Thiên Đại Tai Họa


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Pháp khí của Cổ Long là một thanh tiểu kiếm màu vàng, mặc dù không thể phi
hành, nhưng lại có thể phụ trợ thi triển kim hệ đạo thuật, Pháp khí của Huyền
Ngu lại vô cùng đặc biệt, giống như một cây gậy màu đất.

Cổ Long cùng Huyền Ngu đều là Thuật tu, Cổ Long am hiểu kim hệ Đạo thuật,
chuyên công kích, Huyền Ngu am hiểu Thổ hệ Đạo thuật, chuyên phòng ngự, hai
người một công một thủ, phối hợp với nhau đã mười mấy năm, thập phần ăn ý.

Chỉ thấy bọn họ khi còn ở cách Tứ Nhãn Khuê Xà tầm trăm trượng thì lập tức
dừng lại, tạo cho mình một cái phòng hộ đạo thuật, sau đó bắt đầu lặng lẽ thi
triển đạo thuật công kích.

Huyền Ngu đưa tay cắm cây trượng lên mặt đất, miệng lẩm bẩm, còn Cổ Long thì
trực tiếp ném phi kiếm lên không trung sau đó nắm tay lại bắt đầu bắt quyết.

Pháp quyết vừa niệm xong thì tiểu kiếm màu vàng nhanh chóng khuyếch trương,
trong chớp mắt đã hóa thành mọt thanh bảo kiếm dài mấy trượng, rộng hai
trượng, kim sắc lóng lánh, sát khí đằng đằng.

Thanh thế lớn như vậy làm sao Tứ Nhãn Khuê Xà không cảm nhận được? Kim kiếm
vừa xuất ra đã khiến nó cảm nhận được một sự nguy hiểm cường đại, lập tức đứng
thẳng lên, cảnh giác nhìm kim kiếm, sẵn sàng tránh né hoặc phản công, cùng lúc
cái miệng rộng cũng chậm rãi mở ra, hiển nhiên là muốn chuẩn bị phun độc.

Nhưng Huyền Ngu ở đằng sau đã quát to: “Địa long chi phược! Khai!”

Tiếng kêu vừa dứt thì ngay ở dưới chân Tứ Nhãn Khuê Xà đột nhiên mọc lên tám
sợi dây hình dáng xù xì như những con địa long từ bùn đất tạo thành, ngay lập
tức vây kín, trực tiếp đen Tứ Nhãn Khuê Xà trói ở bên trong.

Đối mặt với công kích bất thình lình đó, Tứ Nhãn Khuê Xà vừa sợ vừa giận, nó
lúc trước đã dồn toạn bộ tinh lực vào Kim kiếm ở phía trên, căn bản không có
ngờ được lại có người ám toán, ngay tại lúc nó không đề phòng thì đã bị trói
chặt, khó chịu nhất là hai sợi dây lại như có linh tính lập tức quấn quanh
miệng nó, khiến cho nó dù có muốn phun độc cũng không mở miệng làm được.

Kỳ thật, mấy cái dây này đối với Tứ Nhãn Khuê Xà mà nói cũng không có uy hiếp
nhiều lắm, chỉ cần nó dùng sức giãy dụa vài cái liền có thể thoát được, nhưng
đáng tiếc là Cổ Long hiển nhiên không cho nó cơ hội đó.

Khi Tứ Nhãn Khuê Xà vừa bị trói, ngón tay của Cổ Long liền duỗi ra, lớn tiếng
hô: “Kim kiếm! Đâm!”

Cổ Long vừa dứt lời, liền thấy một đạo kim quang hiện lên, cự kiếm giống như
mũi tên rời nỏ, mạnh mẽ hướng về phía Tứ Nhãn Khuê Xà lao đến, Khuê Xà cuối
cùng cũng chỉ còn nước trơ mắt nhìn cự kiếm lao đến, nó ngay cả cơ hội nhúc
nhích cũng không có, miệng lại bị trói kín, cho nên lúc này chỉ biết nhắm mắt
chờ chết.

Mọi người chợt nghe thấy đánh thịch một tiếng, thanh kim kiếm to lớn đã cắm
hơn phân nửa vào đầu Tứ Nhãn Khuê Xà, huyết dịch màu xanh lá mang theo mùi
tanh hôi phun ra, đáng thương cho Khuê Xà, ngay cả một tiếng gào cũng không
kịp phát ra, cứ như vậy bị đâm chết.

“Yeah!”(một cảm giác rất dzô mót :71: ) Cổ Long cùng Huyền Ngu liền mừng rỡ
hét lên, khi bọn họ vừa định lớn tiếng chúc mừng thì đột nhiên lại cảm giác cả
người chấn động, vài đạo khí nhỏ vô hình như châm thứ sắc bén từ đằng sau trực
tiếp xuyên qua đạo thuật hộ thể của bọn họ, hung hăng đâm vào các đại huyệt
trong cơ thể. Huyệt đạo vừa bị phong bế, Huyền Ngu cùng Cổ Long một thân pháp
lực cũng không thể thi triển, lập tức biến thành phàm nhân, kêu lên một tiếng
đau đớn, sau đó ngã xuống mặt đất.

“ A, là ai ám toán ta?” Cổ Long cùng Huyền Ngu kêu thảm một tiếng, sau đó vất
vả quay người lại. Kết quả nhìn thấy Hàn Linh Phượng như chim non nép vào
người Tiểu Bàn, cả người gần như đều dựa lên người hắn, Tiểu Hầu Tử đứng phía
sau bọn họ, nét mặt khinh bỉ nhìn hai người.

Tiểu Bàn bộ dáng vẫn cười hì hì. Duy chỉ có Hàn Ngọc Phương làm ra vẻ mặt bất
đắc dĩ, hướng tới Cổ Long cùng Huyền Ngu nói: “ Nhị vị, xin lỗi, vừa rồi là do
ta không cẩn thận, nhất thời lỡ tay!”

Thì ra, vừa ra tay đánh lén bọn họ lại chính là pháp khí của Hàn Ngọc Phương,
Vô Ảnh Phi Châm. Lúc trước mặc dù ám toán Tiểu Bàn không thành, nhưng lần này
đánh lén Cổ Long cùng Huyền Ngu lại vô cùng thành công.

Cổ Long cùng Huyền Ngu nghe xong thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Không may lỡ tay
sao? Lỡ tay mà ra đòn lại chuẩn thế sao? Mấy đại huyệt một chút sai lệch cũng
không có, huống hồ đây lại là pháp khí a, pháp khí chính là do thần thức của
chủ nhân thao túng, làm thế nào lại có chuyện không may? Hàn Linh Phượng sở dĩ
nói vậy, rõ ràng chính là muốn bỡn cợt bọn họ.

“Hàn sư muội, huynh đệ chúng ta không biết đã đắc tội gì với ngươi, tại sao
ngươi lại ám toán chúng ta?” Cổ Long bi phẫn hỏi.

“ Đúng là các ngươi không có đắc tội với ta, nhưng ai bảo các ngươi lại muốn
hại song tu đạo lữ của ta?” Hàn Linh Phượng bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “
Tiểu muội chưa muốn thủ tiết sớm như vậy, cho nên dành phải xin lỗi nhị vị!”

“ Cái gì?” Cổ Long và Huyền Ngũ nghe xong lập tức ngẩn người, Cổ Long nhịn
không được hét lớn: “Đạo lữ? Ngươi…ngươi định cùng với tên đầu heo này sao?
Điều này làm sao có thể a?”

“Hàn sư muội, ngươi bị điên sao? Tên mập Tống Chung đáng ghét này làm sao có
thể xứng đôi với ngươi được?” Huyền Ngu đôi mắt mịt mờ nói: “Như thế không
phải là hoa nhài cắm bãi * trâu sao?”

Hàn Linh Phượng bị chúng xem thường, khiến cho nàng cũng không biết nói thế
nào cho thích hợp.

Tiểu Bàn cả giận nói: “Câm miệng, bổn đại gia anh tuấn tiêu sái, phong lưu
phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, phong hoa tuyệt đại, học phú ngũ xa, tài trí
hơn người, khí thế tung hoành thiên hạ, uy chấn giang sơn, có thể nói người
gặp người yêu, hoa nhìn hoa nở, quét ngang bát hoang, tìm khắp chân trời cũng
không có người thứ hai giống như ta, chính là thiên hạ đệ nhất nam nhân, như
thế nào mà lại không xứng với nàng?” (thật giống với suất ca Song Tinh ta nha
:22: )

Cổ Long cùng Huyền Ngu bị Tiểu Bàn nói một thôi một hồi, chút nữa thì choáng
váng ngất xỉu, nhưng bọn họ phản ứng cũng rất nhanh, trực tiếp mắng to: “Thúi
lắm, ngươi chỉ là một tên mập chết tiệt, so với chúng ta cũng còn không bằng,
cướp đâu ra nhiều điều tốt thế?”

“ Sự thật thắng lời nói xuông!” Tiểu Bàn khinh thường liếc mắt nhìn bọ họ, sau
đó ôm lấy Hàn Linh Phượng, ngạo nghễ nói: “Bảo bối, nói cho bọn chúng biết, ta
mạnh thế nào!”

Hàn Linh Phượng bị Tiểu Bàn đẩy vào tình cảnh dở khóc dở cười, bất quá nàng
cũng coi như giữ mặt mũi cho Tiểu Bàn, vô cùng phối hợp nói: “ Đúng a, tướng
công vô cùng mạnh mẽ, có một không hai trên thế gian, Cổ Long cùng Huyền Ngu
so với tướng công chỉ là hạng phế thải, cho dù có thúc ngựa đuổi cũng không
kịp a!”

“ Đúng!” Tiểu Bàn lập tức hài lòng gật đầu, sau đó đắc ý nhìn hai người đang
nằm trên mặt đất nói: “Hai người đã nghe thấy chưa, hay là cần ta nhắc lại!”

Cổ Long và Huyền Ngu lúc này vô cùng choáng váng, bọn họ phẫn nộ nhìn Hàn Linh
Phượng cùng Tiểu Bàn, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ: “Gian
phu, dâm phụ!”

“Ta phải nói rõ một chút, chính là ta với Hàn sư tỷ quan hệ nam nữ vô cùng
thuần khiết, chưa có cái gì mà các ngươi lại nói là gian phu dâm phụ cả!” Tiểu
Bàn sau đó cười lạnh nói: “Nhưng nhị vị lại chỉ vì linh thạch trong người ta
mà có ý đồ ám toán sau lưng, đây mới chính là hành động của tiểu nhân, gian
nhân, tiện nhân.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #30