Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Có cách nghĩ này Tiểu Bàn liền không kìm nén nổi tâm tình nữa. Hắn vội tìm cớ
đuổi gã đạo sĩ đi cùng rồi sau đó tiến vào không gian bản mạng pháo bảo của
mình. Không gian của Tiểu Bàn bấy giờ đã rộng khoảng hơn 1500 trượng. Tuy hầu
hết không gian đều bị các loại tài liệu cùng pháp khí hỏng chất đầy, nhưng còn
có thể miễn cưỡng dọn ra một chỗ trống được.
Trải qua hơn một tiếng dọn dẹp, Tiểu Bàn cũng chưa ra được một mảnh đất rộng
vài chục trượng, đào thành dạng cái ao sâu chừng vài mét, sau đó hắn ra ngoài,
đem nước suối ở trong hang đá nhập vào trong bản mạng không gian. Đương nhiên,
thuận tiện hắn cũng dùng pháp lực bắt đi mấy ngàn con Vô Nhãn Ngư vào, dĩ
nhiên đám cỏ nước cũng không thể thiếu, nếu không cá ăn bằng gì a.
Ngoài ra Tiểu Bàn còn không ngừng tiện tay nhổ Linh Cô mọc ven bờ sông sau đó
trồng trong không gian bản mạng của hắn.
Bởi vì lo bị phát hiện cho nên sau khi nhổ xong Tiểu Bàn đều cực kỳ cẩn thận
xóa sạch vết tích, mà mỗi nơi hắn chỉ nhổ một ít Linh Cô, để tránh bị phát
hiện. Cứ như vậy chỉ nửa ngày thời gian, trong bản mạng không gian của Tiểu
Bàn đã xuất hiện thêm hai loại đặc sản.
Mấy ngày sau đó, ngoài lúc tu luyện ra còn đâu Tiểu Bàn đều dành thời gian
quan sát, phát hiện chúng nó đều phát triển khá tốt trong bản mạng không gian
của hắn, hiển nhiên là do tác dụng của mật độ linh khí dồi dào trong này. Tuy
hiện tại quy mô còn nhỏ, nhưng cũng đủ để cho Tiểu Bàn mỗi tháng ăn một lần.
Mà quả như nếu Tiểu Bàn lại khuếch trương quy mô thì còn có thể có càng nhiều
hơn.
Chẳng qua hiện nay nếu Tiểu Bàn muốn mở rộng không gian hoàn toàn không hề đơn
giản bởi vì vật phẩm không gian vốn đã ít, mà sau khi phân giải túi trữ vật
cấp thấp, không gian mở rộng thêm cơ hồ không thể nhận ra được. Rốt cuộc đây
là một không gian hình cầu rộng lớn, không gian túi trữ vật chỉ có hơn một
trượng, thêm vào cũng chỉ như một giọt nước nhỏ vào hồ rộng, căn bản không thể
nhận ra.
Chỉ có tìm được những pháp khí đặc biệt dùng để trữ vật, thì sau khi phân giải
may ra mới nhìn thấy thay đổi. Chỉ đáng tiếc thứ đồ vật này đều là những bảo
bối có giá trị liên thành, Tiểu Bàn trong lúc nhất thời cũng khó tìm thấy, chỉ
có thể để sau này rồi tính tiếp.
Chẳng qua, nếu nhìn diện tích không gian bây giờ mà nói, cũng tuyệt đối không
thể coi là nhỏ. Chí ít Tiểu Bàn rất là mãn nguyện, hơn một ngàn trượng, có thể
chứa bao nhiêu vật a ? Một ngọn núi nhỏ cũng có thể chứa vào.
Sau khi sắp xếp xong Linh Cô cùng Vô Nhãn Ngư, Tiểu Bàn nhàn không có việc gì,
lại chuẩn bị bắt đầu tu luyện Mậu thổ thần lôi mà hắn vừa có được.
Mậu Thổ thần lôi là thuật pháp cơ bản nhất trong ngũ hành lôi hệ, kỳ thực nó
không hề khó luyện như những loại lôi thuật khác, nhưng nếu không có một sư
phụ cao minh ở bên cạnh chỉ bảo thêm thì người ở tiên thiên cảnh giới cơ hồ
đều bị nổ chết trong lúc tu luyện.
Tiểu Bàn tuy không có sư phụ nhưng hắn lại có một thân hình rắn tựa mình đồng
da sắt. Sau khi tu luyện Hỗn Độn Quyết tuy thể hình hắn có xu hướng phát triển
bề ngang, kém xa so với hình tượng tu sĩ phong lưu tiêu sái, nhưng gân cốt
toàn thân được Hỗn độn chân khí tôi luyện khiến thể chất Tiểu Bàn biến thành
như yêu thú, nếu thần lôi không phát huy hết uy lực cũng không hề hấn gì với
hắn.
Kết quả là sau khi bị nổ vài chục lần, Tiểu Bàn cuối cùng dựa vào nghị lực
ngoan cường đã luyện ra được viên Mậu thổ thần lôi đầu tiên. Chẳng qua, dù da
thịt Tiểu Bàn có dày thế nào gặp phải Mậu thổ thần lôi có uy lực còn mạnh hơn
cả Quỳ Thủy âm lôi nên hắn cũng phải trả một cái giá lớn. Trong lúc tu luyện
mấy lần hắn bị nổ đến phụt máu tươi, nội tạng trọng thương nhưng dựa vào sinh
mệnh lực gần như họ hàng với loài gián, hắn vẫn ngoan cường kiên trì tiếp tục.
Tuy thành công nhưng những gian khổ trong đó xác thực người bình thường khó có
thể chịu nổi.
Chẳng qua, có bỏ ra công sức tất sẽ có thu hoạch, trong lúc Tiểu Bàn tu luyện
Mậu thổ thần lôi thì thực lực của hắn cũng đột nhiên tiến lên, chỉ trong thời
gian ngắn đã lại một lần nữa đột phá, tấn cấp lên Tiên Thiên ngũ trọng thiên
cảnh giới.
Kỳ thực Tiểu Bàn vốn cho là mình còn cách ngũ trọng thiên nửa năm thời gian
nữa, nhưng lúc tu luyện Mậu thổ thần lôi, mỗi lần pháp lực khô kiệt hắn đều
dùng ngũ hành tinh thủy bổ sung pháp lực. Dần dần hắn nhận ra uống nhiều ngũ
hành tinh thủy còn có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Bởi vì Hỗn Độn Quyết mà
hắn tu luyện cần phải toàn bộ ngũ hành linh khí, mà trong ngũ hành tinh thủy
vừa đúng có đủ toàn bộ, sử dụng thời gian dài khiến những linh khí này chuyển
hóa thành pháp lực ẩn trong cơ thể Tiểu Bàn, mỗi lần hắn vận công tu luyện
liền bị Hỗn độn quyết chuyển hóa thành Hỗn Độn chân khí thuần tịnh.
Sau khi phát hiện điều này, Tiểu Bàn liền vui mừng không dứt. Bởi vì chỉ cần
còn có pháp khí phế thải có thể phân giải thì trong bản mạng không gian của
hắn sẽ còn tiếp tục sản xuất ra ngũ hành linh khí cực kỳ tinh thuần, mà ngũ
hành linh khí lại có thể được Ngũ Hành Thanh Tịnh Liên mọc trong ao ngọc thạch
hấp thu, sau đó chuyển hóa thành Ngũ Hành tinh thủy. Như thế mà nói, Ngũ Hành
tinh thủy hắn gần như có vô cùng tận.
Đã như thế này Tiểu Bàn sao sẽ tiết kiệm a ? Hắn hiện tại đều lấy Ngũ Hành
tinh thủy làm nước sôi uống, pha trà cũng dùng, mỗi ngày đều uống hết mấy lít,
có trợ lực xa xỉ như thế tốc độ tu luyện của Tiểu Bàn tự nhiên là lại một lần
nữa tăng mạnh, muốn chậm lại cũng khó mà chậm nổi.
Từ lúc tới Thanh phong quán, Tiểu Bàn trải qua những ngày tháng cực kỳ nhàn
rỗi bình yên. Mỗi ngày tiêu phí hai canh giờ, phân biệt luyện chế một viên Mậu
Thổ thần lôi cùng một viên Quỳ Thủy âm lôi. Sau đó ngồi vận công tu luyện Hỗn
Độn QQuyết là hết việc, không cần làm thêm bất cứ việc gì nặng nhọc khác. Tiểu
Bàn nhàn rỗi bắt đầu dạo vài vòng chung quanh, kiếm chút dã vị, ngẫu nhiên ăn
Linh Cô cùng Vô Nhãn Ngư, hoàn toàn xứng với hai chữ Tiêu dao!
Nếu như có thể, Tiểu Bàn thậm chí nguyện ý sống như vậy vài chục năm nữa,
nhưng rất đáng tiếc, kỳ vọng của hắn lại một lần nữa tan biến. Vào một buổi
sáng đẹp trời, một việc ngoài ý muốn từ trên trời rớt xuống, quấy rối cuộc
sống tiêu dao của Tiểu Bàn.
Ngày hôm đó, Tiểu Bàn đang không có gì làm, ngồi trong phòng của đạo quán,
đang dùng Ngũ Hành tinh thủy pha trà. Bỗng nhiên, hắn phát hiện từ khoảng
không nơi xa, có một điểm đen đang bay tới. Trực giác của tu sĩ khiến Tiểu Bàn
không nhịn được vội vận pháp lực lên hai mắt, cẩn thận nhìn lại, tức thì bị
điểm đen kia làm cho sợ hãi.
Thì ra, đó chính là một chiếc hắc sắc cự chu (thuyền lớn màu đen) đang phi
hành trên không. Cự chu này dài hơn mười trượng, rộng chừng ba trượng, chính
là một tòa lầu các cổ kính mà trang nhã. Chung quanh tòa lầu có tám hình
người, đầu tiên Tiểu Bàn nghĩ đó là những hộ vệ đi cùng nhưng tới gần mới phát
hiện đó đều chỉ là những cơ quan hình người cầm cung nỏ mà thôi, chỉ có điều
chúng trông đều rất linh hoạt, khiến người ta khó phân biệt.
Cự chu đó lúc ở xa chỉ bất quá là một điểm đen, nhưng chỉ sau thời gian vài
nhịp hô hấp đã bay tới phía trên Thanh Phong quán, sau đó nó dừng hẳn lại .
Tiểu Bàn nhìn thấy thế liền biết mục tiêu của người ta chính là Thanh Phong
quán, trong lòng hắn không nhịn được hồi hộp, lo lắng :”Ai ya, không phải là
có người tới đây đánh cướp chứ ?”