Sung Quân Thanh Phong


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“ Đáng lắm!” Thanh Phong Tử cũng là người tính tình nóng nảy, có cừu tất báo.
Sau khi nghe kỹ nguyên nhân trong đó, không nhịn được mà mắng luôn: “Tên khốn
như vậy, giết là phải!”(tội nghịp thằng Cành Ngô :110: )

Tiểu Bàn nghe thấy thì vui vẻ, nhưng Vương Chi Ngô ở bên cạnh lại không như
vậy! Hắn sốt ruột nói: “Sư phụ! Nhưng mà Quốc Trượng là khách ta mời đến đó!
Cho dù là hắn có không đúng đi chăng nữa, thì cũng không thể giết ở Huyền
Thiên quan chứ?”

“Cũng đúng!” Thanh Phong Tử nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, ngay lập tức nói: “
Tiểu Tống, chuyện ngươi báo thù là đúng, nhưng mà lựa chọn thời điểm quá kém.
Xung quanh Huyền Thiên vốn là nơi thanh tịnh, sao ngươi có thể giết người ở
đấy? Ngươi xem, còn phải dọn dẹp nữa mà, ngươi mang lại cho sư huynh ngươi
nhiều phiền toái quá!”

“ Sư bá nói đúng, là con sai, con quá phẫn nộ nên nhất thời xúc động, lo lắng
không chu toàn, lần sau con sẽ tuyệt đối không giết người ở Huyền Thiên nữa!
Con sẽ chờ bọn hắn đi khỏi mới giết!” Tiểu Bàn vội vàng nói một cách cẩn thận.
(:110: :110: )

“ Ai, vậy là được rồi!” Thanh Phong Tử nói: “ Nói cho cùng thì bọn hắn cũng là
khách của sư huynh ngươi, ít nhất cũng không thể gây khó khăn cho sư huynh chứ
có phải không?”

“ Vâng, đúng ạ!” Tiểu Bàn nhanh nhảu đáp.

“ Nếu ngươi đã biết lỗi thì hãy nhanh chóng giúp đỡ sư huynh ngươi sửa chữa
những chỗ thất lễ. Việc này cứ quyết định như vậy!” Thanh Phong Tử nói không
nhanh không chậm.

“ Vâng ạ!” Tiểu Bàn đáp ứng, sau đó ngập ngừng nói với Vương Chi Ngô: “ Sư
huynh, sư đệ có chút lỗ mãng, đã đắc tội nhiều, mong sư huynh thứ lỗi!”

Vương Chi Ngô không nói gì, hắn quá choáng. Cái gì mà chọn thời điểm quá kém?
Cái gì mà chờ ra ngoài mới giết? Đã vậy vị sư phụ này của mình còn ủng hộ hắn
nữa là sao? (110: :110: :110: ). Đến hơn nửa ngày sau Vương Chi Ngô mới phản
ứng được, hắn sốt ruột nói: “ Sư phụ, hắn giết hoàng thân quốc thích tại Huyền
Thiên, chẳng nhẽ lại chỉ như vậy thôi sao?” (thằng này bị thúc điệt nhà nó hợp
lại chơi hội đồng :61: )

“ Vậy mà cũng không hiểu!” Thanh Phong Tử không mặn không nhạt nói: “ Bổn phận
của các tu sĩ ở biệt viện Huyền Thiên chính là thay trời hành đạo, chẳng nhẽ
ngươi còn muốn sư đệ ngươi đền mạng cho mấy tên khốn kiếp kia hay sao?”

“ Dĩ nhiên là không đến mức đền mạng, nhưng vấn đề là hắn, hắn …. hắn quá thái
quá! Vài ngày nay, Thái Sư đương triều, Đại Tướng biên cương, hoàng thân quốc
thích đều bị hắn giết, làm kinh động văn võ toàn triều Lam Nguyệt quốc, kể cả
hoàng đế lẫn lê dân cũng vậy! Điều này có thể nói là làm cho lòng người bàng
hoàng !” Vương Chi Ngô vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu ngài không cho họ một cái công
đạo, chỉ sợ ta cũng không có cách nào giải quyết chuyện này a!”

“ Cái này….” Thanh Phong Tử nghe thấy vậy liền do dự. Hắn cũng biết là Vương
Chi Ngô nói không hề sai, Tiểu Bàn liên tục phạm phải đại sự như vậy, không xử
lý thì không được. Nhưng mà xử lý thì lại không phù hợp đạo lý, hắn không muốn
như vậy. Nhất thời Thanh Phong Tử lâm vào tình thế khó xử!

Vương Chi Ngô thấy sư phụ phân vân, liền nhanh chóng thêm vào một câu: “ Sư
phụ, Tống sư đệ không kiêng kị gì hết, hôm nay hắn có thể chém Thái Sư đương
triều, Đại Tướng biên cương và hoàng thân quốc thích; không chừng ngày mai hắn
có thể giết vào hoàng cung, chém đương kim thánh thượng đó! Chẳng lẽ ngài đợi
đến lúc đó mới xử lý hắn?”

“ Giết hoàng thượng?” Thanh Phong Tử kinh ngạc quay lại hỏi Tiểu Bàn: “ Ngươi
sẽ không đến mức đó chứ?”

“ Cái này…hắc hắc, còn phải xem tình huống cụ thể như thế nào nữa!” Tiểu Bàn
nói một cách không chắc chắn. (:61: )

“ Vậy là ngươi có khả năng làm ra chuyện đó rồi!” Thanh Phong Tử nghe Tiểu Bàn
nói thế cười khổ một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “ Ài, xem ra ta không thể
để ngươi ở lại Huyền Thiên, vạn nhất ngày nào đó ngươi có suy nghĩ chém hoàng
thượng, thì có lẽ việc đó sẽ xảy ra mất!”

“ Vậy nếu không con quay về núi vậy?” Tiểu Bàn nói một cách bất đắc dĩ.

“ Về núi cũng không được. Dù sao ngươi có nhiệm vụ bên người, nếu cứ như vậy
trở về thì chỉ có thể xem là chưa hoàn thành nhiệm vụ, môn quy sẽ chờ ngươi để
nghiêm trị!” Thanh Phong Tử lắc đầu nói.

“ Vậy thì phải làm như thế nào?” Tiểu Bàn bất đắc dĩ nói.

“ Ài, thôi quên đi, coi như là kiếp trước ta mắc nợ ngươi!” Thanh Phong Tử
cười khổ nói: “ Ngươi hãy đi Thanh Phong quán, thay thế một vị sư huynh khác
của ngươi làm chủ trì đi!”

“ Cái gì? Để hắn đi Thanh Phong quán?” Vương Chi Ngô vừa nghe thấy vậy, thiếu
chút nữa ngay lập tức nhảy dựng lên, hắn vội vàng hét lớn: “ Sư phụ, như vậy
đâu có được?”

“ Ta nói được là được!” Thanh Phong Tử ngạo nghễ nói: “ Bớt nói nhảm đi, đúng
là trêu người mà!”

Nói xong Thanh Phong Tử thuận tay ném cho Tiểu Bàn một ngọc phù, sau đó quay
người đi vào trong động, đồng thời đóng cửa động lại, hiển nhiên là có ý trục
khách.

Vương Chi Ngô thấy việc đã đến mức này, ngàn lần không thể thay đổi được chỉ
có thể thở dài một tiếng, sau đó nhìn Tiểu Bàn và ngọc phù trong tay hắn với
vẻ mặt bi phẫn.

Tiểu Bàn bị Vương Chi Ngô nhìn trong lòng hoảng sợ, cười khổ nói: “ Sư huynh,
ngươi nhìn ta trừng trừng như vậy làm gì?”

Vương Chi Ngô không để ý lời Tiểu Bàn nói mà hỏi ngược lại: “ Ngươi có biết
hiện giờ ta suy nghĩ gì không?”

“ Ngưoi muốn gì làm sao ta biết được a?” Tiểu Bàn lắc lắc đầu.

“ Ta đang nghĩ, có nên đến hoàng cung giết hoàng đế hay không!” Vương Chi Ngô
vẻ mặt thành thật.

“ Sư huynh, ngươi đang chê cười ta phải không!” Tiểu Bàn buồn bực nói.

“ Không phải cười ngươi, là ta nói thật tâm đó!” Vương Chi Ngô nói một cách
nghiêm túc: “ Lúc trước ta và mấy vị huynh đệ, vì chuyện đi Thanh Phong quán
mà thiếu chút nữa đánh nhau! Bây giờ thì sao, ngươi gây ra tai họa lại có thể
đến làm chủ trì Thanh Phong quán! Ta kháo, nếu như biết trước làm như vậy có
thể đi, thì chẳng cần ngươi động thủ, ta sẽ giết Quốc Trượng, Thái Sư và vị
Tổng đốc kia rồi!”

“ Không phải chứ?” Tiểu Bàn nghe xong, cười khổ nói: “ Thanh Phong quán này có
gì tốt?”

“ Nói nhảm!” Vương Chi Ngô liền nói: “ Sư đệ, nếu không như vậy nhé, đêm nay
ta sẽ đi giết hoàng thượng, sau đó đem vị trí hiện tại cho ngươi, ngươi đem
Thanh Phong quán cho ta được không?”

“ A…” Tiểu Bàn không ngốc, vừa nghe thấy thế liền biết Thanh Phong quán nhất
định là địa phương tốt, đâu dễ dàng đồng ý. Hắn vội vàng nói: “Việc này sư bá
đã quyết định, nếu không thì trước tiên ngươi cứ thử làm thịt hoàng thượng
trước xem thế nào!”

“ Thử cái rắm!” Vương Chi Ngô vừa nghe thấy thế, vẻ mặt như đưa đám nói: “Nếu
ngươi làm thịt hoàng thượng, có lẽ sư phụ chỉ răn dạy và trách mắng vài câu.
Nhưng nếu mà là ta làm, tám phần sẽ bị sư phụ đưa đến quan phủ, sau đó lọc
xương róc thịt cho người dân xả hận! Ai nha, ngươi nói xem tất cả đều là
người, vậy mà sao lại có sự đối xử khác nhau như vậy? Sư phụ bất công cũng
phải có mức độ thôi chứ? Ngươi gây rắc rối như vậy, vài ngày qua làm thịt Thái
Sư đương triều, Đại Tướng biên cương và hoàng thân quốc thích, nhưng mà ngươi
không những không bị phạt lại còn được thưởng, sao lại có chuyện như vậy chứ?”

Hắn nói xong, Tiểu Bàn ngượng ngùng vội vàng giải thích: “ Không…không, sư
huynh! Ta rõ ràng là bị đuổi khỏi Huyền Thiên, thưởng ở đâu ra chứ?”

“ Ngươi thì biết cái gì!” Vương Chi Ngô mắng: “Chờ khi ngươi tới Thanh Phong
quán, sẽ biết tại sao lại là được thưởng!” Nói xong Vương Chi Ngô mang theo
một bụng buồn bực quay đầu đi, mặc kệ hắn oan ức bao nhiêu cũng phải sắp xếp
hậu sự cho Quốc Trượng, thuận tiện lau sạch mông cho Tiểu Bàn.

( lau sạch mông: ý nói giải quyết hậu quả,thu xếp mọi chuyện - DG )

Dân đi hết thì làm vua cũng không có ý nghĩa gì! Tiểu Bàn không còn việc gì
nữa, bèn đi tới đại điện khác tìm vài người quen, hỏi thăm tin tức Thanh Phong
quán. Đến sau khi biết được mọi chuyện về Thanh Phong quán, Tiểu Bàn mới hiểu
tại sao Vương Chi Ngô lại đố kỵ như vậy. Quả thật hắn nói cũng đúng, đi làm
chủ trì Thanh Phong quán căn bản không phải là trừng phạt, mà là thưởng.

Nguyên lai Thanh Phong quán này vốn là phân nhánh của Huyền Thiên, cách Lam
Nguyệt thành tám trăm dặm đường núi, nơi đó không còn thuộc lãnh địa Lam
Nguyệt quốc.

Thanh Phong quán vốn ở nơi rừng sâu núi thẳm, xung quanh cũng không có phàm
nhân sinh sống. Thôn làng gần nhất cũng cách vài trăm dặm, cho nên ở đó chỉ có
vài người, vài tiểu đạo đồng hầu hạ, điều kiện rất khó khăn.

Có thể coi là vậy, nhưng vì sao chức vị chủ trì Thanh Phong quán lại được hâm
mộ như vậy? Nguyên nhân là ở Thanh Phong quán có đặc sản.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #58