bối a!" Tên cưỡi tiểu báo kia cười lạnh
nói: "Tiểu tử kia, dũng khí của ngươi quả thực làm cho ta bội phục sát đất a!"

"Đúng là không biết sống chết!" Tu sĩ đứng ở trên cơ quan điểu khinh thường
nói.

"Được rồi, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa!" Lúc này vị tu sĩ áo trắng cầm chiết
phiến kia bỗng nhiên nói: "Chúng ta không phải đến đây để giảng đạo lý, mà là
tới giúp tiểu sư đệ trút giận, đương nhiên còn phải lấy lại bảo vật sư môn bị
mất đi nữa! Thanh Phong quán dù sao cũng là sản nghiệp của Huyền Thiên biệt
viện, kinh động tới bọn hắn cũng không hay, cho nên cần làm lưu loát một chút!
Không được để lộ ra dấu vết gì!"

Nghe được những lời đó của hắn, vài người chung quanh lập tức đều nghiêm túc
hẳn lên. Bọn hắn hiểu nếu sự tình hôm nay để Huyền Thiên biệt viện biết được
thì nhất định sẽ dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ, cho nên tất cả đều lập
tức nghiêm túc, nhất định không thể lưu lại tên mập mạp chết tiệt này được.

Cảm nhận được sát ý của mấy người, tâm lý của Tiểu Bàn sớm đã có sự chuẩn bị
cho nên cũng không hề sợ hãi, ngược lại sâu trong nội tâm còn sinh ra một loại
chiến ý dâng trào. Ban đầu Tiểu Bàn cũng không cảm thấy được như thế, nhưng
sau khi Hỗn Độn Quyết tự động vận hành ở trong thân thể hắn, thì rất nhanh hắn
liền cảm nhận được trong cơ thể nhiệt huyết đang sôi trào cháy bỏng một cách
rõ ràng.

Một cỗ chiến ý từ trên người Tiểu Bàn mạnh mẽ tỏa ra, ngay cả là vài vị Trúc
Cơ tu sĩ cũng bị khí thế đột nhiên bùng nổ ấy của Tiểu Bàn làm chấn kinh một
chút. Bọn hắn trăm triệu thật không ngờ, dưới việc khí thế chính mình mạnh như
vậy bao vây cùng chấn nhiếp, một tên tu sĩ cấp thấp Tiên Thiên ngũ trọng thiên
này không những không úy kỵ, mà lại còn có thể bộc phát ra chiến ý dâng trào
như vậy.

Thấy một màn như vậy, bọn hắn đều không chịu nổi lâm vào cả kinh, đồng thời
trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ đến, Huyền Thiên biệt viện quả nhiên bất
phàm, tùy tiện một tên cấp thấp đệ tử mà còn có biểu hiện bất phàm như vậy.
Thật sự là không thể không khiến bọn hắn phải ngả mũ thán phục.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #68