Thế Giới Phàm Nhân


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Lam Nguyệt quốc cách Huyền Thiên biệt viện khoảng một trăm vạn dặm, nếu dựa
vào phi hành mà nói thì Tiểu Bàn muốn đi tới nơi ít nhất cũng phải mất vài
tháng. Trong đó còn chưa nói đến nguy cơ chập trùng tứ phía trong Thương Mang
sơn, nói không chừng nếu gặp phải yêu thú cao cấp, thì chỉ sợ có đi mà không
có về.

Cũng may môn phái sớm đã an bài, Tiểu Bàn có thể dùng Truyền Tống Trận ở trong
Na Di lâu trực tiếp truyền tống đến một căn nhà trong một thành nhỏ do tu sĩ
thành lập có tên là Thương Lang thành,sau đó mới từ đấy phi hành đến thế giới
của phàm nhân. Trong thế giới của phàm nhân cũng có một số tán tu tồn tại,
nhưng đối với tu sĩ mà nói cũng không phải là uy hiếp gì, ít nhất thì nơi này
cũng không có yêu cầu giết choc yêu thú. Nhất là đệ tử của Huyền Thiên biệt
viện đệ tử, ở bên ngoài hành tẩu coi như vô cùng an toàn, không có tu sĩ nào
có gan gia hại. Dù sao thì với thực lực cường đại của Huyền Thiên biệt viện mà
nói, không phải ai cũng có thể trêu chọc.

Sau khi thông qua Truyền Tống Trận đến Thương Lang thành, Tiểu Bàn liền đối
với nơi này thập phần thất vọng, diện tích của Thương Lang thành nhỏ hơn rất
nhiều so với Lăng Tiêu thành, hơn nữa vật phẩm buôn bán cũng vậy,giá cả thì
cao nhưng chất lượng lại kém, hoàn toàn không thể so sánh với Lăng Tiêu thành,
nhưng cũng có một số đồ vật khá tốt, đáng tiếc là cấp bậc quá thấp, không lọt
được vào mắt Tiểu Bàn.

Cho nên chỉ ở trong thành hai ngày, Tiểu Bàn đã cảm thấy vô cùng chán ghét,
liền ngự kiếm bay đi. Có Kim Ưng kiếm tốc độ hơn nhanh như chớp, hơn nữa trong
người không gian không ngừng cuồn cuộn sinh ra Ngũ Hành Tinh Thủy bổ sung pháp
lực, cái này giúp cho Tiểu Bàn có thể ngày đi ngàn dặm.

Sau khi tới Nhân Gian giới, Tiểu Bàn giống như một kẻ nghèo lần đầu tiên được
vào một cung điện, đối với cái gì cũng cảm thấy vô cùng thích thú, hiếu kỳ. Vô
luận là đồ chơi làm từ đường, tượng đất hay cối xay gió cũng đều là những thứ
mà Tiểu Bàn khi còn bé chưa từng gặp qua, chưa từng chơi. Khi ở Huyền Thiên
biệt viện, cũng chỉ có tu luyện pháp quyết, làm sao có thể có những thứ đồ
chơi này a?

Còn mỹ thực ở đây cũng khiến cho Tiểu Bàn khen không dứt miệng, cơ hồ như mỗi
khi đến một địa phương lạ, đầu tiên hắn phải đi đến tiệm ăn làm một bữa no nê,
vì thế tốn rất nhiều tiền bạc.

Còn như nói lai lịch vàng bạc của Tiểu Bàn thì vô cùng đơn giản, hắn chỉ tùy
tiện xuất ra một khối Huyền Thiết ra, tại nhân gian giới đều có giá trị tương
đương với bảo vật. Huyền Thiết tuy rằng đối với tu sĩ chỉ là một vật liệu vô
cùng thấp kém, nhưng tại nhân gian lại vô cùng có giá. Bởi vì khi dùng lửa đem
Huyền Thiết nung chảy, sau đó pha chế vào binh khí,khiến binh khí trở nên vô
cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, phàm là thường nhân đều coi như bảo vật.
Hơn nữa số lượng Huyền Thiết ở Nhân Gian giới số lượng lại không nhiều, cho
nên Tiểu Bàn không cần phải nghĩ nhiều về tài chính.

Thời điểm khi Tiểu Bàn bán Huyền Thiết, còn có người định mưu sát hắn đoạt
bảo. Sự tình như vậy khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn từ bé đến lớn cũng chưa
gặp qua tình cảnh này bao giờ, thật sự là rất mới mẻ.

Lúc đó, Tiểu Bàn tựu không dùng thần thông gì cả, chỉ bằng thân thể của mình,
cùng mấy chục đại hán cầm binh khí giao chiến. Kết quả là Tiểu Bàn bị trúng
mấy trăm đao, nhưng không hề bị trầy da xước vẩy, ngược lại khiến cho đao của
mấy chục đại hán kia đều gẫy mẻ, sau đó bị hắn dùng quyền đầu đánh ngã từng
người một. Nhẹ nhất cũng đánh gãy ba cái xương sườn, còn gã gia hỏa chủ mưu
đen đủi bị một quyền của hắn trực tiếp đánh chết.

Trải qua lần này, Tiểu Bàn đối với Nhân Gian Giới đã nhận biết sâu sắc, hắn
phát hiện nơi này cũng như Tu Chân Giới, đều không khác nhau là mấy, đều có
những kẻ cao cao tại thượng, có những người thân phận hèn kém, không chịu an
phận cố vùng vẫy, tranh đấu.

Tiểu Bàn vừa đi vừa chơi, nhưng tu sĩ ngự kiếm tốc độ thật sự quá nhanh, vì
thế hắn cho dù hắn mặc sức dong chơi, nhưng hai tháng sau cũng đã đi tới thủ
đô Lam Nguyệt thành của Lam Nguyệt quốc. Thực ra Tiểu Bàn không muốn đến sớm
như vậy, nhưng cũng không có biện pháp khác, ngọc bài hắn cầm trong tay có cấm
chế, trong vòng ba tháng nhất định phải giao đến tay quan chủ của Huyền Thiên
quan ở Lam Nguyệt thành, nếu quá hạn không tới, chẳng khác nào nhiệm vụ đã
thất bại, hắn sẽ bị phạt.

Cũng may Tiểu Bàn coi như là tới sớm, hắn cũng không vã đi đến Huyền Thiên
quán mà trước tiên lại tìm một gian phòng ở dưới chân núi để trọ. Đây là một
khách sạn lớn có chừng vài trăm phòng, bởi vì phần đông khách hành hương lúc
lên núi dâng hương, khi đi xuống thì trời đã tối mịt, nên đều phải ở lại khách
điếm dưới chân núi, vì vậy sinh ý ở đây vô cùng tốt.

Lúc này, quần áo trên người Tiểu Bàn cũng không hề sang trọng, thậm chí còn có
thể nói là hơi khó coi, chỉ là một bộ đạo bào vô cùng bình thường. Khi ở trọ
tại nơi khác, đều bị đám tiểu nhị khinh thường, mà mỗi lần như vậy hắn liền
xuất ra một đống vàng bạc, đập vào cẩu nhãn của đám gia hoả này, sau đó tận
tình châm chọc. Bởi vì khi còn bé, hắn đã trải qua quá nhiều tình cảnh như
vậy, vì thế khiến cho hắn rất khinh thường mấy tên gia hỏa ỷ thể hiếp người
này, cho nên hắn đối với việc châm chọc lũ tiểu nhân này, quả thực là ko biết
chán.

Lần này cũng không ngoại lệ, Tiểu Bàn sau khi đi vào khách sạn, không quản
quần áo cũ kỹ của mình, cứ như vậy nghênh ngang xông vào khách sạn lớn nhất,
xa hoa nhất, sau đó nghiêm mặt nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị, chuẩn bị cho ta
một gian biệt viện xa hoa nhất, ta muốn thanh tịnh!"

Lúc này, trong khách điếm có rất nhiều khách trọ đang ăn cơm và nghỉ trọ, tự
nhiên lại thấy một gã đạo sĩ mập mạp, quần áo khó coi như vậy mà lại to mồm
muốn có biệt viện sang trọng, khiến cho tất cả ánh mắt tò mò lẫn sửng sốt đều
nhìn về phía hắn.

“ Tên gia hỏa này là ai a? Ăn mặc khó coi như vậy mà còn muốn biệt viện sao?
Hắn không biết loại phòng như vậy, tiền thuê một ngày cũng phải năm lượng bạc
a?”

“ Không phải là một tên ngốc tử chứ?”

“ Nhìn qua thì có lẽ là đúng, bằng không sao lại có thể mê sảng, nói năng như
vậy?”

Gã tiểu nhị cũng bị Tiểu Bàn làm cho sửng sốt, chẳng qua hắn liền nhanh chóng
tỉnh lại, sau đó nghĩ rằng Tiểu Bàn chắc chỉ là một gã gia hỏa định gây rối,
cho nên không khách khí cười lạnh nói: “Ai ô, vị đạo gia, thật là ngại quá,
biệt viện của chúng thật sự quá nhỏ, không xứng đáng với ‘Đại phật‘ như ngài,
ngài hay là đi tìm chỗ khác đi được không?”

“ Ân?” Tiểu Bàn vừa nghe xong, không giận mà còn vui mừng, thầm nói ‘hảo’ gặp
được cái tên ngu ngốc mang cẩu nhãn như thế này, ta nhất định phải cùng hắn
hảo hảo chơi đùa.

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn vừa định hành động, thì đột nhiên từ đằng sau truyền đến
một tiếng hô to: “Láo xược, ngươi sao lại có thể ăn nói như thế được?”

Từ phía tiếng hô vọng ra, một gã chưởng quầy tầm hơn bốn mươi tuổi đi nhanh
tới, hắn đầu tiên mắng to tiểu nhị một câu, sau đó vô cùng cung kính đứng
trước mặt Tiểu Bàn ôm quyền thi lễ, nói: “Xin mời tiên trưởng, tiểu nhị không
biết, đã nói lời mạo phạm đến ngài, là do ta quản giáo không tốt, xin đại nhân
lượng thứ, không cần chấp nhặt cùng hắn.”

Nói xong, chưởng quỹ trừng mắt nhìn tiểu nhị, quát: “Tên ăn hại nhà ngươi sao
còn không mau quỳ xuống thỉnh tội.”

Đám người đang đứng xem chứng kiến sự tình đột nhiên nghịch chuyển, chưởng quỹ
tự mình đi ra nhận lỗi, lại còn cung kính, khách khí khiến cho bọn họ đều sợ
đến ngây người. Không chỉ có gã tiểu nhị không biết phải làm gì, mà ngay cả
Tiểu Bàn cũng có chút không hiểu.

Chưởng quỹ thấy gã tiểu nhị vẫn còn đang ngây người, hắn tức giận, hung hăng
đá tiểu nhị một cước, nổi giận mắng: “Đồ vô liêm sỉ, lời nói của ta ngươi
không nghe thấy sao?”

Thấy chưởng quỹ thực sự đã nổi giận, tiểu nhị lúc này mới tỉnh ngộ đi tới, vội
vàng chắp tay nói: “Dạ, là tiểu nhân, là tiểu nhân không đúng!”

“Quỳ xuống!” Không đợi tiểu nhị nói xong, chưởng quỹ đã tức giận nói: “Dập đầu
bồi tội!”

Điều này khiến cho tiểu nhị vô cùng choáng váng, hắn mặc dù thân phận thấp
hèn, nhưng cũng không phải tùy ý có thể dập đầu với người khác a? Nhưng chưởng
quỹ với hắn lại có ơn như cha mẹ sinh thành, không chỉ tăng lương hàng tháng,
mà còn lấy vợ cho hắn, vì thế tuy trong lòng ủy khuất nhưng hắn vẫn cắn răng,
quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa, nói: “Vừa rồi tiểu nhân mạo phạm tiên
trưởng, mong ngài tha thứ


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #41