Phân Chia


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Nhìn thấy Tống Chung đến, lão quản gia Ngao Thiên lập tức vui vẻ, thi lễ nói:
“Điện hạ, ngài không có việc gì chứ?”.

“Còn đứng được!”Tống Chung cười nói: “Đông Hải tán nhân, một búa vừa rồi của
ngươi đủ mạnh a, ta xuất đạo nhiều năm như vậy, chưa từng bị thương nặng đến
thế!”.

Đông Hải tán nhân nghe vậy, lập tức cười khổ nói: “Tiểu tử ngươi xuất đạo mới
vài chục năm chứ nhiêu, lão phu ta trải qua bao sóng gió cũng chưa từng chịu
thương nặng đến thế, nói xem, chuông đồng của ngươi lại lịch như nào mà cả
thần phủ cũng không thể phá vỡ thế?

“Chuông đồng của ta tự nhiên là đại bảo bối, điều này không cần nói nhiều, ta
kỳ thật vô cùng hiếu kỳ với thần phủ trong tay ngươi, vì sao dùng nó phải phun
huyết a?”Tống Chung tò mò hỏi.

“Hắc hắc!”Đông Hải tán nhân nghe vậy, nhãn thần lập tức sáng lên, giảo hoạt
cười nói: “Chuôi Đoạn Nhạc thần phủ này lai lịch ra sao ta cũng không biết, dù
sao từ khi ta đảm nhiệm minh chủ Đông Hải liên minh nó đã tồn tại rồi, thứ kia
uy lực vô cùng, đáng tiếc không phải người bình thường có thể điều khiển, bình
thường phải dùng trận pháp mới có thể điều khiển nó đánh xuống một lần, còn
muốn một mình điều khiển thì phải không ngừng phun huyết mới được”.

“Thật là kỳ quái”Tống Chung đột nhiên nói: “Không biết ta có thể kiến thức thứ
này một lần không?”.

“Đương nhiên không được!”Đông Hải tán nhân cười nói: “Thứ kia sau khi ta bị
thương đã không chịu khống chế nữa, đã bay về địa phương ẩn giấu, mà nơi đó,
chỉ có mình ta biết”.

“Hả?”Tống Chung là người thông minh, lập tức hiểu ra ý Đông Hải tán nhân, hắn
lập tức cười nói: “Ý của ngươi là nếu ta giết ngươi sẽ không tìm được thần
phủ?”.

“Đúng vậy!”Đông Hải tán nhân phi thường khẳng định nói: “Ta có thể nói rõ cho
ngươi biết, Đoạn Nhạc thần phủ được giấu trong một trữ vật không gian đặc
biệt, bị hộ sơn đại trận trấn áp, nếu ta không nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh
viễn cũng không tìm được nó!”.

Tống Chung khẽ nhíu mày rồi nhìn về phía lão quản gia Ngao Thiên, Ngao Thiên
lập tức hiểu ý nói: “Điện hạ, Đông Hải tán nhân là người kiêu ngạo, tuyệt
không tự hạ thấp lừa dối chúng ta đâu”.

“Là như vậy sao”Tống Chung đầy bất đắc dĩ gật đầu nói: “Nói ra điều kiện của
ngươi đi”.

“Rất đơn giản, thả chúng ta đi”Đông Hải tán nhân nói.

“Mấy người các ngươi sao? Nếu ngươi nói đến cả những người ở dưới kia vậy thì
quên đi”Tống Chung nhíu mày nói.

“Không không, đương nhiên không thể là mấy vạn người”Đông Hải tán nhân cũng
biết không thể làm cho Tống Chung nhổ ra thịt béo trong miệng, nên hắn vội
vàng nói: “Ta chỉ yêu cầu kim đan tu sĩ thôi, đương nhiên Thiên Dục môn, Huyền
Thiên biệt viện là cừu nhân của ngươi, ta có thể không mang đi”.

“Nằm mơ!”Tống Chung lập tức cười lạnh nói: “Ngươi mang hết cao thủ đi, để lại
một đống đồ bỏ đi, để ta mang về nuôi sao?”.

“Vậy ngươi nói phải như thế nào?”Đông Hải tán nhân vội vàng nói.

“Rất đơn giản, ta nhiều nhất đáp ứng cho ngươi cùng đồ đệ của ngươi chạy mà
thôi, dù sao trước kia chúng ta cũng không có xung đột, lần này là hiểu lầm
nhỏ, dùng phá phủ kia giải quyết”Tống Chung thản nhiên nói.

Đông Hải tán nhân suýt nữa bị lời của Tống Chung làm tức chết, Đoạn Nhạc thần
phủ a, đây chính là bảo bối áp rương của Đông Hải liên minh, chí bảo trấn minh
a, vào miệng Tống Chung là thành cái rìu mẻ, gia hỏa này được tiện nghi còn
khoe mẽ!

Bất quá, người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hắn mặc dù đầy nộ
hỏa những vì tính mạng của mình cùng đệ tử, chí có thể cố nén lại, sau đó đầy
bắt đắc dĩ cười khổ nói: “Được rồi, ta đồng ý!”.

“Đổi lấy tự do không khó, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện”Tống Chung
đột nhiên nói.

“Hừ, còn gì nữa?”Đông Hải tán nhân đầy bất mãn nói: “Các hạ tốt nhất không nên
được một tấc lại tiến một thước!”.

“Yên tâm, ta cũng không phải loại người đấy”Tống Chung thản nhiên nói: “Chỉ có
điều, ta thật vất vả mới bắt được các ngươi, nếu cứ thể thả các ngươi về, có
ngày các ngươi quay lại tìm ta phiền toái, thì chẳng phải ta thả hổ về rừng
sao?”.

“Điều này ngươi yên tâm!”Đông Hải tán nhân vừa nghe là việc này, lập tức thở
phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Ta là tán nhân, không hỏi đến chuyện của các đại
môn phái, nếu ngươi để cho ta tự do, ta lập tức mang theo đệ tử rời khỏi giới
này, vĩnh viễn không trở về!”.

Hiển nhiên, hắn cũng không làm nổi minh chủ Đông Hải liên minh nữa. Nhất là
lúc này, các đại môn phái tổn thất nhiều đệ tử như vậy, mà Đông Hải tán nhân
lại toàn thân trở ra, bọn họ khẳng định sẽ đi tìm hắn phiền toái. Cho nên Đông
Hải tán nhân đa mưu túc trí dứt khoát lựa chọn rời khỏi một giới này, không
trêu được các ngươi chẳng lẽ ta không trốn được sao?

Nghe thấy Đông Hải tán nhân nói như vậy, Tống Chung cũng tính là vừa lòng, gật
đầu nói: “Như vậy rất tốt, ta nghĩ chúng ta có thể tiến hành giao dịch được
rồi!”.

“Tốt lắm!”Đông Hải tán nhân nói thẳng thừng: “Chờ chúng ta thoát khỏi vây
khốn, ta lập tức nói ra địa điểm dấu Đoạn Nhạc thần phủ cùng phương thức điều
khiển nó!”.

“Không được!”Tống Chung không chút khách khí nói: “Ngươi trước hết cho chúng
ta tin tức, sau khi xác nhận, ta mới thả các ngươi đi!”.

“Điều này sao có thể? Vạn nhất ngươi đổi ý, chúng ta chẳng phải là chết oan
sao?”Đông Hải tán nhân vội vàng nói.

“Hừ!”Tống Chung hừ lạnh nói: “Ngươi đừng lấy lòng dạ tiểu nhân ra đo tâm quân
tử”.

“Ngươi nói ai là tiểu nhân”Đông Hải tán nhân nghe vậy lập tức giận dữ quát
lên, dù sao hắn cũng là trưởng bối, sao chịu được tiểu bối khu nhục như thế.

Nhưng mà Tống Chung lại không chút khách khí cười lạnh nói: “Đông Hải liên
minh từ trên xuống dưới chướng khí mù mịt, hoàn toàn không có người tốt, cho
nên mới có mỹ danh Đông Hải không chính đạo, ngươi làm minh chủ, chẵng nhẽ còn
mặt dày tự xưng quân tử sao?”.

Đông Hải tán nhân nghe vậy đương trường câm điếc. Tuy bản thân hắn giữ mình
trong sạch, nhưng lại bị đám thủ hạ làm hỏng thanh danh rồi. Thân làm minh
chủ, bất luận như nào đều khó tránh khỏi điều này, cho nên bị Tống Chung mắng
hắn chỉ có thể đầy ủy khuất không phản bác được, cả người tức giận run lên,
thiếu chút nước mắt cũng không kìm được.

Lão quản gia Ngạo Thiên thấy thế, vội vàng đi tới hòa giải: “Đông Hải tán
nhân, đừng tranh cãi cùng điện hạ nữa, nói lời khó nghe, danh dự của nhân loại
tu sĩ các ngươi thật quá kém, chúng ta đánh nhiều năm như vậy, các ngươi là ra
những chuyện bội bạc còn ít sao? Yêu tộc chúng ta từng lần nào bội bạc chưa?”.

Nghe lão quản gia Ngao Thiên nói vậy, Đông Hải tán nhân không thể cất tiếng
phản bác. Ở Đông hải, hai bên đánh nhau liên miên, tự nhiên không tránh được
có chút chuyện phải thương nghị, như là trao đổi tù binh, hoặc là lén lút giao
dịch, mà những hoạt động ngầm này, nhân loại tu sĩ không tiếc xấu hộ, đủ loại
bẫy rập, chơi xấu, giao dịch không công bằng ùn ùn mà đến. Yêu tộc thì chất
phác hơn nhiều, ít nhất cũng không quá phân như vậy.

Cân nhắc kỹ một phen lợi hại, Đông Hải tán nhân cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn
bất đắc dĩ cười khổ nói: “Sớm biết như thế, lúc trước việc gì lại làm thế! Ài,
cũng thế cả thôi, ta tin tưởng các ngươi một lần, chỉ mong lão ca cùng vi Thái
Tử này đừng để ta thất vọng”.

“Đó là đương nhiên, danh dự của lão Ngao này dựng qua cả ngàn năm”Lão quản gia
Ngao Thiên đắc ý nói.

Mà Tống Chung thì đầy khinh thường nói: “Lời nói khó nghe, phân lượng của các
vị còn chưa đủ ta hy sinh danh dự!”.

Tuy rằng lời của Tống Chung chanh chua chút, nhưng nghe vào lại khiến Đông Hải
tán nhân an tâm rất nhiều. Cẩn thận nghĩ lại, lấy thân phận Thái Tử của hắn,
thanh danh là quan trọng như nào, đâu có thể vì một chuyện cỏn con này mà vứt
bỏ thanh danh.

Nghĩ vậy, Đông Hải tán nhân càng yên tâm hơn, lập tức cười nói: “Như thế là
tốt nhất, cầm đi, đây là thứ ngươi muốn”Vừa nói, Đông Hải tán nhân vừa ném qua
một mai ngọc phù.

Tống Chung cẩn thận tiếp lấy kiểm tra một phen, xác định không có bẫy rập gì
mới tiến tham nhập thần thức, độc nội dung trong ngọc phù.

Tin tức trong ngọc phù cũng không nhiều, Tống Chung đọc nhanh như gió, rất
nhanh đã hết. Thần sắc trên mặt hắn không ngừng biến ảo, khi thì kinh hỉ, khi
thì lo lắng.

Lôi Thiểm Nhi thấy vậy còn tưởng Tống Chung trúng ám toán, vội vàng kéo ống
tay áo hắn, thân thiết hỏi: “Thái tử ca ca, người làm sao vậy?”.

“A, không có gì, chỉ là suy nghĩ thất thần thôi”Tống Chung lập tức cười nói.

“Điện hạ, ngọc phù kia là thật hay giả vậy?”Lão quản gia Ngao Thiên khẽ dò
hỏi.

“Là thật!”Tống Chung đưa ra kết luận vô cùng thống khoái.

“Hay là nghiệm chứng một lần”Lão già Ngao Thiên vội nói: “Không bằng hiện tại
chúng ta đi lấy Đoạn Nhạc thần phủ xem sao”.

“Không cần!”Tống Chung khoát tay nói: “Ngọc phù này mô tả rất tường tận, hơn
nữa tồn tại cả ngàn năm rồi, không phải là đồ tùy tiện làm giả, tin rằng Đông
Hải tán nhân cũng không gạt chúng ta đi!”.

Đông Hải tán nhân nghe vậy, lập tức nói: “Đã như thế, chúng ta có thể đi được
chưa?”Khi nói, hắn cùng đám đồ đệ gắt gao nhìn Tống Chung, sợ Tống Chung đổi
ý.

Tống Chung nghe vậy, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, Tống Chung ta còn chưa đến mức
đê tiện như thế”.

Nói xong, hắn trực tiếp vung tay áo lên nói: “Thả ra Đông Hải tán nhân cùng
những đồ đệ của hắn”.

Theo một tiếng mệnh lệnh của Tống Chung, đám yêu thú lập tức có thứ tự tách ra
một con đường. Đông Hải tán nhân thấy thế vui mừng khôn xiết, đương nhiên ai
tìm được đường sống trong chỗ chết đều như vậy.

Đông Hải tán nhân nhịn không được lộ ra khuôn mặt tươi cười, dù sao tới trình
độ của hắn, có thể không chết, ai nguyện ý hy sinh đây? Đã có sinh lộ, hắn tự
nhiên sẽ không buông tha, lập tức chắp tay nói với Tống Chung: “Ngươi tuổi dù
trẻ nhưng đại khí lượng, ta đánh ngươi thành như vậy, ngươi vẫn có thể thống
khoái thả người, có thể thấy được ngươi là người làm đại sự! Sau này nếu còn
có duyện gặp mặt, nhất định sẽ mời chén rượu!”.

“Ha ha, ta cám ơn tiền bối trước”Tống Chung cười ha hả đáp.

“Khách khí rồi, cáo từ!”Đông Hải tán nhân vừa nói xong liền trực tiếp mang
theo đệ tử ngự kiếm bay đi, dọc đường bay qua đám yêu thú, bọn họ cũng cẩn
thận đề phòng, tránh bị tập kích, nhưng đến khi bay khỏi vòng vây rồi, cũng
không có bị tập kích, lúc này, họ mới thật sự tin Tống Chung thả bọn họ. Đông
Hải tán nhân để lại vài câu cảm thán rồi dẫn đệ tử rời đi.

Đám người Đông Hải tán nhân đi rồi, lão quản gia Ngao Thiên mói hỏi: “Điện hạ,
hiện tại chiến sự đã kết thúc, chúng ta nên làm gì đây?”.

“Đương nhiên là chiếm chỗ này”Tống Chung nói: “Trước hạ cấm chế lên tất cả tù
binh, nghiêm cấm bọn họ đào tẩu, lưu lại thủ vệ, những người ở trên biển chời
lệnh!”.

“Dạ!”Lão quản gia Ngao Thiên lập tức lĩnh mệnh rồi đi tuyên bố mệnh lệnh.

Sau đó yêu tộc đại quân hoàn toàn tách ra, phi cầm yêu thú bay lên lục địa,
thuận tiện tra xét địa hình, tìm kiếm thức ăn, những yêu thú khác liền tìm
kiếm thức ăn trên biển.

Những yêu thú lục địa hoàn toàn lên bồ, một mặt phân tán kiếm thức ăn, một mặt
đi sưu tầm linh vật.

Thủy tính yêu thú lưu lại một bộ phận trông coi nơi này, còn lại đại đa đều
tản đi đi kiếm thức ăn.

Lúc này, nhìn thấy rõ ràng tệ đoan của yêu tộc, bọn họ tuy lực lượng mạnh,
nhưng sức ăn cũng nhiều, sức chiến đấu tuy cao, nhưng tiêu hao thực vật đến
mức đáng sợ, đến nỗi chung quanh không thỏa mãn được họ.

May mắn mấy cái yêu thú cũng chịu đói được, liên tục một tháng không ăn không
uống cũng không có vấn đề gì, cho nên tiến hành tiến công chới nhoáng có thể
không cần suy nghĩ hậu cần, nhưng khi đánh giặc xong, lại không thể không lệnh
cho họ tự tản ra kiếm ăn.

Còn như nhân loại tu sĩ, tất bị ngũ cấp yêu thú hạ cấm chế, từ nay về sau trở
thành nô lệ. Tống Chung tù binh bọn họ, cũng không thể để bọn họ ăn uống miễn
phí được, thứ hắn coi trọng là năng lực luyện đan, luyện khí của bọn họ.

Phải biết rằng, yêu thú tuy trơi sinh lực lượng cường đại, nhưng linh trí chậm
chạp, không thích hợp tạp học. Năm sáu cấp yêu thú mới bắt đầu luyện chế pháp
bảo, nhưng đều là một bộ phận trên thân mình, cũng chỉ là đơn giản luyện chế
mà thôi. Còn như linh đan, rất ít yêu thú tiếp cận, cho nên bên trong yêu tộc,
dù có đại lượng dược vật, cũng rất khó biến thành đan dược cùng bảo vật.

Tống Chung chính là coi trọng điểm này mới bắt nhiều tù binh như vậy. Có Đông
Hải đế quốc cung cấp vật liệu, lợi dụng nhân loại tu sĩ, có thể luyện chế ra
đại lượng bảo vật cùng linh đan. Bảo vật có thể võ trang thực lực cường đại
yêu tộc, linh đan có thể thúc đẩy tốc độ tu luyện của bọn họ. Cho nên, có mấy
vạn công tượng rồi, có thể tưởng tượng được yêu tộc sẽ phát triển lớn mạnh đến
mức nào.

Trên thực tế, cũng không cần chờ ngày sau, vẻn vẹn là thu hoạch lúc này cũng
đủ để thực lực yêu tộc bước lên bậc thang mới.

Phải biết, lần này bọn họ đánh hạ tổng bộ Đông Hải liên mình, đây là nơi khen
thưởng hay tiến hành giao dịch của liên minh, có đại lượng bảo vật, vật liệu,
đan dược tồn kho. Mà chỉ riêng pháp bảo của tám vạn tù binh đã đủ để xếp thành
mấy cái núi nhỏ rực rỡ màu sắc rồi!

Có nhiều chiến lợi phẩm như vậy, Tống Chung tự nhiên hào phóng khen thưởng
những người có công, cơ hồ mỗi một ngũ cấp yêu thú đều có một kiện pháp báo,
tứ cấp trở xuống đều lấy đến một kiện pháp khí, mặt khác còn có đại lượng đan
dược giúp thực lực bọn họ tăng trưởng trong thời gian ngắn.

Nếu như là trước kia, ngũ cấp yêu thú có thể lấy đến pháp bảo, cũng chỉ có
Đông Hải tuần sát sứ mới có thể, mà những yêu thú của tiểu bộ lạc, nghĩ cũng
không dám nghĩ, giờ đánh cho Thái Tử một trận, được thưởng quý giá như thế,
bọn họ tự nhiên hưng phấn vô cùng, những câu cảm kích tuôn ra không ngớt, thậm
chí bọn họ nhanh chóng nhìn Tống Chung với con mắt sùng bái.

Mà nơi này, cao hứng nhất là cao tầng, lão quản gia Ngao Thiên, Lôi Thiểm Nhi
cùng mấy Đông Hải tuần sát sứ. Chỉ tính riêng cửu phẩm pháp bảo đã có ba cái,
bát phẩm có bảy cái, thấp phẩm thì mấy chục cái. Mấy thứ tốt này, bị bọn họ
chia sạch, lão quản gia Ngao Thiên quyền cao chức trọng, lại là tiền bối, dưới
tình huống Tống Chung không tham gia tranh đoạt, hắn tự nhiên được phần lớn
nhất, một pháp bảo kim võng côn cửu cấp, thêm vào hai pháp bảo bát cấp, làm
cho miệng lão gia hỏa tươi cười không thể khép lại được.

Lôi Thiểm Nhi dưới sự thiên vị của Tống Chung lấy được một pháp bảo cửu cấp
Nghê Thường Vũ Y, thêm một phi kiếm bát cấp nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng
sáng bừng hơn bao giờ hết.

Một kiện pháp bảo cửu phẩm cuối cùng, mọi người cũng không dám cầm, đều đẩy
đến phần Tống Chung, hắn từ chối không được đành đơn giản nhận lấy. Kiện pháp
bảo này danh xưng Hỗn Độn kính, thật phù hợp với hắn, bởi vì ngoại trừ lực
công kích bất phàm ra, nó còn óc thể tra xét địa hình, tìm tòi địch nhân. Để
cho Tống Chung thích thú là ẩn thân năng lực, làm một người thích đánh lén,
tác dụng này mới làm hắn yêu thích nhất.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #294