Hối Hận ( Thượng + Hạ)


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Cùng thời điểm Phương lão đào tẩu, sáu tên Phân Thần còn lại của Thiên Dục Môn
đồng thời tiến thẳng tới cái Vạn Quỷ Chu của Vạn Năm Quỷ Vương, ôm trong lòng
suy tính một kích toàn lưc là hạ sát hắn cướp lấy bảo vật.

Sáu Phân Thần cùng lúc ra chiêu, thật không phải là chuyện đùa, bọn họ cả
người thần quan hộ thể thả ra, cao hơn mười trượng, từ xa nhìn như một ngọn
núi nhỏ.

Sáu người không dám tách ra, tất cả đứng thành mũi tên nhắm thẳng vào Vạn Quỷ
Chu mà đến, trên không trung, ánh thần quang màu vàng chiếu rọi, xen lẩn với
màu sắc của các pháp bảo từng người, tất cả hợp thành một dảy cầu vòng bảy
màu.

Trên đường đi của đạo cầu vồng đó thì đám quỷ binh chết như rạ, dù biết vậy
nhưng không một tên nào có ý thoái lui, cứ hết lớp này tới lớp khác cùng lao
vào đã đánh lên tới chiếc Vạn Quỳ Chu

“Ầm” chiến thuyền bị chấn động mạnh, tuy là ba trăm trương phi chu nhưng với
đòn thế như vậy liên tục áp chế, e là không thể duy trì được lâu, bên ngoài
bọn quỷ binh hầu như không còn lại bao nhiêu, chỉ còn lại số bọn từ Kim Đan
trở lên, vẩn không ngừng công kích lên đạo cầu vòng đó.

Đối diện với sức công kích của sáu cao thủ Phân Thần, cuối cùng Vạn Quỷ Chu
cũng không thể chịu nổi, kích thứ tư giáng xuống ma khí quấn bên ngoài quỷ chu
giống như sương mù gặp mặt trời, nhanh chóng tan ra, bằng mắt thường có thể
nhìn thấy, ma khí mỏng dần, thân Chu hiện ra, với những vết chém to đến cả
trượng, loan lổ khắp thân Phi Chu, nhìn thật sự thảm hại.

Mà cái này cũng coi như may mắn, vì Sáu tên Phân Thần mục đích chiếm lấy Quỷ
Chu cho nên không toàn lực đánh lên Quỷ Chu. Bằng không thì nó không thể duy
trì bộ dáng như hiện tại, e là đã tan thành từng mảnh từ lâu rồi.

Vạn Năm Quỷ Vương trên Quỷ Chu thấy chiến thuyền của mình ra bộ dạng như vậy
trong lòng không khỏi chua xót, tức đến tái mặt, nhưng nhất thời chưa có biện
pháp nào chống đở. Chỉ đứng hét to chưởi bới sáu tên hổn đản.

Mặc kệ hắn la hét thế nào, sáu tên hổn đản này vẩn chưa dừng tay, quyết tâm
đem tần phòng hộ cuối cùng của Vạn Quỷ Chu đập cho nát tan, sau đó sáu người
bước xuống Quỷ Chu tiến thẳng tới Vạn Năm Quỷ Vương. Mục đích quá rỏ, muốn
giết người đoạt bảo mà !

Kỳ thật Vạn Năm Quỷ Vương có tu vi Phân Thần Hậu Kỳ, nhưng tại địa phương ma
khí nồng đậm này thì oai lực phát ra có thể tính là ngang với Phân Thần Đại
Viên Mãn, như vậy làm sao có Phân thần tu sĩ nào giám ngang nhiên chính diện
khai chiến, nhưng đáng tiếc là lần này một mình hắn phải chống lại sáu tên
Phân thần đồng cấp. như vậy thì dù hắn có thần thông bậc nào cũng đành chịu
thua thiệt rồi. Không những vậy, trong tay của một trong sáu người mang theo
một thanh hỏa kiếm, trên đó phát ra Liệt Dương Chân Hỏa.

Thứ này đối với âm vật thật sự là tử địch, cho nên dù là đám quỷ con hay là
Vạn Năm Quỷ vương cũng khó lòng xoay sở. chỉ sau vài cái hô hấp, đám quỷ nhỏ
đã mất đi hơn hai phần ba. Vạn Năm quỷ Vương cũng đã bị thương không nhẹ.

Dưới tình huống đó, bình thường hắn đã quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy sáu tên
đồng cấp cùng lúc xuất thủ. Nhưng bây giờ thì không thể chạy, hắn để họ trộm
mất dược liệu, giờ lại lâm trận bỏ chạy, e là sẽ chịu thống khổ không nhỏ, vậy
nên sau khi suy tính, hắn quyết định thà là đánh không lại, bị tử thương chứ
không thể chịu nổi sự thống khổ của tra tấn. nhưng bây giờ bị thương không
nhẹ, muốn thoái lui cũng khó lại càng khó. Quá bi phẩn hắn hét lên mắng chửi

_ “Các ngươi một đám khốn kiếp, trộm bảo vật, giờ lại có ý giết người, như vậy
thì ta sẽ cùng chết với các ngươi”

Nói xong Vạn Năm Quỷ Vương mang lòng tự bạo thân thể để đồng quy vu tận cùng
sáu tên hổn đản. Cho nên thoáng một cơn gió thân hình hóa thành một làn khói
đen, chui ngay vào trung tâm của Vạn Quỷ Chu

Lập tức một cảnh tượng khủng bố xảy ra, Vạn Quỷ Chu ma khí vốn ảm đạm, không
ngờ hào quang chợt phóng, tất cả được bảo hộ chặc bên trong. Ma khí phủ dày
chung quanh mấy ngàn trượng. linh áp tỏa ra, đám quỷ tướng của Vạn Năm Quỷ
Vương đều tái mặt quay đầu tháo chạy.

Bởi bọn chúng cùng với Vạn Năm quỷ Vương chung sống không biết bao lâu, làm
sao không nhận ra cảnh tượng này. Đây là hắn dùng chính tinh nguyên bản mạng
cùng với pháp trận tự bạo của ba trăm trượng Vạn Quỷ Chu, đồng thời kích phát.
Uy thế không phải một Phân Thần tu sĩ có thể xem thường, bởi dù là Luyện Hư tu
Sĩ có bị hãm trong trận thì muốn toàn mạng thoát ra cũng chỉ có năm thành cơ
hội mà thôi, mà sức chấn động không phải gỏn gọn có vài ngàn trượng mà thôi.

Biết vậy cho nên vừa thấy cảnh này, cả đám đã tái mặt quay đầu bỏ chạy, vừa
tháo thân vừa chửi thầm, “Lão ngu ngốc này làm cái gì đấy, chúng lấy đi Vạn
Quỷ Chu thôi mà, cứ cho bọn chúng, tại sao phải làm chuyện ngu ngốc như thế”

Chung quanh nhốn nháo, Quỷ Chu có biến, không thể qua mắt được bọn Thiên Dục
Môn, tuy trong lòng biết sắp có biến nhưng cũng chưa rỏ là chuyện gì. Trong
khi việc tự bạo của Vạn Năm Quỷ Vương lại cần có một khăc trì hoản để khởi
động, bọn họ có thể nhân đó tháo thân, nhưng mà không biết việc gì xảy ra nên
cả bọn chỉ nhìn nhau trong mắt không giấu nổi câu hỏi, chuyện gì xảy ra? Đáng
tiếc chỉ một điễm trỳ hoản đó là đủ,

Rầm Rầm. Ba trăm trượng vạn Quỷ Chu sau nhịp hô hấp bổng biến thành năm trăm
trượng Vạn Quỷ Chu. Sự tình xảy ra làm cả bọn hoảng hốt,

-Chạy thôi, chạy thôi !

Một trong sáu người la lên thất thanh, nhưng đã muộn, đại trận mở ra, làm sao
thoát thân, vả lại độn tốc của năm trăm trượng Vạn Quỷ Chu tương đương với độn
tốc của Luyện Hư tu sĩ làm sao bọn họ chạy thoát. Sáu người nhìn nhau cùng
chung suy nghĩ

-Lần này không xong rồi !

Cả bọn bảy người vào đây chỉ muốn tìm giết Tống Chung, nào người cừu địch
không thấy bây giờ lại bị hãm trong đây, nguy cơ tổn thất sáu vị Phân thần cao
thủ là rất lớn, lần này e là Thiên Dục Môn bị tổn thất không nhỏ chút nào.
Trong lòng cả bọn như lửa đốt vô kế khả thi.

Trong lòng chưa hết hoảng sợ thì lại một biến cố khiến cả bọn hoảng loạn,
miệng há ra không ngậm lại được.

Cách đó ngàn dặm bất ngờ xuất hiện một cái năm trăm trượng Quỷ Phi Chu. Thoáng
chốc đã đến trước mặt cả bọn.

Chỉ thấy một hắc giáp đại hán, đang ngồi oai nhiêm trên bồ đoàn ở mũi của phi
chu. Trên lưng mang theo một đôi cánh, đôi môi huyết sắc, ánh mắt lạc thần đảo
nhìn khắp nơi.

-Quỷ Đế, Luyện Hư Tu Sĩ ! Chạy ! trong lúc hoảng sợ, một trong sáu người cất tiếng la hoảng. Bất quá bây giờ mới chạy thì chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Đồng thời ánh mắt Quỷ Đế đảo nhìn khắp lượt củng cơ bản nhìn ra sự tình, sáu
tên hổn đản, cùng đánh tên Quỷ Tướng của hắn đến mức chuẩn bị tự bạo. Còn đám
quỷ binh thì chết còn lại chưa tới một phần. Như vậy thì xem bọn này bị xử lý
thế nào !

Ánh mắt nhìn suốt lượt, sau đó nhìn lên sáu người bọn họ, cả bọn không rét mà
run, tiếng ‘chạy’ hét lên cả đám đồng thời độn tốc bắn ra bốn phía.

-‘Chạy sao, chạy đi đâu ?’

Quỷ Đế đang ngồi trên bồ đoàn, không một tiếng động, thân hình mờ ảo biến mất
tại chổ, sau đó hiện ra trước mặt một tên đang tháo chạy ‘Rốp’ xương cốt hắn
gảy vụn, không kịp cất tiếng kếu cứu. Cứ như vậy ‘bụp’ ‘bụp’ sáu tiếng chưa
đầy một nhịp hô hấp cả bọn đều không thể nhìn thấy ánh mặt trời lần cuối.

Bây giờ thì cả bọn có hối tiếc cũng đả muộn màng. Cứ như Phương Trưởng lão
nói, rời đi thì đã có thể giử lại cái mạng nhở. Bời thân là Phân Thần tu sĩ,
đứng trước Luyện Hư cao thủ, cũng chỉ là con sâu. Vì mỗi cấp bật là một sự
khủng bố về pháp lưc tinh tiến. Ví như Tiên Thiên với Trúc cơ thì cách nhau cả
trăm lần, nhưng trúc cơ với Kim Đan lại chênh lệch nhau vài lần, Kim Đan với
Nguyên Anh lại cách nhau mấy mươi lần, còn Nguyên Anh với Phân thần thì chỉ
hơn nhau có vài lần, cũng vậy Phân Thần với Luyện Hư lại chênh nhau hơn chục
lần. Cho nên dù là sáu Phân thần trước một Luyện Hư tu sĩ cũng không xem vào
mắt. Cứ như vậy mà tiêu tan.

Sau khi bóp nát sáu người, Quỷ Đế bắt đầu sưu hồn cả bọn, ước chừng nửa canh
giờ trôi qua, sắc mặt quỷ vương thoáng tức giận thoáng tia khó hiểu lẩm bẩm
‘lạ thật bọn chúng tới đây để đuổi giết một Kim Đan tu sĩ tên Tống Chung. Tuy
Kim Đan nhưng có thể bắt sống Phân Thần, loại tồn tại này đích xác là nguy
hiểm, nhưng chúng lại không liên quan tới chuyện cướp dược viên, nhưng tên Chu
Thiếu Ba lại báo có người cướp dược viên ừm như vậy là…’

Sau hồi suy tính Quỷ Đế cất giọng gọi :

-‘Người Đâu !’

-‘Dạ, bẩm chủ nhân !’ ba tên Quỷ Vương từ sau lưng hắn bước lên.

- ‘Các ngươi lập tức truy tìm phản đồ Chu Thiếu Ba, cùng một tên nhân tộc có
tên Tống Chung, là Kim Đan tu sĩ, ta nghi ngờ chuyện cướp dược viên có liên
quan tới tên này, ah sự tình dược viên bị cướp, các ngươi không tra rỏ ràng
cho ta, thì các ngươi chuẩn bị nếm tư vị Âm Hỏa Điện đi rỏ chưa ?’

- ‘Dạ rõ’ cả ba tên đồng thanh trả lời, trong lòng không khỏi ớn lạnh khi
nghe ba tiếng Âm Hỏa Điện.

Vì để tăn thêm oai thế nên lúc phá giới sang Quỷ Đế mang theo không ít quỷ
binh, quỷ tướng để làm pháo hôi khi cần, và cũng để trợ oai. Nên sau khi đáp
ứng, cả ba tên quỷ vương lập tức mang theo đám quỷ binh tản ra lục tìm chung
quanh.

Quỷ Đế đứng oai nghiêm trên mũi phi chu, không khỏi có chút thoải mái, nhưng
sau đó lại mất hứng khi nghĩ tới chuyện dược viên bị cướp. Vì số bị mất cũng
hết một phần ba, mà lại là số trân quý nhất nữa, sự tình này không làm rỏ, khi
trở về hắn thật không biết giải quyết thế nào với bề trên của hắn.

Phần Tống Chung, khi bọn Thiên Dục Môn và Quỷ Vương Đại chiến hắn đả nhanh
chóng tháo chạy ngoài ngàn dặm, nhưng nhờ vào Hàn Băng Thủy Linh để lại một
giọt nước có khà năng truyền tín hiện đến chủ thể, Cho nên hắn vừa chạy tháo
thân, lại vừa ngồi chơi xơi nước mà xem kịch hay. Khi thấy Quỷ Vương chuẩn bị
tự bạo hai mắt hắn như muốn rớt ra vì nhìn đến mê mẩn. Miệng thì không ngậm
lại đươc vì thích thú trước tai nạn của bọn Thiên dục Môn.

Nhưng rồi lòng hắn không khỏi lạnh buốt khi thấy Hắc Giáp Quỷ Đế giết sáu tên
Phân Thần. Nếu chỉ giết thì hắn cũng chỉ cười hả hê, nhưng hại là hắn lại sưu
hồn bọn họ. Tống Chung cũng có biết qua loại công phu tà môn này của bọn Quỷ
Tu, Chúng có thể giết người để sưu hồn, sẽ tìm ra tin tức chính xác nhất, dù
cho người khi còn sống có không nói, thì khi người chết lời nói lại càng đáng
tin, đáng tin hơn cả người sống.

Cho nên hắn lo sợ tin tức hắn bị bại lộ, biết hắn là kẻ ngư ông đắc lợi thì
thật là phiền phức to, không khéo, ngày này năm sau là ngày giổ của hắn củng
nên.

Và khi thấy Quỷ Đế cho người lục tìm khắp nới hắn cũng đoán ra phần nào mình
bị lộ tin tức, cho nên cũng không dám nhàn hạ mà đạp phi kiếm bay đi nữa.

Bất đắc dĩ xuất ra Hoàng Kim Long thuyền, độn tốc tám ngàn dặm, toàn lực tháo
chạy. Hy vọng sớm rời U Minh Quỷ Vực này. May mắn là hắn đả rời đi trước đó
một ngày trước khi Hắc Giáp Quỷ Đế tới nơi, cho nên cơ hội trốn thoát cũng
không phải quá mong manh.

Độn tốc tám ngàn dặm thật là không tệ, nhưng thượng phẩm linh thach tiêu hao
quá mức kinh người, nếu không vì mạn nhỏ, hắn cũng không nguyện ý mất nhiều
như vậy. Nếu nói bình thường Tống chung chạy trước một ngày đám Quỷ vương mới
đuổi theo, lại không biết hắn chạy lối nào, căn bản, không đuổi kịp, Tống
Chung có thể an an ổn ổn chạy về tới nhà.

Nhưng là ông trời có lẽ thích trêu chọc Tống Chung, trên đường đào tẩu, hắn
lại thình lình chạm trám với một kẻ cũng đang cắm đầu chạy trốn !

Phương trưởng lão!

Quả không hổ là Phân Thần đại viên mãn. Hắn đi trên một phi kiếm. nhưng độn
tốc có thể tính là không kém so với Hoàng Kim Long Thuyền. bởi lẻ Tống Chung
lúc đầu thì chưa dùng Hoàng Kim Long Thuyền, nhưng chạy trước. Phương Lão chạy
sau, nhưng toàn lực bỏ chạy, thật không ngờ hai kẻ đào tẩu lại éo le gặp nhau
lúc này, thật là nực cười mà !

Phương Lão là người suy tính cặn kẻ cho nên hiểu ra, ngày trước hai phân thần
cùng đánh với Tống Chung cũng không xong, bây giờ lại chỉ có mình hắn, thử hỏi
là ai giết ai ở cái U Minh Quỷ Vực này, ý thức được chuyện này, nên khi nhìn
thấy Tống Chung, kẻ mà mình cực lòng truy đuổi ngay trước mắt, nhưng hắn cũng
đành nhắm mắt giả đui, tiếp tục tháo chạy, xem như không có chuyện gì.

Tống Chung lúc đầu vừa thấy Phương lão có chút giật mình, nhưng khi thấy đối
phương làm ngơ, lao đi như điên. Bấy giờ lại làm cho hắn hứng thú, ngay đó
đuổi theo ý định giết người.

Bất ngờ từ cảnh lo bị người đuổi giết, thành ra là kẻ đuổi giết người. sau hơn
năm trăm dặm. Phương Lão tựa hồ nhận ra ý định của Tống Chung, độc tốc càn
nhanh hơn, trong lòng không khỏi buồn bực, lại thêm phi kiếm bên dưới lại
không ra gì, làm sao chạy được.

Trong lòng Tống Chung thì cũng ngổn ngang suy tính, hắn nghĩ nếu bắt được
Phương lão, biết được kẻ bán tín tức cho hắn thì hắn có thể vạch tội bọn gia
hỏa kia, còn Thủy Gia nữa, hẳn sẽ không dể dàng bỏ qua cho bọn kia, bởi lần
này ra ngoài là vì Thủy Gia mà hành động, mà hiện lại có kẻ muốn phá hủy việc
của thủy Gia, cái này xem như là có ý xấu với Thủy Gia. Như vậy làm sao họ có
thể ngồi im được đây.

Mà quan trọng là lúc đến đây, bọn Phương Lão thông qua một cái truyền Tống
Trận, như vậy hắn sẽ có cơ hội thoát khỏi đây nhanh hơn, cho nên trong lòng
suy tính, thấy an tâm, vậy nên cũng không có nóng lòng mà đuổi giết Phương
Lão.

Rốt lại một người một suy nghĩ, không ngờ người truy kẻ đuổi thoát đã mấy
ngày, hiện cũng đã ra khỏi vùng U Minh Quỷ Vực. Mà cũng không ngoài suy tính
của hắn. bên ngoài bọn chúng quả nhiên có một cái Truyền Tống Trận, đây là
đường lui của bọn chúng.

Truyền Tống Trận bên ngoài lại được bày một cái huyễn trận khác. Người ngoài
nhìn vào nghĩ đây là một ngọn núi nhỏ. Phương lão tới nơi, lấy một cái lệnh
bài ra, pháp quyết bấm niệm gấp rút rồi một thông đạo mở ra, hắn lao nhanh vào
đó.

Bằng độn tốc Hoàng Kim Long Thuyền có thể theo kịp, nhưng bên trong huyễn
trận, Tống Chung không có khả năng quan sát xa, may mắn là có Hàn Băng Thủy
Linh, không ngừng theo dõi sát lão ta. Chạy hơn một ngàn dặm. rốt cuộc cái
Truyền Tống Trận cũng hiện ra trước mắt. Trong lòng Phương lão không khỏi nhẹ
như vức được khối đá mấy vạn cân !

Phương lão không không chần chừ lập tức phát động Truyền Tống. !

Phía bên kia truyền tống trận, một thanh âm kinh ngạc vang lên nay khi Phương
lão vừa bước ra :

- Ah không phải là Phương trưởng lão đây sao, sao? Sao lại chỉ có mình người
chẳng phải là huy động mấy trăm người đi sao ?

Phương lão không nghĩ nơi đây có người, vừa nghe thanh âm vang lên, hắn không
khỏi giật thót, sau hồi trấn định thì nhìn lại thì cách đó hơn nhàng dặm một
đạo nhân bị cụt tay.

Hỏa Long ! không phải hắn thì là ai ?

Hỏa Long những tưởng Thiên Dục Môn mang đi mấy trăm người phen này Tống Chung
có ba đầu sáu tay cũng khó thoát chết, cho nên đến đây mong biết rỏ sự tình,
nhân đó có thể xin lấy thi thể của Tống Chung về hành hạ cho hả giận, nào ngờ
lại chỉ có mình Phương trưởng lão đi ra, hắn hốt hoảng hỏi gấp.

Phần Phương lão vì sự tình bên trong, không thấy Tống Chung, lại biết sáu vị
sư đệ, sư mụi của mình đã chết. vì trước khi đi, trên người mỗi người đều để
lại tiêu ký nhằm biết tình hình của nhau cũng như tránh bị lạc trong U Minh
Quỷ Vực. cho nên khi sáu người đồng thời tán mạng thì Phương lão cũng biết rỏ.
cùng đó tất nhiên mấy trăm đệ tử đi theo cũng không thể toàn mạng. trong lòng
bi phẩn chưa thể phát tác, hiện lại gặp Hỏa Long nơi đây

Vì cho là Hỏa Long bày trò, làm cho Thiên Dục Môn gặp tổn hại cổ kim chưa từng
thấy này cho nên khi vừa nhìn ra Hỏa Long, trong lòng Phương Lão tức đến đỏ
mặt tía tai. Quát mắng “ Ngươi là tên hổn đản khốn kiếp, ngươi đi chết đi”
Phương lão gầm lên căm hận, cùng đó lao đến với ý muốn xé nát Hỏa Long ra muôn
đoạn.

Nhưng ngay lúc đó, Hoàng Kim Long thuyền phía sau đã xuất hiện !

Trước sự khủng bố của Hoàng Kim Long Thuyền thì Phương lão làm sao có lòng nào
gây chiến với Hỏa Long, hắn lập tức quay sang chuẩn bị khởi động cái Truyền
Tống Trận khác để nhanh chóng chạy về sư môn.

Tống Chung lại cách đó hơn ngàn dặm, mà Phương lão khởi động truyền Tống Trận
chưa đầy một lần hô hấp, Thuyền rồng có nhanh mười ngàn dặm củng không kịp.

Nhưng may mắn là Hàn Băng Thủy Linh đã nhìn ra ý đồ trốn chạy của Phương Lão
nên hồi báo cho Tống Chung, trong lòng Tống Chung làm sao không sốt ruột, theo
hắn mấy ngày trời lại không giết được, thật quá phí công, nhưng không đuổi
theo kịp phải làm sao !

-Hỏa Long sư thúc, ngài đến gác truyền Tống Trận đó ah, vậy hẳn là Truyền Tống Trận đã được sữa lại rồi ha ha !

Thình lình đầu óc hắn sáng ra, nghĩ ra một mưu kế mà cả Hỏa Long và Phương
trưởng lão đều ngây ngốc tại chổ.

Phương Lão quay nhìn Hỏa Long lại nhìn Tống Chung. Tống Chung đắc ý lại nói
“còn sao nữa, ngươi cứ khởi động truyền Tống, ta không cản, ngươi làm vậy ta
không mất một phen tay chân bắt ngươi về. bên kia là đại trận của Huyền Thiên
Phân viện đó, thôi ngươi mau mau mở trận đi vào giúp ta”

Phương Lão bị Tống Chung hù cho sợ muốn ngất, đại trận đã mở ra, nhưng lại
dừng lại, không dám bước vào. Quay sang nhìn Hỏa Long bi phẩn nói : “Giỏi, các
ngươi hại chết mấy trăm người của bọn ta, bây giờ động tay chân lên Truyền
Tống Trận, muốn đuổi cùng giết tận sao?, ta liều mạng với các ngươi” Lời vừa
xong, Phương Lão lửa giận lại dâng cao, ngay đó xuất ra một ngọn núi, nện
thẳng xuống đầu Hỏa Long

Nghe lời của Tống Chung cùng Phương lão, Hỏa Long không phải ngu ngốc tới mức
không hiểu ra, là Tống Chung vu khống cho hắn. sự tình bên trong là hắn và
Tống Chung hợp tác giết người của Thiên Dục Môn. Biết vậy nhưng hiện tại không
phải lúc giải thích, bởi một kích toàn lực của Phân Thần Tu sĩ, hắn thật không
thể đón đở, cho nên ngay đó hắn thả ra một ngoc phù, rồi theo đó thân hình tan
biến không còn bóng dáng.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Lão càng tin là Hỏa Long có chuẩn bị sẵn cái ngọc
phù này để thuấn đi chạy thoát mất, cho Tống Chung giết mình. Cho nên càng
nóng giận hơn hét lớn một tiếng bi phẫn.

Củng bởi giận qua mất khôn, Hỏa Long nhờ người ma đạo giết sư môn, giờ lại một
mình đến gặp cả bảy tên phân thần tu sĩ, làm sao không chuẩn bị cho mìh con
đường thoát thân, nếu là ngu ngốc như vậy thì e Hỏa Long đả chết không biết
bao nhiêu lần rồi.

Một Bụng tức giận, nhưng Phương Lão lại quay sang muốn kiểm tra lại Truyền
Tống trận, nhưng cái truyền Tống Trận mấy chục trượng muốn kiểm tra chính xác
đâu phải dể, mà một khắc trì hoản đó, Tống Chung đã điều khiển thuyền rồng đến
cách đó mấy trăm trượng rồi !

-“Ha ha ha” Tống Chung thích chí cười lớn nói “Ngươi chạy cũng giỏi ah, để ta xem bây giờ ngươi chạy đi đâu ?”

Nghe lời vũ nhục này Phương lão giận đến run người, làm sao mà không tức, Phân
thần tu sĩ, lại bị một Kim Đan tu sĩ hạ nhục, làm sao chịu được đây. Thẹn quá
hóa giận hắn hét lớn

-“Tống Chung, đừng nghĩ ngươi có thể bắt được ta mà cao giọng như vậy”

Lời này thật là có ý Tống Chung cậy vào Hoàng Kim Long Thuyền, nếu chỉ mình
hắn thì khó mà bắt được lão. Nhưng khi nói xong nhãn tình hắn mừng như điên.

Vì hiện Phòng hộ đại trận trên thuyền không có, mà Tống Chung lại đến gần hắn
cách chưa đầy hai trăm trượng. Phương Lão nghỉ có thể nhân lúc này tiên hạ thủ
vi cường, lập tức nắm lấy cơ hội, bắt sống được Tống Chung. Sau đó bảo vật
nhận được thật không ít, còn trở về lãnh công nữa thì hắc hắc. Trong suy nghĩ
Phương Lão không khỏi cười đắc ý.

Nghĩ là làm, lập tức lão gầm lớn độc tốc toàn lưc khoảng cách hơn trăm trượng
chớp mắt tới nơi, đến cách Tống Chung chưa đầy năm trượng thì lão mừng như
điên vì thấy Tống Chung vẩn đứng yên như chết rồi, nhưng thình lình một nụ
cười nham hiễm của Tống Chung nở ra

Lòng Phương Lão lạnh ngắt, nghĩ biết mình đã trúng kế của đối phương, nhưng
hiện tên đã bắn, làm sao quay lại đây ! nghĩ vậy nên hắn càng cắn răng đưa
tay, quyết bắt sống Tống Chung nhưng

! “Tõm” âm thanh phát ra như viên đá rơi vào ao nước, toàn thân Phương lão như
bị một khí thế vô hình đè nén, mắt thấy chính mình như đang bị nhậnchìm trong
một con đại hồng thủy, một chút sức lực trồi lên mặt nước cũng không có. Toàn
thân vô lực. ngay cả bản mạng pháp bảo muốn huy động cũng không thể, bây giờ
hắn giống như một phàm nhân, bị lũ cuốn trôi vào đáy nước chứ không phải là
một Phân Thần Tu sĩ.

_ Đây là cái thứ khốn kiếp gì !, Lấy hết khí lực, Phương lão mở miệng hét to.

_ Bảo bối của ta đấy ngươi thấy sao ? Tống Chung nhàn nhạt trả lời, nhưng vẻ
mặt mang đầy tiếu ý. Lại nói tiếp, hiện ngươi đã là tù nhân của ta, không cần
lo lắng, chỉ cần một ý niệm của ta, ngươi sẽ đươc hình thần câu diệt ngay thôi
! ngươi có muốn thử không?

Lời vừa dức đã thấy chung quanh Phương Lão, bóng nước lăn tăn, đơn giản thôi!,
nhưng bên trong Phương lão không chịu nổi áp lực, không kềm đươc một ngụm máu
phun ra. Bộ dáng chật vật đau đớn.

Lúc này hắn đã thật sự tin mình thành tù nhân của Tống Chung, trong lòng kêu
khổ không thôi, ngoài miệng hét to, "đừng giết ta, đừng giết ta, ngươi muốn gì
nói đi"

-Hừ giờ mới chịu khai sao!, Tống Chung hừ lạnh nói. “Tốt vậy nói cho ta biết, lần này các ngươi tới U Minh Quỷ Vực làm gì?”

_ “Đuổi giết ngươi” Phương lão bộ dạng đứt hơi trả lời

_ “Làm sao các ngươi biết được chính xác vị trí của ta đi mà tới như vậy ?”

Trong lòng Tống Chung cũng biết là hắn tới để giết mình, nhưng vì để xác minh
lại, cũng như biết rỏ kẻ đứng sau màn đen sai khiến là ai, nên tra hỏi Phương
lão cặn kẻ không sót một điểm

Lúc này đây Phương Lão làm sao dám dối trá nữa, liền một mạch kể ra hết các sự
tình, Hỏa Long làm sao nghĩ ra cái kế hay ho này, rồi dựa vào Khuy Thần phó
kính để truy tìm Tống Chung…v.v.

Nghe xong Tống Chung vạn lần không dám tin, Hỏa Long đạo nhân lại có thể có âm
mưu mưu sát đồng môn hoàn hảo đến bậc đó, đáng tiếc là hao tổn không ít công
phu nhưng rốt lại thất bại thảm hại mà!

Tống Chung cười gằn một tiếng nói “Hay Lắm hỏa Long, một sư thúc tốt của ta”

-Sau hồi nói chuyện, bất giác Phương lão ah một tiếng, hỏi lại,

-“không phải là hai người các ngươi bày ra cái bãy này hại bọn ta sao, sao ngươi lại hỏi ta như vậy ?”

- “Hiễn nhiên không phải” tống Chung cười gian trả lời, lại nói tiếp: “ Ta và
bọn người Hỏa Gia thù hận sâu như biển, làm sao có thể hợp tác đây !”

“AH” nghe lời này Phương lão không khỏi chấn động tâm thần, rồi như nhớ ra vội
hỏi lại, vậy là cái Truyền Tống Trận đó không bị ai động tay động chân vào
sao?”

-Hắc hắc, đích xác là ta không có, Hỏa Long cũng không có, có ai không thì ta không biết hắc hắc” Tống chung đắc ý cười lớn. Đó là ta bí quá mới bày ra cái kế đó để ngươi e sợ mà không lập tức bỏ trốn mà thôi hắc hắc

Nghe thấy lời này, Phương Lão hối hận không thôi. Một bụng tức khí, ói ra một
họng máu đương đường chết ngất !


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #316