Cự Nỗ Kinh Hồn


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“Cái gì?” Gã trẻ tuổi hiển nhiên là xuất thân từ một thế gia, từ nhỏ tới lớn
chưa bao giờ bị vũ nhục như vậy, hắn giận run người, cũng không thèm nhiều lời
cùng Tiểu Bàn. Thủ chỉ duỗi ra, trong tay liền xuất hiện một thanh ngân sắc
phi kiếm kỳ dị, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang, chém về phía Tiểu
Bàn.

Tiểu Bàn tự nhiên không sợ hắn, Kim Ưng kiếm trong tay cũng xuất ra một đạo
kim sắc kiếm quang đón đỡ, hai người một trước một sau chỉ huy phi kiếm triển
khai một hồi đại chiến.

Kim, ngân lưỡng đạo kiếm khí thi nhau tung hoành ở Thanh Phong quan, tất cả
bàn ghế, hoa cỏ, bàn đá, chòi nghỉ mát hay cây cối nếu xui xẻo bị kiếm quang
lướt qua đều tan nát. Tiểu Bàn thân là quan chủ, thấy như vậy, vô cùng đau
lòng.

Trong tâm thầm nói,nếu cứ đánh như thế này, thì Thanh Phong quan của mình chắc
chắc sẽ chỉ còn lại một đống đổ nát. Nghĩ vậy, Tiểu Bàn nhanh chóng nhảy lên
phi kiếm phóng đi, đồng thời hô lớn “ Bạch bì hầu tử ( con khỉ da trắng), có
dũng khí thì ra bên ngoài đánh với ta!”

“Ta mà sợ ngươi sao?” Gã trẻ tuổi cũng không hề yếu thế, lập tức đuổi theo,
hắn ở đằng sau còn mắng to: “ Tên mập, ngươi có dũng khí thì đừng có chạy, để
ta giúp ngươi cắt bớt mỡ thừa!”

“Vương bát đản!” Tiểu Bàn tức giận chửi, mắng lại: “ Mẹ nó, đợi lát nữa lão tử
sẽ lột da rút gân ngươi!”

“ Hắc, chỉ bằng ngươi sao? Để ta tiễn ngươi về Tây Thiên!“ Gã trẻ tuổi mắng
to. Lúc này hắn phát hiện ra mình ngự kiếm không thể đuổi kịp Tiểu Bàn, có
đuổi nữa cũng vô ích, vì thế liền dứt khoát lấy ra một chiếc cự nỗ.

Cự nỗ này không hề nhỏ, thân dài hơn bốn thước, to ngang gần bằng cánh tay, cả
thân đen thùi, trên mặt có khắc vô số các loại phù chú đặc thù, một cỗ sát khí
mơ hồ tỏa ra, rõ ràng là loại pháp bảo được luyện chế từ một loại kim chúc đặc
biệt.

Gã trẻ tuổi sau khi lấy cự nỗ ra, liền nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào bên cạnh, đưa vào
trong đó một đạo linh khí, liền sau đó trên thân cự nỗ liền mở ra, hiện lên
một cái Huyền Thiết tiễn, nằm ở trên cung tên.

Tất cả quá trình đó đều là do cự nỗ tự động tiến hành, tốc độ cũng vô cùng
nhanh chóng, chỉ nháy mắt đã xong, gã trẻ tuổi liền cầm nỗ, chuẩn bị phóng
tiễn. Hắn nhìn vào lưng Tiểu Bàn, sau đó hừ lạnh một tiếng, bắn tiễn. Chỉ thấy
một đạo ô sắc quang mang lóe lên như tia chớp, hướng thẳng tới hậu tâm của
Tiểu Bàn phóng đến.

Khi gã trẻ tuổi vừa xuất ra cự nỗ, Tiểu Bàn đã cảm nhận được sát khí sau lưng,
lúc đó hắn vô cùng hoảng sợ, vội vàng quay lại, vừa hay nhìn thấy đối phương
bắn tiễn.

Đạo ô quang kia quả thực rất nhanh, Tiểu Bàn tuy rằng nhìn thấy nhưng căn bản
không kịp né tránh. Vạn bất đắc dĩ, hắn đành phải xuất ra bổn mạng pháp bảo
của mình, Huyền Thiết Đại Chung.

Dùng bổn mạng pháp bảo có rất nhiều điều tốt, chỉ cần một ý niệm của chủ nhân
là có thể hiện ra, Đại Thiết Chung được Tiểu Bàn xuất ra, liền ở sau lưng che
chắn cho hắn.

Gã trẻ tuổi chỉ thấy hắc quang chợt lóe, Huyền Thiết tiễn nguyên bản sắp cắm
vào người Tiểu Bàn đột nhiên lại bị một cái Đại Thiết Chung chặn lại.

Bất quá, Đại Thiết Chung của Tiểu Bàn tuy rằng có thể chặn được một kích trí
mạng của đối phương, nhưng Huyền Thiết Tiễn kia uy lực thật sự quá bá đạo, sau
khi đánh vào Đại Thiết Chung liền phát ra một tiếng nổ lớn, đồng thời tỏa ra
vô số các đạo Hỏa Tinh tử ( tóe lửa).

Mà Tiểu Bàn cũng cảm nhận được bổn mạng pháp bảo của mình tựa hồ như bị một
ngọn núi đánh trúng, cũng vì hắn và bổn mạng pháp bảo của mình tâm thần tương
liên, cho nên bị một cỗ lực phản chấn lớn từ Đại Thiết Chung truyền đến khiến
thần thức của hắn bị thương. Cũng may là Đại Thiết Chung đã hấp thụ gần như
phần lớn lực phản chấn, khi truyền đến hắn cũng chỉ bị ảnh hưởng một chút, tuy
vậy cũng đã khiến hắn khóc không ra tiếng. May mắn là thể chất cùng thần thức
của hắn cường đại hơn người thường rất nhiều, bằng không chắc chắn phải thổ
huyết đương trường.

Tiểu Bàn ngàn lần cũng không thể ngờ một kích của đối phương đánh vào Đại
Thiết Chung lại có thể khiến mình bị ảnh hưởng lớn như vậy, hắn nhất thời sửng
sốt thầm nói: “Mẹ nó tên hỗn đản kia không biết dùng pháp bảo gì a? Lực lượng
lớn như vậy, nếu hắn liền một lúc bắn mấy chục mũi tên thì chả phải chỉ cần
dựa vào lực phản chấn cũng có thể đem ta đánh chết sao?“

Kỳ thật, Tiểu Bàn cũng không biết là, thời điểm hắn dùng pháp bảo của mình
chặn lại một kích của đối phương, khiến cho đối phương thiếu chút nữa thì trợn
đến rơi cả mắt. Phải biết rằng, cự nỗ hắn sử dụng phải dựa vào trung phẩm linh
thạch để huy động, một kích này lực lượng đã hoàn toàn vượt qua uy lực của
Trúc Cơ tu sĩ, đừng nói là một cái Huyền Thiết Chung trung cấp Tiên Thiên tu
sĩ, cho dù có là Tiên Thiên tu sĩ cấp cao, nhưng pháp khí cấp bậc kém, thì
cũng không tránh được thảm tử đương trường.

Nhưng lúc này, một tên mập mạp mới chỉ là Ngũ trọng thiên, dựa vào một cái Đại
Chung được luyện chế từ Huyền Thiết lại có thể chặn được một kích này, điều
này sao có thể? Gã trẻ tuổi mở to hai mắt, cẩn thận xem xét pháp bảo của Tiển
Bàn, đúng vậy, rõ ràng là luyện chế từ Huyền Thiết, mặc dù chặn được một tiễn
kia, nhưng Đại Chung cũng bị thủng một lỗ lớn, bất quá mũi tên đó dù sao cũng
không xuyên qua được.

Chứng kiến cảnh này, gã trẻ tuổi liền hiểu ra, Đại Chung có thể chặn một kích
này chính là vì độ dày của nó, nhưng sau đó hắn liền ý thức lại, rõ ràng uy
lực của kích này đủ để xuyên thấu Huyền Thiết dày hai, ba thước, nói cách khác
Huyền Thiết Chung của đối phương chắc chắn phải dày hơn ba thước, muốn đúc một
cái Huyền Thiết Chung như vậy ít nhất cũng phải cần hơn mười ngàn cân Huyền
Thiết a?

Gã trẻ tuổi đúng là đã đánh giá thấp Tiểu Bàn, tất cả Huyền Thiết của Tiểu Bàn
trong mấy năm tích tụ đều đem gắn lên pháp bảo Đại Đồng Chung, làm cho nó
trong như một ngon Huyền Thiết sơn cao hơn trăm trượng. bởi vì Huyền Thiết
khối lượng rất nặng, cơ hồ có thể tương đương với hoàng kim, vì thế khi cộng
lại, Đại Chung ít nhất cũng phải nặng cả trăm ngàn cân. Đừng nói gã trẻ tuổi
kia bắn một mũi tên, cho dù có là cả chục mũi tên cũng chưa chắc có thể xuyên
qua hai tầng Huyền Thiết.

Cho dù có thể xuyên qua tầng Huyền Thiết thì đã sao? Bên trong Đại Đồng Chung
của Tiểu Bàn còn có một kiện đồ vật mà ngay cả hắn cũng không biết uy lực thế
nào, theo suy đoán của hắn thì ngay cả tu sĩ Kim Đan Kỳ đến đây, thì có đến
tám phần là cũng bó tay.

Gã trẻ tuổi khiếp sợ nhìn Huyền Thiết Chung của Tiểu Bàn, trong lúc đó Tiểu
bàn cũng đã hồi phục, tức thì lửa giận trong lòng và sát khí không kìm nén
được dâng lên. Hắn lúc đầu chỉ muốn dạy dỗ gã gia hỏa kia một chút, vì một
chút tranh cãi, hắn tuyệt không vì thế mà muốn lấy mạng người khác.

Nhưng lúc này lại không giống khi trước. Nhân vô hại hổ tâm, hổ hữu thương
nhân ý ( người không có tâm hại hổ, hổ lại có ý hại người). Nếu không phải
Tiểu Bàn phản ứng nhanh nhạy, thì giờ này có lẽ đã nằm dưới đất. Ngươi đã muốn
lấy mạng của ta thì dựa vào cái gì ta phải hạ thủ lưu tình với ngươi a?

Nhất là Tiểu Bàn còn đang lo lắng đối phương sẽ tiếp tục phóng tiễn, nếu như
vậy thì không biết mình có thể kiên trì bao lâu. Vì cái mạng nhỏ của mình,
Tiểu Bàn đành phải dứt khoát, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm.

Một đã đã quyết định, Tiểu Bàn liền dẹp hết mọi băn khoăn, lập tức hành động,
chỉ thấy hắn một lời cũng không nói, trực tiếp xoay người, vung tay ném ra một
viên tiểu cầu tỏa ra kim quang chói mắt.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #62