Tiếp Nhận Chức Quán Chủ


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Phải biết rằng Huyền Thiên Quan khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ tiêu phí
tiền lực kiến tạo đạo quán ở trong rừng sâu núi thẳm, sở dĩ bọn họ làm vậy
nguyên nhân chính là vì đặc sản có trong một hang núi ở nơi đây. Hang núi này
do một vị đạo sĩ của Huyền Thiên Quan vô tình phát hiện thật lâu trước đây,
bên trong hang động linh khí dồi dào, có không ít Linh Cô (nấm mang linh khí)
đặc biệt mọc lên, ngoài ra trong hang có một thanh tuyền khá lớn, trong đó có
một loại Vô Nhãn ngư.

Dù là Linh Cô hay Vô Nhãn ngư đều là những linh vật mỹ vị tuyệt đỉnh, chẳng
những có thể ăn được mà còn có thể chế thuốc hoặc dùng để luyện chế linh đan.
Tuy không phải là loại linh dược gì quý báu nhưng bù lại sản lượng hai loại
này rất lớn, mỗi năm đều sản xuất ra vài nghìn cân, tổng giá trị cũng lên đến
trên trăm vạn linh thạch.

Đương nhiên trăm vạn linh thạch không là gì so với Huyền Thiên biệt viện nhưng
mấu chốt chính là lợi nhuận đều mỗi năm, tích lũy dần xuống cũng không thể xem
thường. Cho nên, vì chiếm cứ hang động này, Huyền thiên biệt viện dứt khoát
lập một tòa Thanh phong quán tại đây, cửa vào hang động nằm ở bên trong đạo
quán.

Do ở nơi này chính là phàm gian, dù trong hang núi linh khí khá nhiều nhưng
cũng không thể sánh bằng Huyền thiên biệt viện, cho nên không có cao cấp tu sĩ
nào tình nguyện đến đây, nơi này đành giao cho Huyền Thiên Quan quản lý. Chỉ
cần mỗi năm đưa lên đủ số Linh Cô cùng Vô Nhãn ngư là được. Mà những thứ này
hiển nhiên là có thể điều chỉnh số lượng được, chỉ cần người quản lý ở đây hơi
động tay chân một chút, vậy thì mỗi năm có thể kiếm vài vạn linh thạch là
chuyện quá đơn giản. Hơn nữa lại còn có thể thường xuyên thưởng thức mỹ vị của
Linh Cô cùng Vô Nhãn ngư. Nơi không có nguy hiểm lại có thể hưởng thụ lớn như
thế dĩ nhiên là những tu sĩ cấp thấp tranh nhau vỡ đầu cũng đều muốn giành
lấy.

Sau khi hiểu rõ tình hình Thanh phong quán, Tiểu Bàn lập tức hiểu rằng vị sư
bá Thanh Phong Tử quả thực hết sức chiếu cố mình. Trong lòng hắn đương nhiên
là cảm kích vô tận, chẳng qua Tiểu Bàn làm người hướng nội, không biết làm thế
nào biểu lộ lòng cảm kích nên chỉ có thể lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, thầm tự
nhủ ngày sau sẽ báo đáp.

Nếu như Thanh phong quán tốt như vậy, ở tại Huyền Thiên Quan, Tiểu Bàn lại
không được quý mến. Những phiền toái hắn gây ra đã khiến mọi người ở đây phải
hặp rắc rối không ít, cho nên Tiểu Bàn cũng không đợi them nữa, sau khi hỏi rõ
phương hướng Thanh phong quán lập tức mang theo ngọc bài Thanh Phong Tử đưa
cho lên đường.

Hai ngày sau, Tiểu Bàn thật không dễ dàng mới tìm thấy Thanh phong quán nằm
giữa nơi rừng sâu núi thẳm. Nơi này hiển nhiên không cách nào so sánh được với
Huyền thiên quan, một nơi trên trời một nơi dưới đất. Tổng cộng chỉ có ba gian
nhà, đạo sĩ tạp dịch cũng chỉ có bảy tám người, mà lối vào hang động kia thì ở
phía hậu viện, ẩn trong một căn phòng lớn.

Tiểu Bàn nói rõ với người trụ trì ở đây rồi đưa ra ngọc bài của Thanh Phong
Tử, rất thuận lợi hoàn thành bàn giao. Chẳng qua từ sắc mặt đối phương, hiển
nhiên là phi thường ghen tỵ cùng tức giận Tiểu Bàn đến tiếp nhận vị trí của
hắn. Chỉ vì môn quy nên hắn không dám làm trái, dù tức giận cũng chỉ có thể
đành chịu mang theo hành lý của mình rời đi. Có điều từ ánh mắt oán hận của
hắn lúc rời đi tựa hồ có ý đồ gì đó chưa rõ.

Tiểu Bàn ỷ có Thanh Phong Tử chống đỡ, căn bản không hề đem gã tu sĩ chỉ có
Tiên Thiên thất trọng cảnh giới để vào mắt. Tiểu Bàn cũng giả vờ khách khí vài
câu, thấy đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ nên hắn cũng mất đi hứng thú đối
phó, tùy ý tiễn hắn đi rồi bắt đầu cuộc sống làm quán chủ của mình.

Tiểu Bàn lần đầu tiên làm quán chủ, cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng không
hiểu, chỉ đành để tạp dịch chuẩn bị rượu thịt rồi sau đó gọi hai người có vẻ
nhanh nhẹn cùng dung bữa, vừa uống rượu vừa hỏi dò mọi chuyện. Đối phương biết
Tiểu Bàn có thể tới đây khẳng định là có người chống lưng, lại thêm Tiểu Bàn
làm người khách khí, còn mời bọn họ uống rượu cho nên đều tận lực tâng bốc
Tiểu Bàn, nói hết mọi điều cho hắn biết. Thế cho nên Tiểu Bàn rất nhanh đã moi
được tất cả tin tức của Thanh phong quán từ miệng đối phương.

Thì ra Thanh phong quán này thật sự đúng là nhàn rỗi, chỉ cần bảo vệ lối vào
hang động này, không để cho dã thú tiến vào phá hủy đồ vật, cùng chú ý một
chút về sự sinh trưởng của Linh Cô là được. Kể cả những việc đó cũng đều có
đạo sĩ khác làm thay, quán chủ như Tiểu Bàn một chút việc cũng không có, chỉ
là trên danh nghĩa chứ thực tế rất nhàn rỗi. Mà mỗi nửa năm Huyền Thiên Quan
sẽ phái người tới đây thu lấy Linh Cô cùng Vô Nhãn ngư. Ngoài việc này phải
làm, còn lại thời gian cả năm trời Tiểu Bàn đều sẽ không phải làm gì khác.

Mà trên tiệc rượu này Tiểu Bàn cũng có cơ hội được thưởng thức đặc sản nơi
này, Vô Nhãn ngư cùng Linh Cô. Dù sao cũng là quan trên mới tới, những tiểu
đạo sĩ bên dưới đương nhiên phải tâng bốc một chút.

Nói đến mùi vị của Vô Nhãn ngư cùng Linh Cô quả thực khó quên. Vô Nhãn ngư là
loài cá dài ba tấc, toàn thân trong suốt, bởi vì không có tròng mắt mà bị đặt
tên như vậy. Loại cá này ăn vào miệng tươi ngon vô cùng, ngư hương tán dật ra
linh khí khiến người dùng lưu luyến. Mà Linh Cô là một loại nấm trắng to bằng
nắm tay, cực kỳ trơn mềm, cắn vào miệng tựa như miếng đậu hũ vậy.

Hai thứ này đều là linh vật, có chứa thiên địa linh khí, tu sĩ ăn vào rất có
lợi cho tu luyện. Phàm nhân ăn được cũng có thể kéo dài tuổi thọ.

Chỉ có điều hai thứ này cũng chỉ có ở nơi đây, mà mỗi năm cũng chỉ có khoảng
400 cân cá, 600 cân Linh Cô cho nên bên ngoài bán ra không hề rẻ chút nào. Một
bữa ăn của Tiểu Bàn hôm nay ít ra cũng vài nghìn linh thạch, dù rằng là quán
chủ như hắn cũng chỉ có thể ngẫu nhiên dùng một chút chứ muốn ngày đều ăn là
không thể được.

Thế nhưng Tiểu Bàn rất tham a, ăn một lần liền khiến hắn nhớ mãi, vậy nên hắn
liền động tâm với hang động. Lấy cớ đi thăm quan mà Tiểu Bàn bước vào hang
động cùng một đạo sĩ.

Sau khi nhìn quanh, Tiểu Bàn nhận thấy nơi này quả thực khá tốt, bên trong
hang động cực yên tĩnh, trong động lớn còn có động nhỏ, rất nhiều chỗ đều là
mạch thanh tuyền sâu không lường, Linh Cô mọc ở một bên bờ sông, còn Vô Nhãn
ngư đang bơi lội trong sông. Ngoài ra trong lòng sông còn có loại cỏ nước màu
trắng, nghe nói đó là thức ăn của Vô Nhãn ngư.

Vô Nhãn ngư tự do bơi lội dưới nước mà khiến Tiểu Bàn đứng trên bờ thèm đến
chảy cả nước miếng. Lòng hắn nghĩ, loại cá này đúng là của hiếm, nếu mỗi ngày
đều được ăn có phải tốt không, thế nhưng vấn đề là nơi đây dù sao cũng là tài
sản của môn phái, nếu ngày sau bị điều đi nơi khác thì cũng sẽ không được ăn
nữa rồi. Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể mua cá ăn ?

Tiểu Bàn nghĩ đến đó trong lòng tự nhiên thấy không thoải mái. Hốt nhiên hắn
sực nhớ ra, hắn đã có thể đem ngũ hành thanh tịnh liên vào trong bản mạng pháp
bảo, vậy sao không đem Linh Cô cùng Vô Nhãn ngư cũng mang vào ? Hai thứ này
nếu đã là linh vật tất nhiên sẽ thích ở nơi có linh khí dồi dào, nếu chuyển
vào bản mạng không gian của mình hẳn sẽ không xảy ra vấn đề a ? Như quả có thể
thành công thì….ha ha ha, sau này hắn sẽ có khẩu phúc rồi!


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #59