Trả Lại Di Vật


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Sau khi Vương Chi Ngô đi, Thanh Phong Tử nhìn Tiểu Bàn, dở khóc dở cười nói:
“Tiểu Bàn Tử, ngươi được a! Tới đây ngày đầu tiên liền diệt cả nhà thái sư
đương triều, sát khí thật lớn, uy phong thật to a!”

“Hắc hắc!” Tiểu Bàn nghe ra sư bá bẫt mãn, vội vàng giải thích nói: “Sư bá a,
việc này quả thật con cũng có chút càn rỡ, bất quá tên Bàng thái sư chết tiệt
nọ cũng tàn nhẫn quá mức, cho nên con mới động nộ đem bọn họ tiêu diệt! Nếu
đổi lại là người thử hỏi người có nhịn được không?”

"Cái này…" Thanh Phong Tử vừa nghe, nhất thời không nói được gì. Thầm nói,
tiểu tử này tại sao lại đổ lên trên người của ta là sao?Ta nên nói cái gì bây
giờ? Cái này cũng thật khó nói, nếu nói không giết, có vẻ như ta nối giáo cho
giặc, cùng Bàng thái sư là cấu kết với nhau làm việc xấu, người này ác danh
vang xa . Còn nếu nói là cần phải giết, chẳng khác nào là đồng ý với tên mập
mạp chết bầm này hay sao?

"Hắc!" Thanh Phong tử lúc này mới trở lại bình thường, thầm nói: "Cảm xúc của
mình lại bị tên tiểu tử này ảnh hưởng!"

Sau khi hiểu được, Thanh Phong tử nhịn không được cười khổ nói: "Tiểu tử nhà
ngươi miệng lưỡi thật lợi hại a! Đem sư bá hỏi không hề nhân nhượng! Quả thật,
đổi lại là ta, chỉ sợ cũng sẽ không tha cho đồ khốn kia! Ai, bất quá nói đi
cũng phải nói lại, ta như thế nào cũng không thể như ngươi a, ra tay một cái
chính là diệt môn! Như thế nào cũng phải lưu lại một vài người chứ?"

"Sư bá, những tên kia đều tham dự cuộc thảm sát, không một người tốt, toàn bộ
làm thịt mới thống khoái!" Tiểu Bàn thản nhiên nói.

Thanh Phong tử nghe xong vốn là sửng sốt, lập tức cười khổ nói: "Ngươi a, cái
tính nóng nảy cùng cha ngươi giống nhau, trong mắt không coi ai ra gì. Thấy
chuyện bất bình liền muốn quản, vì thế năm đó hắn mới đắc tội với không ít
người a! Tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ, cứng quá tất gãy!"

"Vâng, đệ tử minh bạch rồi!" Tiểu Bàn biết đây là trưởng bối quan tâm, cho nên
cung kính đáp ứng nói.

"Ân, ngươi hiểu được là tốt rồi!" Sau đó Thanh Phong Tử bỗng nhiên nói: "Ai
nha, ngươi mới đến một ngày, liền gây phiền toái lớn như vậy, chuyện sau này,
ta an bài cho ngươi như thế nào đây?"

Tiểu Bàn nghe được lời ấy, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: "Sư bá! Con
đáp ứng lệ quỷ Trương Đức Vinh, phải đến nhà hắn đưa bức danh họa này trả cho
đường huynh của hắn, không bằng người cho con vài ngày nghỉ, để cho con làm
việc này? Cũng là vơi đi bớt một phen tâm sự!"

Thanh Phong tử nghe vậy, lập tức điều chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Hảo hài
tử, ngươi có thể không cầu hồi báo, chỉ vì nguyện vọng của người đã chết, đây
mới chính là người trong chính đạo. Cần phải biết, tu sĩ chính đạo chúng ta,
trên con đường tu luyện sẽ gặp gặp vô số tâm ma, một khi tâm không giữ vững
được sẽ vĩnh viễn nhập ma, mãi mãi không thoát ra được! Chỉ có người trong
lòng bằng phẳng không gợn sóng, mới có thể không sợ các loại tâm ma hấp dẫn!
Nếu ngươi có thể tiếp tục bảo trì bản tâm, ý niệm trong đầu hiểu rõ, ngày sau
tiền đồ tất bất khả hạn lượng!"

"Đệ tử minh bạch rồi!" Tiểu Bàn vội vàng khom người thụ giáo nói.

"Tốt lắm, một khi đã như thế, vậy ngươi trước hết đi làm việc đi!" Thanh Phong
tử cười nói: "Vừa lúc cũng có thể tránh việc đứng mũi chịu sào! Miễn cho sư
huynh đệ ngươi gặp mặt xấu hổ!"

"Hắc hắc, đệ tử hổ thẹn!" Tiểu Bàn có chút ngượng ngùng nói.

"Ha ha, ngươi nếu là thật hổ thẹn, ngày sau bớt gây phiền toái cho ta là được
rồi!" Thanh Phong tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó liền phất phất tay,
phái Tiểu Bàn đi ra ngoài.

Tiểu Bàn vội vàng khom người thi lễ cáo từ.

Sau khi ra khỏi động phủ, Tiểu Bàn ngẩng đầu nhìn lên, sắc trời đã có chút hôn
ám, mắt thấy mặt trời sắp lặn phía tây. Vốn định ở Huyền Thiên tìm một nơi
nghỉ ngơi qua đêm, nhưng là tưởng tượng chính mình một kiếm trảm cả nhà Thái
Sư, xem như đã đắc tội với Vương Chi Ngô rồi.

Bởi vì theo các loại tình huống đến xem, Vương Chi Ngô hiển nhiên là quen biết
Bàng thái sư, hai người hắn có chút giao tình, cho nên lần này Bàng thái sư
mới phái người liên hệ với Vương Chi Ngô, nhờ tu sĩ Huyền Thiên đến bắt quỷ.
Mà Vương Chi Ngô lại tiến cử mình đi làm việc, nhưng mình cuối cùng lại trảm
cả nhà Thái Sư. Như vậy, giống như là Vương Chi Ngô đã có lỗi với bằng hữu!
Cho nên hắn mới gấp gáp đến như vậy!

Tiểu Bàn tự nhiên không sợ đắc tội với tên Vương Chi Ngô không có tiền đồ.
Đừng nhìn Vương Chi Ngô hiện tại pháp lực so với Tiểu Bàn mạnh mẽ hơn một
chút, nhưng nếu thực đánh nhau, chỉ sợ Tiểu Bàn lấy một viên quỳ thủy Âm Lôi,
đã có thể đem Vương Chi Ngô siêu độ. Bất quá Vương Chi Ngô dù sao cũng là địa
đầu xà ở đây, hiện tại mình lại đắc tội người ta, lại đang ở trên địa bàn của
người, Tiểu Bàn trong lòng rất khó chịu.

Để tránh cho xấu hổ, Tiểu Bàn liền ngay lập tức ngự kiếm phi hành, bay thẳng
tới chỗ đường huynh của Trương Đức Vinh.

Nơi đường huynh của Trương Đức Vinh ở chính là Tứ Đề thành, khoảng cách từ đó
đến Huyền Thiên áng chừng ba ngàn dặm, ở đó đã là biên cương của Lam Nguyệt
Quốc. Đường đi xa như vậy, núi cao sông sâu, nếu là phàm nhân, như thế nào
cũng sẽ mất mấy tháng. Nhưng là Tiểu Bàn ngự kiếm mà bay, bất quá chỉ mất hơn
một canh giờ đã đến. Bởi vậy có thể thấy được, tốc độ của ngũ phẩm Kim Ưng
kiếm là cực kì nhanh. Ngoài ra còn là do Tiểu Bàn thực lực không đủ để phát
huy hoàn toàn tốc độ của phi kiếm bằng không sẽ còn nhanh hơn, chỉ sợ không
cần đến một canh giờ.

Tốc độ phi kiếm nhanh như vậy, khiến cho lúc Tiểu Bàn đến Tứ Đề thành, trời
mới chỉ buông tối. Lúc này Tiểu Bàn cũng có chút do dự, nên tìm đường huynh
của Trương Đức Vinh - Trương Đức Thanh ngay hay là đi tìm nơi trú ngụ một đêm,
đợi đến ngày mai sẽ đi tìm hắn đây?

Nếu đi ngay ban đêm, tựa hồ có chút thất lễ, bất quá ở nơi này một đêm, mình
sẽ bị chậm trễ thời gian. Thoáng suy nghĩ một chút, Tiểu Bàn cuối cùng quyết
định, trực tiếp tìm tới cửa nhà Trương Đức Thanh. Mình cũng không phải cầu nhà
bọn họ, bất quá chính là đưa kiện đồ vật rồi đi, cũng không khó khăn, dù sao
sau này cũng không gặp mặt nhau nữa!

Suy nghĩ cẩn thận một lúc, Tiểu Bàn tìm một người hỏi đường đến nhà Trương Đức
Thanh. Sau đó liền rảo bước đi tới.

Sau thời gian không dài, Tiểu Bàn đã tới trước cửa nhà Trương Đức Thanh . Nhìn
đại môn to lớn, cùng với hai con sư tử đá thật lớn đặt trước cửa cũng có thể
thấy được nhà hắn cũng là phú thương nhất lưu, của cải khẳng định rất sung
túc.

Bất quá Tiểu Bàn đối với điều này cũng không thèm để ý, dù thế nào đi nữa hắn
cũng chẳng được tiện nghi gì. Vì thế trực tiếp đi tới gõ cửa.

Rất nhanh, một vị lão bản tuổi gần ba mươi, thò đầu ra đánh giá Tiểu Bàn vài
lần, sau đó khách khí nói : "Vị đạo gia này, không biết ngài tìm ai?"

"Ta tìm Trương Đức Thanh!" Tiểu Bàn thản nhiên nói.

"A? Chủ nhân nhà ta?” Tên gác cổng không nghĩ tới Tiểu Bàn như thế nào có thể
không khách khí gọi thẳng đại danh của chủ nhân. Một khi đã như vậy, đối
phương hiển nhiên là người cực kỳ có lai lịch, tên canh cổng không dám lãnh
đạm, vội vàng hỏi: "Không biết ngài là ai? Lại có thể biết được chủ nhân nhà
ta?"

"Ta là ai cũng không trọng yếu, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết, ta nhận nhờ vả
của đường đệ hắn Trương Đức Vinh mà đến!" Tiểu Bàn thản nhiên nói


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #51