Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Còn như Tiểu Bàn cùng Hầu Tử, cũng nhận được khen thưởng hậu hĩnh, đầu tiên là
bọn hắn được thu nhận vào Chấp Pháp Đường, trở thành Chấp Pháp đệ tử chuyên
môn giám thị đệ tử ngoại môn. Bình thường, Chấp Pháp đệ tử đều do tinh anh đệ
tử đảm nhận, bên trong có rất nhiều chỗ tốt, mà quan trọng nhất, chính là an
toàn. Chấp Pháp đệ tử đại biểu cho uy nghiêm của môn phái, trên mỗi người đều
có bản mạng ngọc phù, chỉ cần có người dám động thủ với bọn họ, lập tức sẽ bị
môn phái phát hiện, đồng thời truy ra để hỗ trợ hoặc là trả thù. Cho nên, một
khi trở thành Chấp Pháp đệ tử, Tiểu Bàn cùng Hầu Tử đều trở thành người mà ít
ai dám trêu vào, ít nhất bên trong hàng ngũ đệ tử, bọn họ hoàn toàn có thể đi
ngang.
Mặt khác, bọn họ còn có được vài đặc quyền, ví dụ như linh thạch, linh đan trợ
cấp gấp bội… có thể từ Tàng Kinh các lựa chọn học tập ba loại công pháp hoặc
là đạo pháp. Đáng tiếc là Tiểu Bàn tìm một vòng, cũng không có phát hiện cái
gì liên quan đến lôi thuật, đúng là những thứ cao cấp này, thật không dễ dàng
tìm được.
Đương nhiên, linh thạch cùng pháp khí khen thưởng cũng không thiếu, mà lần này
cũng không ai có gan tham ô. Một người mười vạn hạ phẩm linh thạch, cộng thêm
ba kiện tam – tứ - ngũ phẩm pháp khí hoặc là phi kiếm. Tiểu Bàn lựa chọn một
thanh phi kiếm tốc độ 1200, còn những thứ khác toàn bộ tặng cho Hầu Tử. Từ khi
có lôi thuật cùng Đại Đồng Chung, Tiểu Bàn đối với đê cấp pháp khí đã không
còn hứng thú.
Mà Hầu Tử lại chiếm được tổng cộng năm kiện pháp khí, cũng là miệng cười toe
toét, đắc ý không ngừng. Hôm nay hắn cùng Tiểu Bàn hai người không cần phải
trốn đông trốn tây nữa, có thể nghênh ngang hoạt động ở bên ngoài. Những ngoại
môn đệ tử trước kia ngang tàng trước mặt bọn chúng, giờ thấy bọn họ đều phải
đi đường vòng, sợ bị bọn họ bắt lấy nhược điểm, lợi dụng quyền hạn Chấp Pháp
đệ tử thu thập mình.
Cứ như vậy, Tiểu Bàn trải qua một ngày khoái hoạt. Chẳng qua, cái gọi là làm
việc tốt thường gian nan, Tiểu Bàn nhàn nhã cả ngày cũng không có duy trì bao
lâu, lại bị một việc khác tới quấy rầy, đó chính là hắn nhận được thông tri,
cần phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn mang tính cưỡng chế.
Cái gọi là nhiệm vụ tông môn mang tính cưỡng chế chính là do tông môn ủy
nhiệm, bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Sở dĩ Tiểu Bàn bị cưỡng chế ủy
nhiệm, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó chính là từ lúc hắn trở thành ngoại
môn đệ tử đến nay, trong 3 năm thời gian, chưa hoàn thành bất kỳ một nhiệm vụ
tong môn nào. Mà tông môn sở dĩ thu vào nhiều ngoại môn đệ tử như vậy, mục
chính chính là nhờ bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ làm việc, trợ giúp một chút sự
tình vụn vặt của nội môn đệ tử, ví dụ như thu thập các loại vật liệu…. Cái này
cũng vì tiết kiệm thời gian cho nội môn đệ tử, để họ chuyên tâm với tu luyện.
Mà một khi ngoại môn đệ tử không hoàn thành những nhiệm vụ này, nhưng mỗi
tháng vẫn nhận trợ cấp của môn phái, hiển nhiên sẽ gây nên sự tình phi thường
bất lợi. Thế nên vì hạn chế những đệ tử như vậy, môn phái đã quy định, nếu có
người trong ba năm không hoàn thành một nhiệm vụ nào, bắt buộc phải tiếp nhận
nhiệm vụ do môn phái chỉ định. Dưới tình huống bình thường, loại nhiệm vụ này
đều là người khác không muốn nhận, chính là những nhiệm vụ phi thường phiền
toái.
Cứ cho Tiểu Bàn hiện tại là đệ tử Chấp Pháp Đường, nhưng thân phận dù sao vẫn
là ngoại môn đệ tử không thay đổi. Cho dù là có công, cũng không thể làm trái
môn quy, cho nên hắn không thể không nhận nhiệm vụ cưỡng chế này: đến Huyền
Thiên quan – tại thủ đô của Lam Nguyệt quốc, làm việc ba năm.
Lam Nguyệt quốc, là một đại quốc bên ngoài Thương Mang sơn, mà phần đông là
thế tục, có mấy ngàn vạn hộ dân cư, cùng với phạm vi ngàn dặm lãnh thổ rộng
lớn của quốc gia. Nghe nói một vị hoàng thất của Lam Nguyệt quốc là cao tầng
huyết mạch của Huyền Thiên biệt viện, cho nên hoàng thất của Lam Nguyệt quốc
lấy Huyền Thiên biệt viện làm chỗ dựa, tại thủ đô kiến tu một nơi trở thành
thánh địa nổi tiếng của đạo gia - Huyền Thiên Quan, đã có hơn một ngàn năm
lịch sử . Có thể nói, Lam Nguyệt quốc sở dĩ hùng cứ một phương, chỗ dựa sau
lưng hoàn toàn là dựa vào Huyền Thiên biệt viện chống đỡ.
Mà Huyền Thiên biệt viện sở dĩ ủng hộ quốc gia thế tục, là bởi vì họ cần bổ
sung tân huyết(huyết mạch mới). Chỉ có phát động lực lượng của quốc gia, mới
có thể ở trong biển người mờ mịt tìm được nhân vật thiên tài tu luyện để bồi
dưỡng. Mặt khác, thành viên của Huyền Thiên biệt viện cũng không phải tất cả
đều là tiên nhân không nhiễm khói lửa nhân gian, trong đó còn có rất nhiều cấp
thấp đệ tử cần phải ăn uống, mặc quần áo, cùng với đủ loại vật chất khác… Mấy
cái này cũng không thể không cần quốc gia thế tục mạnh mẽ ủng hộ. Đương nhiên,
Huyền Thiên biệt viện bồi dưỡng rất nhiều nhân tài cho họ, Lam Nguyệt quốc
chính là một trong số đó.
Lam Nguyệt quốc - Huyền Thiên quan hàng năm cần có một vị trúc cơ tu sĩ trấn
thủ, chẳng qua hắn chủ yếu dành tinh lực để tu luyện, chuyện thế tục rất ít
quản, do đó cần phải có một đệ tử Tiên Thiên cấp bậc đi tới trợ giúp hắn để ý
các chuyện thế tục, nhất là quan hệ với hoàng thất Lam Nguyệt quốc. Mặt khác,
nếu có những tu sĩ môn phái khác quấy rối, người thế tục không có cách nào xử
lí… mấy cái này cũng chỉ có thể dựa vào tu sĩ đến giải quyết.
Nhưng mà, Lam Nguyệt quốc mặc dù trong mắt thế tục phồn hoa như cẩm, nhưng
trên thực tế nơi đây đối với tu sĩ mà nói thật không phải nơi tu luyện lý
tưởng, linh khí rất thưa thớt, xa xa không bằng Thương Mang sơn, lại có tục sự
quấy nhiễu, ảnh hưởng tu luyện. Cho nên đệ tử Huyền Thiên biệt viện rất ít
nguyện ý tới đó làm việc. Nhưng mà nơi đó cũng cấp tài nguyên trọng yếu, bắt
buộc phải có người. Rơi vào đường cùng, môn phái chỉ có thể đem xếp vào nhiệm
vụ cưỡng chế.
Mà hôm nay, nhiệm vụ lại rơi xuống trên đầu Tiểu Bàn. Đối với sự tình đi Huyền
Thiên Quan, Tiểu Bàn cũng không xem là gì cả, dù sao bình thường hắn đều ở
trong không gian của mình tu luyện, không cần chỗ có linh khí nồng hậu. Mà né
tránh sự tình đáng ghét trong môn phái, đi tới chỗ đó mới mẻ phồn hoa kiến
thức thêm cũng là không tồi. Cho nên hắn vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, sau đó
liền vui vẻ chuẩn bị hành trang.
Đầu tiên là những thứ khi tu luyện sẽ tiêu hao như linh dược, Ngũ Hành linh
mộc … ở tục giới không có bán những thứ này, lần này lại đi mấy năm, tất nhiên
phải chuẩn bị sung túc. Cho nên, Tiểu Bàn lập tức đi tới Lăng Tiêu Thành,
chuẩn bị sắm sửa một phen.
Thông qua Truyền Tống Trận đi vào Lăng Tiêu Thành, Tiểu Bàn nhịn không được
cảm thán một tiếng. Thời điểm hắn vừa mới ngồi Truyện Tống Trận, lần đầu tiên
không cần che che dấu dấu, mà là nghênh ngang, quang minh chính đại đăng ký
truyền tống. Thủ vệ nhận tiền cũng không như quá khứ nhìn hắn quái dị, thậm
chí là ánh mắt hoài nghi, ngược lại toát ra một loại ánh mắt hâm mộ. Loại
chuyển biến to lớn này, làm cho Tiểu Bàn cảm xúc không thôi.
Cảm khái qua đi, Tiểu Bàn lắc đầu, đem sự tình quái dị này toàn bộ ném ra
ngoài, sau đó liền bắt đầu đi dạo trong thành Lăng Tiêu đầy huyên náo. Bất tri
bất giác, Tiểu Bàn đi tới trước một cửa hàng đan dược.
Nhìn cánh cửa của cửa hàng đan dược quen thuộc kia, cùng với vẻ mặt láu cá của
tiểu nhị đứng thẳng trước cửa, Tiểu Bàn đột nhiên nhớ tới một sự kiện, tức
khắc trong lòng hắn dâng lên một trận lửa giận. Hắn liền bước đi tới trước mặt
tên tiểu nhị kia, cười lại tựa như không cười nói: "Tiểu tử, ngươi còn nhận ra
ta là ai không?"
"Đây…..” Tên tiểu nhị sợ hãi rụt rè liếc mắt nhìn Tiểu Bàn, ánh mắt có chút
trốn tránh, cười cầu tài nói: "Đại gia là ân khách của điếm ta, ta sao có thể
không nhận ra chứ!"
"Ân khách? Tốt, vậy là ngươi còn nhớ rõ!" Tiểu Bàn lập tức nghiến răng nghiến
lợi nói: "Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, đồ vô liêm sỉ!"
Thì ra, trong một lần Tiểu Bàn mua rất nhiều linh dược tại dược điếm này. Mà
căn cứ theo tin tức Hàn Ngọc Phượng lấy được từ Cổ Long, đúng là Cổ Long cũng
tới đây thu mua dược liệu, lại gặp tên tiểu nhị, rồi mới từ miệng tên tiểu nhị
này biết được tình hình của cải của mình, do đó mới dẫn đến lòng tham của Cổ
Long và Huyền Ngu . Thế cho nên mới có sự tình Huyết Nha Lĩnh.