Mậu Thổ Thần Lôi


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Phú ông đánh giá Tiểu Bàn vài lần, sau đó chắp tay nói: "Tại hạ là Trương Đức
Thanh, nhưng không biết vị đạo gia này nhận lời nhờ vả của đường đệ, tìm ta
chuyện gì?"

"Không có gì, hắn có một kiện đồ vật muốn ta mang trả về cho ngươi!" Tiểu Bàn
nói xong, tùy tay xuất ra bức họa đưa cho Trương Đức Thanh.

Trương Đức Thanh vừa nhìn bức họa kia, nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng
nhận lấy mở ra nhìn, đúng là Trương gia gia truyền chí bảo 《 Nguyệt Mãn Xuân
Giang Đồ 》! Sau khi tỉ mỉ đánh giá mấy lần, Trương Đức Thanh liền khẳng định
đây chính là đồ thật, không phải nguỵ tạo.

Hắn vội vàng đem bức tranh thu lại, sau đó cung kính thi lễ với Tiểu Bàn nói :
"Đạo gia cao thượng! Trương Đức Thanh thay Trương gia tạ ơn ngài!"

"Không cần đa lễ!" Tiểu Bàn thản nhiên nói: "Nếu bức tranh đã đến tay ngươi
vậy ta xin cáo từ!" Nói xong, hắn liền xoay người muốn rời đi.

Nhưng không ngờ Trương Đức Thanh gọi to: "Đạo gia chậm đã, không biết đường đệ
Trương Đức Vinh, hiện tại như thế nào? Ta chỉ biết là hắn bị người hãm hại vào
tù, đang nghĩ cách cứu hắn ra!"

"Hắn đã chết rồi!" Tiểu Bàn bất đắc dĩ nói: "Triều đình đem cả nhà hắn tịch
thu tài sản, trảm toàn gia! Ngươi hãy cố nén bi thương!"

"Trời ơi!" Trương Đức Thanh nghe xong, nhất thời là nước mắt rơi như mưa, khóc
thét nói : "Đường đệ ta vốn là người trong sạch, vô cớ gặp đại nạn, công đạo ở
đâu a?"

"Aizzz!" Tiểu Bàn thấy hắn khóc thê thảm, cũng động lòng trắc ẩn, nhưng hắn
cũng không có cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc
đầu, nói : "Việc đã đến nước này, ngươi khóc cũng vô dụng. Cũng may người hãm
hại hắn đều đã chết rồi, ngươi cũng nén bi thương đi!"

"Cái gì?" Trương Đức Thanh vội vàng nói: "Người hãm hại hắn nghe nói là toàn
gia Bàng thái sư mà, sao bọn hắn lại có thể chết được?"

"Thái Sư thì như thế nào? Chẳng phải đều bị bần đạo chém hết rồi sao!" Tiểu
Bàn cười lạnh nói.

"A, nói như vậy là đạo gia ngài đã ra tay báo thù cho đường đệ của ta?" Trương
Đức Thanh vội vàng hỏi.

"Không sai, Trương Đức Vinh sau khi chết hóa thành lệ quỷ không tha cho Bàng
thái sư, việc này bị bần đạo chứng kiến,tức giận liền chem. Cả nhà Bàng thái
sư. Trương Đức Vinh trước khi tiêu tán đã phó thác cho ta đem vật ấy đưa trả
lại cho ngươi. Hiện giờ sự tình đã xong, ta cũng nên đi!" Tiểu Bàn lại cáo từ
nói.

"Đạo trưởng chậm đã!" Trương Đức Thanh trực tiếp quỳ rạp xuống đất, giữ chặt
ống tay áo nói : "Ngài là ân nhân của nhà ta, dù sao cũng phải để cho ta có cơ
hội báo đáp a? Bằng không, đường đệ ta dưới suối vàng có biết, cũng sẽ trách
móc ta!"

"Aizzz!" Tiểu Bàn cười khổ một tiếng nói : "Nói vậy ngươi cũng đã nhìn ra, ta
chính là Tu Chân chi sĩ, coi trọng chính là truy tìm đại đạo. Ngươi là người
trong thế tục, thật sự không thể trợ giúp gì cho ta! Như vậy đi, tấm lòng của
ngươi ta xin lĩnh, nhưng về việc báo đáp, thì miễn đi!" Nói xong, Tiểu Bàn
phất ống tay áo, văng tay của Trương Đức Vinh ra, sau đó liền lập tức muốn rời
đi.

"Tiên trưởng chậm đã!" Trương Đức Thanh nghe xong, lại lần nữa hét lớn: "Ta
biết tiên trưởng xem tục vật không vừa mắt, nhưng ở chỗ ta có một kiện đồ vật,
vốn là là của một vị tu sĩ lưu lại, có thể sẽ lọt vào pháp nhãn của ngài!"

"Ân?" Tiểu Bàn vừa nghe lời ấy, lập tức dừng lại, sau đó kinh ngạc nói: "Ngươi
nói là di vật của tu sĩ?"

"Đúng là như vậy, vài thập niên trước, một vị tu sĩ bị thương đã trú tại hoa
viên nhà ta, ta hết lòng chiếu cố hắn mười năm cũng không thể giữ lại tính
mạng của hắn, cuối cùng hắn đã ra đi. Bất quá hắn trước khi chết, vì cảm động
và nhớ ơn ta mấy năm nay chiếu cố, hắn đã lưu lại cho ta một khối hoàng ngọc.
Hắn nói đó là chí bảo của tu sĩ, nếu ta gặp đại phiền toái, muốn cầu tu sĩ hỗ
trợ, có thể dùng hoàng ngọc này làm thù lao. Phàm là tu sĩ tất sẽ nhận lời.
Bởi vậy có thể thấy được vật ấy chắc chắn là bất phàm." Sau đó Trương Đức
Thanh lại nói : "Đạo trưởng ngài giúp gia tộc ta chuyện lớn như vậy mà không
cần hồi báo, Trương Đức Thanh ta nguyện ý đem vật ấy dâng lên để tỏ tâm ý!"

"Cái này…." Tiểu Bàn do dự một chút, kỳ thật bằng vào của cải của hắn, cơ hồ
cái gì cũng không thiếu, bất quá xem bộ dạng của Trương Đức Thanh, tựa hồ nếu
không hắn không nhận lời thì sẽ không đứng lên. Vì muốn nhanh chóng rời đi,
Tiểu Bàn cũng bất đắc dĩ đáp ứng nói : "Ta xem một chút vậy!"

"Vâng, vâng, mời tiên trưởng!" Trương Đức Thanh nói xong, liền đứng dậy hướng
phía trong đi tới. Sau đó không lâu, hắn đã trở lại và mang theo một khối
hoàng ngọc chừng hai tấc.

"Đây là bảo vật vị tu sĩ đó lưu lại! Ta là phàm nhân, cũng không biết vật ấy
là vật gì." Trương Đức Thanh vội vàng đưa cho Tiểu Bàn, đồng thời vẻ mặt chờ
mong nhìn Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn thản nhiên nhận lấy, dụng thần thức hướng vào bên trong tìm tòi. Rất
nhanh hắn đã phát hiện, bên trong thật không ngờ lại là một bộ Lôi pháp. Tiếp
tục cẩn thận xem xét, Tiểu Bàn đã tìm thấy tên bộ Lôi pháp này, Mậu Thổ Thần
Lôi!

Nhìn khối hoàng ngọc này, không ngờ lại có ghi lại phương pháp luyện chế Mậu
Thổ Thần Lôi lôi phù!

Tiểu Bàn nhất thời vui mừng quá đỗi, lập tức nói với Trương Đức Vinh: "Nói ra
thật xấu hổ, vật này quả nhiên đối với ta có tác dụng rất lớn!"

Trương Đức Thanh thấy Tiểu Bàn thích đồ vật này, trên mặt liền lộ ra nụ cười
thỏa mãn, sau đó nhân cơ hội nói: "Tiên trưởng thích vật này, đó chính là vinh
hạnh của ta. Hiện giờ sắc trời đã tối, không biết tiên trưởng có thể cấp cho
lão nhân một chút mặt mũi, ở lại một đêm. Để ta làm trọn nghĩa chủ nhà!"

Người ta mang lôi phù trị giá tới mấy trăm vạn linh thạch tặng cho mình, Tiểu
Bàn sao có thể không biết xấu hổ mà không cấp cho người ta điểm mặt mũi a?

Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể cười khổ nói: " Quấy rầy vậy!"

"Không dám, không dám, đây chính là vinh hạnh và may mắn của tiểu lão nhân a!"
Trương Đức Thanh vội vàng cười nói. Hắn thấy Tiểu Bàn đáp ứng, tự nhiên là vui
mừng quá đỗi. Sau đó hắn vừa kéo Tiểu Bàn vào trong, vừa phân phó người dưới
xếp đặt tiệc rượu, hắn muốn mở tiệc chiêu đãi tiên trưởng.

Hạ nhân Trương phủ làm việc hiệu suất cực cao, qua thời gian không dài, một
bàn tiệc rượu đã được dọn lên. Trương Đức Thanh tiếp khách, Tiểu Bàn ngồi tọa
vị, hai người vừa uống vừa nói chuyện. Trương Đức Thanh không hổ là người trên
thương trường, ngôn ngữ dí dỏm, kiến thức bất phàm, lời khen tặng Tiểu Bàn mà
cũng không hề lộ liễu, thực khiến cho Tiểu Bàn cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Trong lúc nói chuyện, rượu đã qua ba tuần, Tiểu Bàn bỗng nhiên tò mò hỏi:
"Trương viên ngoại, hôm nay ta bất quá cầm một bức tranh đến trả lại, ngươi
lại xem ta như khách quý! Chẳng lẽ ngươi chưa từng có hoài nghi qua việc ta
nói là lừa gạt sao? Vạn nhất ta là kẻ lừa đảo, vậy ngươi phải làm như thế nào
cho phải a?"

"Ha ha, tiên trưởng nói đùa!" Trương Đức Thanh cười nói: " 《 Nguyệt Mãn Xuân
Giang Đồ 》này thanh danh quá lớn, giá trị tới vạn kim, ngài lại tùy tay đưa
ra. Ta chưa từng có gặp qua kẻ lừa đảo nào hào phóng như vậy a! Nếu mỗi một
tên lường gạt đều như ngài, vậy ta còn ước gì mỗi ngày đều bị lừa ấy chứ! Một
bàn mâm cỗ liền đổi được một bộ 《 Nguyệt Mãn Xuân Giang Đồ 》, ta đúng là được
lời lớn mà! Ha ha!"

"Ha ha!" Tiểu Bàn nghe vậy, cười khổ một tiếng nói : "Mâm cỗ là thứ yếu, mấu
chốt là ngươi đưa ta khối hoàng ngọc, đây chính là bảo vật vô giá a. Mười cái
《 Nguyệt Mãn Xuân Giang Đồ 》, cũng không đổi được!"

"Tiên trưởng a, dù sao ta cũng ở cùng một vị tu sĩ mười năm thời gian. Ta có
thể nhìn ra được, ngài cùng hắn đều là cao nhân!" Trương Đức Thanh lập tức
cười khổ nói: "Thật sự mà nói, nếu ngài vì vật kia mà đến, còn phải lừa gạt
chúng ta sao? Trực tiếp lấy đi thì chúng ta cũng không ngăn cản được a!


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #52