Về Đến Tông Môn


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Nghe những lời này của Tiểu Bàn xong Hàn Linh Phượng cùng Hầu Tử cùng sáng mắt
lên, bọn họ cũng biết những lời này của Tiểu Bàn rất có đạo lý, hơn nữa chính
họ cũng không thể đào mỏ linh thạch này được, vậy sao không đổi nó thành một
công lao lớn ? Công lớn như vậy phần thưởng mà môn phái dành cho khẳng định
cũng rất lớn, mà những người có công, môn phái đều sẽ dành cho một ít chiếu cố
đặc biệt, tối thiểu chuyện bị người ám toán sẽ không cần lo lắng.

Phải biết Huyền thiên biệt viện dù nói thế nào cũng là một danh môn chính
phái, tuy những đệ tử cấp thấp vì tranh đoạt tư nguyên tu chân mà thường phát
sinh tranh đấu ngấm ngầm, thậm chí ám toán cướp đoạt nhau cũng không hiếm
thấy. Nhưng thượng tầng môn phái, giữa những cao nhân chân chính đắc đạo thì
lại rất chú trọng tu dưỡng tâm tính, theo cách nói của bọn họ, tu đạo là phải
tu tâm, chỉ có người hiểu được đạo trời mới có thể nghiệm được chân đế.

Cho nên, một khi có đệ tử nào lập được công lớn, tiến vào mắt những tu sĩ
thượng tầng, hắn dĩ nhiên sẽ nhận được sự chú ý xứng đáng. Trước kia cũng từng
có ví dụ, có đệ tử ngẫu nhiên kiếm được món thiên tài địa bảo nào đó hiến lên,
lập tức hắn trở thành nội môn đệ tử, còn được thưởng vô số linh thạch cùng
pháp bảo. Mấu chốt nhất là sau khi hắn được đến những bảo vật đó lại vẫn phi
thường an toàn, có người bên trên chú ý đến hắn nên không một ai dám mơ tưởng
hắn nữa.

Cũng chính bởi vì như thế mà Tiểu Bàn mới nói vậy, mà Hàn Linh Phượng cùng Hầu
Tử sau khi suy nghĩ cũng liên tiếp gật đầu đồng ý với hắn.

Sau đó sự tình cũng thành đơn giản, ba người thương lượng xong rồi bắt đầu lập
kế hoạch rời khỏi Huyết nha lĩnh. Bọn họ tuy lúc này có ngũ hành tinh thủy
nhưng cũng không muốn hao phí hết trong lúc chiến đấu, cuối cùng chọn cách đi
dưới nước. Dòng suối do thác nước tạo ra trước cửa động tuy không sâu nhưng
cũng có thể miễn cưỡng che giấu được ba người.

Đương nhiên nước suối không thể che khuất tầm nhìn của đám huyết nha cho nên
bọn họ vẫn phải dùng chiếc chuông sắt che bên trên đầu. Mà chiếc chuông vừa
xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của đàn huyết nha. Không thể không nói
chúng thực sự thù rất dai, chúng vẫn nhớ những kẻ hôm trước chiến đấu cùng bọn
chúng đã dùng thứ này che bên trên, cho nên chiếc chuông sắt vừa xuất hiện
chúng nó đã vây quanh lại, vừa gào thét vừa dùng các loại công kích tấn công
chiếc chuông. Chỉ đáng tiếc là lực lượng của chúng nó còn quá yếu, dù là cánh
hay móng vuốt đều không tạo thành chút tổn hại nào cho chiếc chuông sắt. Mà từ
đáy nước có thể luồn vào trong chuông sắt thì vì chúng là loài chim nên không
biết bơi lội.

Dưới tình huống đó dù huyết nha số lượng có nhiều hơn cũng không hề uy hiếp
chút nào đến ba người bọn Tiểu Bàn. Chẳng qua chúng nó vẫn không bỏ qua, không
ngừng vây xung quanh chiếc chuông sắt. Đành chịu nên bọn Tiểu Bàn chỉ có thể
men theo dòng nước tiến lên, đi hơn nghìn dặm, cách Huyết nha lĩnh mấy trăm
dặm đám âm hồn kia cuối cùng mới chịu quay về.

Hơn một nghìn dặm đường nếu bình thường ngự kiếm bay đi chỉ mất nửa canh giờ,
thế nhưng đi dưới nước mất chẵn năm ngày thời gian. Bọn Tiểu Bàn thế là mất
đúng năm ngày năm đêm mới thoát chết trốn đi được.

Như quả không có ngũ hành tinh thủy bổ sung pháp lực thì Tiểu Bàn căn bản
không thể nâng chiếc chuông sắt nặng thời gian dài như vậy. Mà riêng lượng ngũ
hành tinh thủy tiêu hao cũng hơn một lít với giá vài chục vạn linh thạch, cho
nên ba người lần này chạy trốn đơn giản có thể nói là cực kỳ đốt tiền.

Chẳng qua dù sao cũng vẫn giữ được tính mạng, tổn thất một chút linh thạch đối
với ba kẻ vừa phát tài lớn cũng chẳng thấm vào đâu.

Sau khi đàn huyết nha bay đi, bọn Tiểu Bàn vội vàng rời khỏi mặt nước, lại
nghỉ ngơi một ngày sau đó mới bay về Huyền thiên biệt viện.

Hai ngày sau, ba người bọn Tiểu Bàn mới về đến Huyền thiên biệt viện. Hàn Linh
Phượng trực tiếp mang theo bọn họ đi tìm một vị trưởng lão mà nàng quen. Quá
trình chuyến đi bọn họ đều kể chỉ mơ hồ, chỉ nói là cùng Cổ long, Huyền ngu đi
hái Nguyệt quang thảo, kết quả không ngờ chọc phải Huyết Nha và bị bức phải
tách ra. Cổ long, Huyền ngu không biết tung tích, còn ba người Hàn Linh Phượng
chạy đến sơn động rồi bất ngờ phát hiện mỏ linh thạch. Sau đó ba người ở đó
mấy ngày rồi men theo dòng suối chạy thoát thân.

Tuy cả câu chuyện không phải quá mạch lạc nhưng những nghi vấn cũng không lớn,
không có điểm gì bị lộ. Quan trọng nhất là Cổ long cùng Huyền ngu đã chết, thi
thể đều bị huyết nha mổ sạch, có thể nói là tử vô đối chứng. Mà lần này sau
khi lập được công lớn, bên trên cũng sẽ không để ý những vụn vặt, bọn họ càng
quan tâm đến mỏ ngũ hành linh thạch kia hơn nhiều.

Sau khi kiểm tra những cục quặng thô bọn Tiểu Bàn dâng lên vị trưởng lão kia
đặc biệt hưng phấn, lập tức báo cáo lên trên, rất nhanh đã kinh động cao tầng.

Cao tầng đối với việc này hết sức coi trọng, rốt cuộc việc này quan hệ đến mối
lợi quá lớn bọn họ thậm chí không kịp đợi tới sáng, ngay trong đêm hôm đó ba
vị kim đan kỳ tu sĩ dẫn theo hơn trăm tu sĩ Trúc cơ kỳ khẩn cấp bay tới mỏ
linh thạch kia.

Chuyện mỏ linh thạch rất nhanh được kiểm tra nhưng vẫn bị phong bế tin tức,
chỉ có một ít người biết được đồng thời còn cấm truyền ra ngoài. Bởi vì nơi đó
rốt cuộc không phải địa bàn của Huyền thiên biệt viện, nếu làm việc ồn ào quá
người khác sẽ biết. Tuy Huyền thiên biệt viện rất mạnh nhưng môn phái tu chân
trong Thương manh sơn cũng có hơn nghìn, thực lực sàn sàn với Huyền thiên biệt
viện cũng có đến bảy tám nhà.

Mấy ngày tiếp theo lại một tin tức chấn động được truyền lưu giữa đám ngoại
môn đệ tử của Huyền thiên biệt viện, đó là việc Hàn Linh Phượng vì đạt tới
tiên thiên thất trọng cảnh giới mà được phá lệ thu làm nội môn đệ tử, lại còn
được một vị Kim đan kỳ tu sĩ coi trọng thu làm ký danh đệ tử, đồng thời làm lễ
gặp mặt vị tu sĩ kia còn tặng cho Hàn Linh Phượng pháp bảo là một đôi Băng Hỏa
Song Luân.

Phải biết rằng Hàn Linh Phượng được tặng không phải pháp khí mà làm pháp bảo
tam phẩm. Pháp khí là đệ tử Tiên Thiên, Trúc Cơ thường dung, chứ pháp bảo là
do tu sĩ Kim đan kỳ dùng bản mạng đan hỏa chế luyện thành, dù là pháp bảo cấp
thấp nhất cũng đáng tiền hơn nhiều so với cao cấp pháp khí.

Trong tình huống bình thường tu sĩ Trúc cơ kỳ đều phải đến hậu kỳ mới có khả
năng kiếm được một món pháp bảo, mà như Hàn Linh Phương, Tiên Thiên cảnh giới
đã có được pháp bảo, điều này chỉ xuất hiện trong những đại thế gia tu chân.
Có đôi Băng Hỏa Song Luân trị giá vài trăm vạn linh thạch này, thực lực của
Hàn Linh Phượng có thể nói là tiến xa nghìn dặm, hiện tại nàng hoàn toàn có
thể liều mạng cùng tu sĩ Trúc cơ kỳ.

Hiển nhiên cũng không phải bất cứ ký danh đệ tử nào cũng được tu sĩ Kim đan kỳ
tặng bảo vật như thế, tuy không nói rõ nhưng bọn Hàn Linh Phượng, Tiểu Bàn đều
rõ, đó là một trong những phần thưởng mà môn phái dành cho nàng.

Ngoài điều này Hàn Linh Phượng còn được thưởng mười năm tiến vào Hỏa nguyên
thần điện cùng Thủy nguyên thần điện. Đây là một phần thưởng vô cùng to lớn.
Phải biết, đệ tử bình thường muốn đi vào một ngày tu luyện đều phải bỏ ra một
trăm linh thạch cho môn phái, mà Hàn Linh Phượng có được tổng hai mươi năm sử
dụng ít nhất cũng phải vài chục vạn linh thạch a !


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #37