Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Sau một hồi nghe Hồng phu nhân nói, bây giờ Tống Chung mới hiểu. Thì ra Thủy
Tĩnh là nhất mạch đệ tử của Huyền Thiên Đạo Tông, khi biết chuyện hắn không
khỏi vổ đùi hét lớn, nhưng sau đó trấn tĩnh lại. nghĩ thầm dù sao hắn cũng
không thể nào vác mặt đi lấy lòng người khác được, cho nên hắc không muốn suy
nghĩ nữa, nhanh chóng gát bỏ việc làm thân với bọn họ.
Sau đó Tống Chung hỏi chuyện của Hồng Ảnh. Thì được biết hiện tại nàng đang bế
quan để đánh sâu vào Trúc cơ hậu kỳ. Nghe được việc này cũng khiến cho Tống
Chung kinh hãi không thôi, bởi lúc trước chia tay nàng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ,
hiệ đến lúc này cũng chỉ vẻn vẹn mười năm, vậy mà có thể đánh sâu vào Trúc Cơ
hậu kỳ. thủ hỏi làm sao người ta không kinh sợ đây ?
Ngay cả Thủy Tĩnh, thiên tư kinh nhân mà cũng mới là Trung Kỳ Trúc Cơ, muốn
tiến tới Hậu Kỳ cũng phải vài năm nữa vậy mà !
Nếu như lần này nàng thành công thì e là không hơm mười năm nữa sẽ tiến cấp
kim đan rồi. với nàng thì sự tình này có thể xảy ra. Nhưng còn với những tu sĩ
bình thường dù có đạt hậu kỳ muốn tiến lên Kim Đan, nếu không có một trăm năm
thì e cũng mất bảy tám mươi năm. Sự chênh lệch này quả thật có chút nghịch
thiên rồi.
Nhưng sau khi nghe Hồng Phu nhân giải thích thì hắn mới hiểu ra, lý do là bởi
ngày trước đến nơi đây, vì nàng là người có thiên tư hơn người, có thể nói là
ngàn ngươi không hẳn có được một, cho nên được Tông Môn hết sức quan tâm. Lại
them có phụ mẫu là Nguyên Anh tu sĩ ngày đêm chỉ điểm. cùng đó là việc nàng là
chủ nhân của Phượng Minh Đao lại càng làm cho danh khí của Hồng Ảnh to lớn
them, cho nên so với những người cùng trang lứa lại càng nổi trội. cho nên ưu
đãi với nàng quả thật là không ít. Quan trọng hơn là nàng lại nhận được minh
sư là Luyện Hư tu sĩ. Kể từ đó dưới có phụ mẫu là Hồng Gia uy Quyền, trên có
minh sư cao thủ Luyện Hư, nàng muốn chậm rải tu luyện e là cũng khó. Không
những vậy, vì thấy Hồng Ảnh có chút khí tức đạo pháp, nên đươc sư phó dạy cho
công pháp Phật gia. Cho nên tốc độ tu luyện của nàng càng xuôi thuyền đẩy nước
nhanh chóng đề thăng.
Cái góm phần không kém là ngày trước khi cùng Tống Chung ngày ngày dạo chơi
uống được không ít Ngộ Đạo Trà, ngộ tính tăng cao, từ đó Sư phó lại càng không
tiếc đan dươc ban cho nàng, cho nên hiện tại lại như cá gặp nước.
Biết đươc tình hình Hồng Ảnh như vậy, Tống Chung cũng rất ư là cao hứng, còn
việc gặp tặng nàng bảo vật thì cũng không cần vội.
Sau đó thỉ Tống Chung cùng Hồng lão dung bữa cơm, lại chuẩn bị cho hắn một
gian thạch thất . cũng không phải tùy tiện mà là thach thất giành cho thượng
khách. Về phần Nam Tử đang nằm hôn mê thì được Hồng Phu nhân đưa vào gia trong
một căn thach thất khác.
Thấm thoát đã qua mười ngày.
Hôm nay Tống chung đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, thì có người mang theo lệnh
truyền của Hồng phu nhân tới mời hắn ra đại điện.
Đến nơi Tống Chung chưa kịp hành lễ, Hồng phu nhân đã khoát tay nói.
-“Hài tử chúng ta đi thôi, để ta đưa ngươi đi xem bộ mặt của đám hổn đản kia”
Tống Chung nghe thấy lặp tức đáp ứng. cùng Hồng phu nhân theo hướng điện phủ
của Viện trưởng mà đi.
Sauk hi đi ra khỏi chính điện lại gặp một lão giả mặt thanh y. qua lời giớ
thiệu của Hồng Phu nhan Tống Chung mới biết đó là Hồng Gia gia chủ, tên gọi
Thiên Ánh, ngoại hiệu là Thần Kiếm. với sự hưng thịnh của Hồng Gia đều do một
tay Thanh Ánh gây dựng, lão giả đối với Tống Chung cũng rất khách khí, sau vài
lời chào hỏi, động viên tinh thần Tống Chung cả bọn liền một mạch dời đi.
Thời gian sau chừng một khắc. bọn họ đã đến nơi. Nơi đây uy nghi, lộng lẫy,
chính là đại điện của Chưởng viện. bọn họ đươc một tu sĩ dẩn đường, sau một
hồi quanh co, đã đến phòng nghị sự của Chưởng Viện.
Đến nơi, trong phòng đã có sáu bảy người. Trong đó Tống Chung nhận ra đươc vài
người. một là người mà hắn cần làm than – Mai Hoa Thần Nữ. còn lại đều là Phân
Thần Cao Thủ, trong số đó có 3 người mà trước kia từng tới Biệt Viện, và từng
cho hắn không ít thứ tốt, nhất là Hà Đồ Huyết Văn, thứ đã cứu hắn thoát chết,
không ít hơn một lần.
Khi vừa nhìn thấy Tống Chung bọn họ không khỏi trừng mắt nhìn Tống Chung về
chuyện cũ về Ngộ Đạo trà họ vẩn chưa quên. Riêng Mai Hoa Thần Nữ chỉ nhìn hắn
mĩm cười mà thôi. Còn các tu sĩ khác vì không quen biết nên họ cũng không nói
gì chỉ im lặng nhìn những người đi vào. Và xem xét Tống Chung.
Sauk hi hắn vào thì theo sau đó là một đạo nhan mặc đạo bào màu đỏ, thần tình
đầy sát khí, trừng mắt nhìn Tống Chung. Tống Chung cũng nhận thấy điều này nên
sau khi nhận ra ra thì không khỏi cười khổ. Thì ra là người của Hỏa Thần Điện,
và trong đó hiển nhiên không thể thiếu Hỏa Long Đạo Nhân. Trong đó còn có cả
Hỏa Thanh Vân. Bất quá nơi đây cũng là trọng địa cho nên dù hai người kia có
nhớ tới thù hận thì cũng chỉ căng mắt nhìn, rồi ôm một bụng tức mà thôi. Không
những vậy, những người tới chào hỏi nhau cho qua lễ rồi cũng im lặng không
nói, ngay cà vợ chồng Hồng Lão muốn nói chuyện với nhau cũng chỉ dám truyền âm
mà thôi.
Cho nên Tống Chung trong bụng dù có muốn châm chọc bọn Hỏa Long cũng đành ngậm
miệng, chỉ gật đầu chào hỏi, rồi đàng hoàng đi tới sau lưng phu phụ Hồng Lão
thành thật đứng im. Xem như những người kia không phải là cừu hận của mình.
Ước chừng sau một tuần trà, một tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người đồng
loạt đứng chỉnh tề. từ bên ngoài một lão giả đi vào, nhìn vẽ mặt khô đét, gầy
nhom của lão như là người vừa ngũ dậy. nhưng lại như cơn gió vụt qua đã hiện
than trên ghế chủ vị, lão giả vẩn im lặng không nói một lời
Không cần hỏi cũng biết lão là Chưởng Viện. Luyện Hư đại tu sĩ danh xưng Thủy
Thần, bởi công pháp chủ tu của lão là Thũy tính. Vẽ ngoài nhìn lão như một
phàm nhân nhưng khí thế lại bất phàm. Lão vẩn không nói chỉ nhìn hết lượt rồi
nở một nụ cười, trên bộ mặt ngái ngũ của lão. Mọi người bên dưới thấy vậy cũng
vôi vàng cung kính hành lễ. Lão cũng không buồn mở mie5ng chỉ khẻ phất ống tay
áo, mọi người liền sau đó cảm tạ và an vị chờ đợi. Riêng Tống Chung và phu phụ
Hồng lão thì vẫn đứng im lặng.
Bất ngờ lão giả ngẩng mặt làm như vô tình, ánh mắt lão dừng trên than Tống
Chung. Lúc này sắc mặt Tống Chung thoáng thay đổi, nhưng sau đó cũng không làm
ra chuyện gì xấu hổ. Bời nếu đổi lại là một Kim Đan tu sĩ bình thường khác bị
một ánh mắt sắc lạnh này quét qua thì không khỏi hoảng sơ la thét cứu mạng
rồi. Bề ngoài Tống Chung có vẽ như không có việc gì, nhưng trong lòng lại dâng
lên một cảm giác không rét mà run, tâm thần như đang rơi vào một vùng băng
giá. Bởi một ánh nhìn đó mang theo khí tức của Thủy Hệ linh khí cho nên nói
Tống Chung không thấy chút gì thì thật không phải.
Sau một khắc ánh mắt lão giả thu hồi và như trong lòng có chút vui vẽ, hắn khẽ
gật đầu mĩm cười. rồi quay ra cất giọng không nhanh không chậm nói.
- Sư việc Tống Chung có bị trục xuất khỏi Tông môn hay không chúng ta đã bàn
luận nh lần, ta thấy hôm nay chúng ta phải đưa ra được kết luận rồi.
Nói xong lời đó ánh mắt lão thu hồi lại, nhìn như đang ngũ và mọi thứ lại như
im lặng.
Thấy một màn như vậy trong lòng Tống Chung không khỏi nghĩ “cả đám các người
ai cũng im lặng như đang buồn ngũ vậy thì thảo luận cái gì chứ”
Nói là vậy, nhưng Tống Chung cũng biết là bọn họ đang truyền âm bàn luận, cho
nên cũng không dám hành đồng gì. Bất quá đang lúc hắn suy nghĩ thì thấy Hỏa
khí dân cao, điện chủ Hỏa Thần Điện, sắt mặt hung dử đập bàn đứng lên, hét
lớn.
- “Cái gì chứ đã nói là trục xuất rồi, như thế nào bây giờ có thể ngang ngươc
mà thu hồi lại đây chứ, không phải là làm chuyện cho người ta cười sao? Ta đây
đường đường là chủ phân điện như thế nào lời nói lại lật lộng được hừ”
-“ vậy sao, vậy mà con chau nhà ngươ lại giết phụ mẫu người khác như vật sao không tính là mất mặt đây?” Hồng Thiên Ánh không khách khí mắng lại. “Tống Chung bị trục xuất cũng là do bọn súc sinh con cháu cái ngươi làm ra chuyện tốt này, hiện giờ ai cũng biết là Tống Chung bị oan ức, không có làm cái gì sai, còn các người giết người bây giờ lại làm như vậy, có phải đã sai lại càng sai không, đó có phải là chuyện cười cho cả thương man sơn này không, lúc đó Huyền Thiên Đạo Tông này có kha`c gì một lũ ngốc cả”
Ngươi nói bậy bạ cái gì đó hả, Tên mập này là đệ tử cấp thấp mà cả gan làm
loạn, trong khi Biệt Viện có ơn nuôi nấng hắn mà hắn lấy oán báo ây, như vậy
thì trục xuất sư môn xem như là xử nhẹ cho hắn rồi. chỉ bằng việc phá hủy tong
môn người ta thì có thể định tội chết cho hắn rồi, vậy mà Hồng Gia các ngươi
lại còn bênh vưc cho hắn làm càng được sao?”
-Hừ các ngươi hay thật thay đen đổi trắng, hắn sở dĩ phá hủy Tuyền Cơ Ban cũng là bọn chúng là kẻ thù giết hại phụ mẫu hắn, chẳng lẽ hắn làm như vậy là sai sao?
-Cho là như vậy, nhưng tại sao hắn lại trưc tiếp tạp phản, cùng bọn yêu thú cấu hết, chống lại khi bị truy bắt, như vậy còn cái gì là quy củ, đạo lý Sư Đồ đây chứ?
Nghe đến đây những người khác cũng thấy đồng tình, không ngớt gật đầu, bọn họ
cho rằng đạo nghĩa tôn sư trọng đạo mới là cái gốc, cho nên không thể nương
tình cho kẻ phản loạn.
Thiên Anh lão giả lại cất giọng cười nói “Cái này tất nhiên, nhưng ở trong
tình cảnh này thì lời này các người lại không đúng một li rồi”
A cái gì? Hỏa Cừu đỏ mặt quát hỏi “ Làm sao, chổ này không dung được vậy dùng
cái đó ở đâu?”
Các người trước đó đã trục xuất hắn, với tội danh cấu kết yêu tộc, làm gian
tế. Cho nên lúc hắn phá hủy Tông Môn người ta chống lại môn lệnh là không thể
vì khi đó hắn không clà môn nhân của Huyền Thiên Biệt Viện, do vậy ngươi dung
cái đạo nghĩa đó ở đây là không đúng.
Hỏa Cừu nghe thấy sắc mặt xám xanh, không biết phải nói như thế nào. Thấy một
màn như vậy Hồng Thiên Ánh không khỏi một lòng đắc ý. Lõa lại nói tiếp “Chư
vị, Tống Chung là không sai, việ hắn phá Hủy Tuyền Cơ Ban, và Biệt Viện hoàn
Toàn là ngoài ý muốn tự mình bảo vệ và trả thù cho phụ mẫu mà thôi, cho là hắn
có quá phận nhưng hiện hắn cải hối như vậy cũng là tốt, có cái gì không phải.
mọi người nghe thấy cũng phải nhưng cũng chưa thấy đồng tình thật sự, nên vẩn
chưa tỏ ra hành động gì. Hỏa Cừu lại tức giận chen vào “ quá phận đôi chút
sao, hắn phá hủy Biệt Viện tan tành như vậy, mà chỉ vài lời nói là bỏ qua được
sao?”
Hừ Ngươi một mưa quy trách nhiệm phá hủy Biệt Viện cho hắn, vậy các vị ở đây
tháy như thế nào, có phải trách nhiệm do một mình Tống chung cả?
Cả bọn người không nói một lời. lúc này Mai Hoa Thần Nử đột nhiên lên tiếng
“Hỏa Long đạo nhân ngang ngược, làm chuyện sai quấy mới gây ra sự tình, cho
nên trach nhiệm Hỏa Long nhận tám, Tống Chung nhận hai”
Đừng thấy Nàng ỡ đây luận về thưc lực có thể là nhỏ nhất nhưng địa vị lại
không nhỏ, nơi đây ngoài Chưởng Viện Thủy hệ công pháp ra thì nàng là người
thứ hai, lời nói của nàng thật có giá trị không nhỏ.
Cjho nên ngay sau khi nghe lời này của Nàng những người 73 đây đều có đến tám
chín phần tin tưởng, bởi sự tình nếu nàng không rõ rang thì e là không có
người thứ 2 rỏ rang hơn nàng. Vì vậy mọi người hết sức ủng hộ, Hỏa Cừu lập tức
bị cô lập, thấy vậy hắn nóng lòng, vội nói “Mai sư điệt, Con cháu ta có làm
sai, nhưng ngươi cũng không thể cậy thế mà ức hiếp người nhà bênh vưc cho tên
hổn đản kia chứ”
Mai Hoa Thần Nử “Hừ “ lạnh một tiếng, đáp lời “ Đa tạ người nhắc nhở, đối với
con cháu ngài ta không biết nhưng riêng với bổn điệt thì hoàn toàn dữa và thưc
tài, không có cái gì là cậy vào thế mà ép người, và bây giờ với hắn cũng là
một nhân tài thật sự, tại sao lại cản ngăn hắn nhập môn”
“Hừ Thưc tài” Hỏa cừu khinh bỉ nói.
Hắn ta tư chất căn bản là phế vật, chỉ là vận khí may mắn đoạt đươc vài món
bảo vật, nên mới ngông cuồng nhất thời, còn nói đên tiền đồ thì e là mơ mộng
mà thôi.
Vậy sao, Theo ta thấy thì hắn ta thật sự là tiền đồ vô lượng ah. Nói xong lời
ấy nàng im lặng nhắm hai mắt không nói một lời.
Nhưng lời nói đó lại làm cho những người nghe đươc rung động không thôi. Làm
sao đây, Nàng tu luyện Tiên Thiên Dịch Sổ, bình thời sẽ không dể để nàng nói
ra thiên cơ, vậy mà hiện tại lại nói Tống Chung là kỳ tài ngút trời, lời nói
này thì có chín phần là không sai rồi.
Trước kia đả không ít người gặp khó khăn trong tu luyện không thể tiế cấp. đến
hỏi nàng, sau khi đươc chỉ điễm, đả gặp đươc kỳ ngộ mà thăng cấp dù là Kim
Đan, Phân thần đều không sai một chút. Như vậy đã thấy rõ thưc tài của Mai Hoa
Thần Nữ. Mà hiện tại nàng lại nói Tống Chung Tiền đồ vô lượng thì có thể thấy
được thưc lưc tống chung sẽ như thế no trong tương lai rồi, bất giác mọi người
đầu đồng laot5 hướng mắt nhìn về phía Tống Chung mà hít một ngụm khí lạnh.
Ngay cả Chưởng Viện Củng mở mắt ra, tuy nhiên cũng không nói lời nào.
Chỉ Có Hỏa Cừu vẩn một bụng tức khí, không chịu thua nói tiếp “ Sư điệt có thể
xem biết thuật số nhưng không hẳn là đúng hết, hắn ta căn bản vẩn là phế vạt
mà thôi, dưa vào mất cái bảo vật mà miễn cưởng có thể chống lại một vài Nguyên
Anh tu sĩ, nhưng nếu gặp phải Phân Thần cao thủ thì e là vắt chân mà chạy đi
tìm cứu viện ah” Lão mĩa mai nói.
Nghe thấy lời nay, Tống Chung không cầm đươc lòng định bước lên mắng cho hắn
một trận, nhưng may mắn là Hồng phu nhân đoán biết tâm ý hắn đã nhanh tay kéo
hắn lại nói “
“Hài tử, con bình tĩnh, hắn muốn nói khích con để ở đây làm ra chuyện thất thố
rồi cùng với người của hắn động thủ đó, con không nên nóng giận mà mắc mưu”
Tống chung chưa tin hỏi lại “ là như vậy thật sao? Hắn làm như vậy để làm gì
nếu như con đánh nhau với đám cháu con của hắn?”
Hài tử ngốc, làm sao đươc nếu con động thủ, hắn làm sao ngồi yên, hắn sẽ có
cách làm con thua rồi lấy cớ mà không cho con trở lại sư môn.
“Dạ sư mẫu nói đúng quá, là tiểu đồ, nóng giận hồ đồ, nhất dịnh sẽ không mắc
mưu của hắn ah” Tống Chung hiểu ra vội cảm tạ nói
Sau đó hắn lại im lặng, thành thật đứng sau lưng mọi người.
Hồng Thiên Ánh lại cười to nói, Hỏa lão ta nói nguoi không tốt ah, một lần nói
sai bây giờ lại nói sai nữa rồi, Tống Chung như thế nào lại e sợ Phân Thần Tu
Sĩ đây hắc hắc”
“Cái gì” mọi người nghe lời này lại càng kinh hải, hít một hơi lạnh. Ngay cả
Hỏa Lão cũng lanh người hỏi lại “như thế nào xin chỉ giáo?”
Mấy tháng trước đây, Tuyền Cơ Các, Thiên Dục Môn đã phái hai Phân Thần Tu Sĩ
đi truy bắt Tống Chung, trong đó có Băng Phách Thần nữ. bọn họ tại Bát Quái
môn đòi Tống Chung tới nơi để hỏi tội,
_ Có phải là lão ba hoa hay không, không cần Băng phách rat ay chỉ bằng vào
bọn ma đạo Thiên dục Môn và Phân thần của họ cũng đủ dạy dổ Tống Chung rồi,
Hỏa lảo chịu không đươc chen vào nói.
Lời nay nói ra làm cho những người khác cũng thấy có chút đúng nhưng Hồng Lão
lại tiếp. cao thủ phân thần thì có đó, nhưng Bát Quái mon đã chịu chung số
phận với Tuyền Cơ Ban, còn Phân thần cao thủ của Thiên Dục Môn thì bị bắt
sống, bằng chứng sống như vậy có cái gì là ba hoa chăng ?” Vừa nói Hồng Lão
phất tay mang Nam Tử vẫn còn hôn mê ném ra đất. Hắn ta là Phân Thần Tu sĩ, các
tu sĩ đồng giai đều biết rõ nhau dù là ma đạo hay chính đạo, cho nên khi vừa
nhìn thấy hắn, cả đám đả nhận ra than phận của hắn cùng thưc lực.
Hỏa Cừu sau hồi choáng ván mới kinh hải nói “ làm sao đây Kim Đan Tu sĩ bắt
sống Phân Thần Cao thủ, chuyện tình nghich thiên như thế này nói ra có ai tin
đây ?”
Hồng Lão lạnh lùng nói, sụ thật trước mắt có tin hay không ngươi tự mình có
thể kiểm tra. Nói rồi lão im lặng đắc ý. Còn những người chung quanh thi lúc
này làm sao có thể không công nhận Tống Chung là kỳ tài ngàn năm khó gặp, mà
cho là củi mục đây ?
Lời này như một mồi lửa cho nổi oán giận của Hỏa Cừu từ nảy đến giờ cho nên
Hỏa khí dân cao, cảm giác như phát sinh đại chiến. thế nhưng đúng lúc này, Lão
già ngáy ngũ lại mở mắt ra lên tiếng,để tránh có chuyện mất mặt xảy ra trong
viện.
-“Tống Chung bây giờ chính là đệ tử của Kiếm Tông Thần Điện, Ban cho nhị cấp điện phủ, ta quyết như vậy, co ai phản đối không ?” sau khi đứng lên ra hiệu cho tât cả im lặng, Chưởng viện đưa ra quyết định của mình.
Tống Chung nghe thì không biết thế nào là nhĩ cấp điện phủ. Nhưng người nơi
đây làm sao không biết, nghe xong lời nói Chưởng viện hét thảy đều giật mình
kinh hãi. Tống Chung thì ngây ngốc truyền âm hỏi Hồng Thị “ Sư ngương, nhị cấp
điện phủ là thứ gì, có lợi hại hay không?”
-“Nhị cấp Điện phủ là toàn điện giành cho cấp Nguyên Anh, tuy nhiên không phải ai cũng có thể ở, mà phải là có đại công với viện, Phu phụ ta đang ở cũng là nhị cấp điện phủ. Chẳng qua cả Phâ Viện củng chỉ có chưa đầy trăm cái nhị cấp điện phủ, mà người chiếm đươc một, như vậy với ngươi là cực kỳ xem trọng rồi. hài tử ngươi oai phong rồi” Hồng phu nhân mĩm cười truyền âm trả lời
_ “Không phải chỉ là một cái chòi để ở thôi sao, con người con thì phóng khoán
chổ nào mà không ở đươc đâu ạ” Tống Chung thất vọng trả lời.
-“Hài Tử ngốc thật” Hồng Phu nhân không khỏi mắng yêu hắn ,một cậu lại nói tiếp “ Nơi ở của ngươi tượng trưng cho than phận cùng địa vị, từ nay ngươi có đươc đặc quyền ngang hàng như vợ chồng ta, còn trong kinh sách thì có thể xem hết từ tần thứ hai trở xuống, hàng năm đươc cấp cho không ít linh thạch và tài liệu tu luyện. với một Kim Đan như ngươi mà có đặc quyền này, có thể xem là vượt mức ưu đải xưa nay chưa từng thấy rồi” Hồng phu nhân vui vẽ nói.
- “Được nhiều như vậy sao” Tống Chung thích thú hỏi lại.
- Phân viện có trăn vạn đệ tử địa vị đó của người có thể xếp vào cao tần của
môn phái, nằm trong top 100 người đứng đầu rồi. Soa với Hỏa Long ngươi có phần
trên cả hắn ửa đấy, Tiểu tử ngươi lần này thật đúng là một bước lên trời rồi.
Hồng thị nhìn hắn cười không nén đươc mà nói.
- “Quao thật là tốt quá rồi” Tống Chung kinh hĩ nói
- “Còn không tốt sao, với oai danh của ngươi, tiền đồ rộng lớn, thật sự là
đang mừng đây.” Hồng phu nhân lại nói. Phần về Mai Hoa Thần nữ thì một mưc im
lặng để mọi người nói chuyện, bởi nàng không muốn nói quá nhiều để tiết lộ
thiên cơ sẽ không tốt cho chính mình.
- Dù chưởng Viện đã nói như vậy, nhưng Hỏa Cừu vẩn bi phẩn không chịu thua
“Chưởng Viện, tại hạ không phục,tên mập này bất quá là Kim Đan tu sĩ lấy tư
cách gì mà đặt chân vào nhị cấp điện phủ chỉ chuyên dành cho Nguyên Anh tu sĩ
đây chứ, điều này thật làm cho những người ở đây không phục đâu”
Bình thường, một khi Chưởng Viện đã nói thì không ai còn ý kiến khác, hiện tại
lại hỏi xem còn ý kiến khác không chỉ là để chứng tỏ mình thuận theo tự nhiên,
không có chuyên quyền. cũng nghĩ sẽ không ai có ý phản đối, vậy mà lần này Hỏa
cừu trong lòng uất ưc cho nên lập tức chống đối.
Trước thái độ đó thì Chưởng Viện rất tức tối nhưng vẩn không nói cái gì. Hỏa
Cừu lại nói tiếp “Nếu hắn chỉ bắt đươc một phân thần cao thủ mà có thể có đặc
quyền như vậy, vậy nếu con cháu của ta cũng bắt lấy một phân thần cao thủ giao
ra vậy chăc cũng đươc một cái điện phủ như vậy chứ” Hỏa Cừu uất ức nói tiếp.
nói xong không quay lại nhìn một mạch quay đi ra ngoài. Chưởng việc săc mặt
thay đổi nhưng vẩn không có hành động gì. Phần những người ở đó thì trong lòng
vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Cũng ngay lúc Hỏa Cừu rời đi, Hồng Thiến Annh1 lại cười nói, Hỏa Cừu Chưởng
Viện chưa bảo các người câm miệng, sao lại tự ý rút lui như vậy hắc hắc.”
Bị lời này Hỏa Cừu suýt chút tuc đến chết, nhưng vẩn không biết chống chế thế
nào, đành một nước rời đi.
Lúc này Hồng Thiên Ánh và phu phụ Hồng lão hết sức vui mừng, bởi trước kia,
cha mẹ Tống chung cũng là bật kỳ tài ngut1 trời, nhưng lại bị người hại đến
phải uổng mạng, mà hiện giờ nếu không thể bảo vệ đươc cho con của đệ tử thì
thật là một sự sĩ nhục cho Hồng Gia. Nhưng bây giờ thì quá tốt rồi, su việc
đều quá tốt như vầy thì làm sao mà không vui đây.
Cao hứng như vậy, nên sau khi trở về Hỏa Thần điện, Hồng Thiên Anh đã tổ chức
một bửa đại tiệc để ăn mừng, giao cho Tống Chung toàn quyền thiếc đãi.
Nói đến Phân việc quả nhiên thưc lưc kinh người chỉ vỏn vẹ trong phân viện
củng có trên dưới mười Nguyên Anh tu sĩ, Phân thần cũng không thiếu. Trong khi
cả Phân Viện có trên dưới một trăm người. Trong bửa tiệc này ngoài vợ chồng
Hồng lão còn có năm Nguyên Anh tu sĩ khác trong phân điện tới chúc mừng. quả
là oai chấn.
Riêng Tống Chung tuy chưa từng bái lạy, nhưng trong lòng hắn đã xem vợ chồng
Hồng lão như cha mẹ mình, cho nên với những người tới dự tiệc dù cáp thấp hay
cao hắn đều rất chân thành đối đải, chưa kể hắn cùng Hồng Ảnh sau này có thể
kết hôn thì than lại càng thân. Cho nên dù hiện có thể nói thân phận hắn đả
ngang hàng với vợ chồng Hồng Lão nhưng hắn vẩn một mưc lấy lể của cháu con mà
đối đãi với hai người, điều này khiến họ rất vui mừng.
Bởi thưc tế thì Tống Chung, Hồng ảnh đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, ai củng
nhìn ra, hai vợ chồng Hồng Lão lại cũng có ý, nen hiện thấy Tống Chung đươc
như vậy, lại càng vui mừng hơn ai hết. lại thấy Tống Chung lễ nghia không sai
một ly, làm cho những người trước kia từng có một chút nghi kỵ khi thấy hắn
quá càng quấy, bây giờ không khỏi tự trách mình. Khách nhiệt tình, chủ nhà hậu
đải, quả là thâm tình càng them thâm tình.
Lại nói về Nhị cấp điện phủ của Tống Chung, nơi đây đươc gọi là Ngoc Thu Cung,
khuôn viên tầm hơn mười dặm, đáng nói ở đây là có một vườn dươc viên không
nhỏ, bên trong linh dươc có đến cả vạn năm, nhất là cây Ngọc Lan, đây không
phải thứ tầm thường, 300 năm mới hết hoa hoa lại mất 300 năm mới tàn. Cho nên
hiện nơi này tràn ngập hương Ngọc Lan. Với một noi như vậy thì khi tu luyện
thật giúp cho người ta càng tĩnh tâm. Tốc độ tu luyện có thể tăng không ít.
Ngoài ra vòn có Diệp Tử, loại cây có thể tự mình tu hành để hóa hình. Mà hiện
nó đả có tầm vạn năm, cho nên linh khí noi đây thưc có phần nồng đậm hơn hẳn,
ngoài ra còn có nhiều thứ không kém phần quý báu.
Trước đó nó là một phần của Hỏa Thần Điện, nhưng hiện tại có thể nói là trở
thành tài sản của Tống Chung, mọi thứ đều do hắn sắp xếp. sau này nếu là người
của Hồng gia đến cũng phải đươc sự đồng ý của hắn. như vậy đủ thấy thành ý của
Chưởng Viện cũng như Hồng Gia nâng đở hắn, bởi hắn biết họ có thể chỉ cho hắn
nhập môn, có thể có một động phủ như các Kim Đan khác, nhưng hiện lại không
phải lại cấp cho hắn một nơi tốt như thế này, lại xem như hắn là chủ mà Hồng
Gia không còn quyền quản lý đủ thấy họ tin yêu hắn không ngại hắn đủ long đủ
cánh mà khinh người rồi.
Sauk hi đến nơi ở, hắn đã sắp xếp nơi ở cho Hàn Ngọc Phượng cùng tỉ muội Tư
Vân, Tư Vũ, trên danh nghĩa là người hầu cho hắn, hàng ngày ngoài việc tu
luyện các nàng có thể đi quanh Ngọc Thu Cung dạo mát, cuộc sống thật là nhàn
hạ.
Phần người nhà Hồng gia đương nhiên biết đám “người hầu” đó của hắn căn bản là
thị thiếp nhưng cũng không ai phản đối cái gì, bởi ngay cả Hỏa Thiên Ánh cũng
có không ít hơn mười vị thị thiếp. cho nên thấy hắn như vậy chỉ khen là anh
tuấn phong lưu mà thôi, Tuy vậy họ vẩn lo lắng, tiểu nha đầu Hồng Ảnh tưc giận
khi biết chuyện, cho nên khuyên hắn nên đưa mấy nười họ ra nơi khác, nhưng hắn
lại cao giọng cười mà nói là có thể làm cho Hồng Ảnh ưng thuận mọi chuyện.
Nghe vậy mọi người chỉ cười khổ trong lòng cũng lo lắng không tin. Bởi Hồng
Ảnh tại Phân viện có thể xem là kim chi ngoc diệp, đươc phụ mẫu nuông chiều.
tánh tình cao ngạo, chỉ lo Tống Chung hành xử không khéo, trong viện lại có
nhiệt náo thì không hay.
Thế Nhưng !
Thời gian không lau sau đó, quả nhiên Hồng Ảnh đại thành hậu kỳ trúc cơ, xuất
quan. Sau khi đến vấn an phụ mẫu, được tin Tống Chung trở về nàng vui mừng hỏi
chổ ở,lạp tức đến Ngọc Thu Cung.
Nói cũng không biết xấu hổ thật, cả đám Nguyên Anh tu sĩ, lại đi rình coi đám
trẻ tư tình. Sau khi Hồng ảnh rời đi, họ liều bám theo phía sau, bỏi muốn xem
Tống Chung làm sao nói chuyện với Hồng ảnh khi sau lưng có 3 cô thị thiếp. Xem
Tống Chung bị Hồng ảnh xủ lý như thế nào.
Ói thì vậy nhưng thưc tế lại chưa hẳn. khi vời đến nơi, thấy bốn người Tống
Chung đan vui vẻ chuyện trò uống trà, Hồng Ảnh đả nổi cơn tam bành, Phượng
Minh Đao rút ra, định xông đến cho tống Chung một đao. Thấy cảnh này mọi người
nghĩ là sắp có chuyện hay để xem nào ngờ. khi Đao đến gần người Tống Chung lại
không có chút ý tứ chống trả, chỉ từ trong trử vật lấy ra một vật sáng lóa ánh
vàng.
Hồng Muội, Huynh biết muôi đang cố sức tìm kiếm Hoàng Long Kiếm để cùng Phượng
Minh đao hợp nhất, cho nên Huynh đả trải qua trăm cai ngàn đắng mới lấy được
nó về đây cho muội đây này” Vừa nói hắn vừa đưa cho Hồng ảnh.
Đám người đứng nhìn trộm không khỏi vừa tức vì không có kịch hay xem, vừa buồn
cười vì hắn quá dẽo miệng, cái này rỏ rang là… vô tình nhặ được bí kíp mà dám
nói gian khổ đi tìm. Cái này thật là cao minh ah
Không biết sự thể ra sao, chỉ biết Hồng Ãnh cầm lấy kiếm, trong lòng trào dâng
hạnh phúc lẩn vui mừng cảm động mọi thứ lẩn lộn. Phượng Minh đao rơi xuống
đất, nhào tới nằm gọn trong lòng Tống Chung thút thít khóc
-“Ca, Muội xin lỗi, ca đối với muội tốt như vậy, mà vừa rồi muội lại làm như vậy, thật là xấu hổ mà”
-Sao muội lại nói như vậy chứ, chỉ cần muội vui, dù có giết tat a cũng không trách muội một lời nào ah” Tống Chung mĩm cười nói, trong bụng thầm đắt ý ( cai này ta nghĩ vậy hé hé) hai tay đưa lên ôm chặc, lại nghiến răng cảm xúc nói, Ca xin lổi muội mới đúng, ta thật không tốt vì đã phụ lòng muội mà chung chạ với hai người con gái đả chăm sóc ta lúc ta đoạt kiếm bị trong thương, họ là không có lỗi, chỉ là ta trong lúc thương thế phát tác, thần tình điên đảo đã làm hại đến họ, ta thật có lỗi, hay muội hãy chém ta một đao cho xong kẻ bội tình này đi. Vừa nói hắn vừa đưa tay lấy Phương Minh Đao lên đưa vào tay Hồng Ảnh.
-Ca sao đươc chứ, chỉ là hai thị thiếp thôi mà, nam tử hán tam thê tứ thiếp còn đươc kia mà, muội không trách ca đâu, vả lại họ có ân cứu Ca nữa kia mà, đó cũng không phải là thái quá. Vừa nói nàng vừa vùi đầu vào ngưc Tống Chung thút thít khóc.
Lời Nang noi là thật lòng sao? Tống Chung hỏi lại. hai mắt cũng ngấn lệ.
Ừm là thật Ca không cần lo lắng đâu, Hồng Ảnh gật đầu trả lời.
-Muội thật là một nương tử tốt mà, ta thật cảm ơn muội lắm, Tống Chung xúc động thật sự nói tiếp. Nào các người tới đây đi, để ta giới thiệu cho các người biết nhau.
-Đây là Tư Vân, Tư Vũ
-Còn đây là Hồng Ảnh muội.
Phần Hàn Ngọc Phượng thì họ đã biết nhau nên cũng không nói gì. Tỉ muội Tư
Vân, tư Vũ cũng không dám thất lễ. cuối người hànhlễ với Hồng Ảnh. Không khỏi
làm nàng lung túng đỏ cả hai má, thật làm người ta say đắm. Sau đó mọi người
ngồi xuống chuyện trò, thật không ngờ lại rất hợp tính nhau, chuyện trò như tỉ
muội thân thiết cùng nhau đã lâu, phần Tống Chung thì quay sang pha trà cho cá
nàng ( cái này khổ rồi hé hé)
Đám người đứng rình không khỏi mắng thầm trong bụng, tên khốn này chứ, thật
quá là gian xảo mà, dám dùng khổ nhục kế này nữa, chỉ thương cho con gái ta bị
hắn lừa gạt thôi. Ài dà. Bất quá nói thế nào thì hắn cũng mang cho Hồng ãnh là
Linh bảo chứ không tầm thường, cho nên dù gian xảo lừa gạt, nhưng cũng là
không có ý xấu. vả lại cũng không muốn xem trộ, chuyện gái trai nên khi tháy
họ nói chuyện cả đám cũng rời chân đi.
Cứ nhu vậy một chuyện động tròi bị cái miệng Tống Chung xóa sạch, bây giờ hắn
lại sống sung sướng, hàng ngày có bốn mỹ nử hầu hạ, ngoài việc tu luyện thì là
vui chơi thong thả, cuộc sống thật như chốn thần tiên, bất quá hạnh phúc ngắn
ngũi. Chỉ sau mấy tháng an bình, bất chợt xảy ra một chuyện kinh thiên động
địa.