Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Người Huyền Thiên biệt viện vừa đi, Ban Cơ Các cũng lập tức bỏ chạy, người
Thiên Dục Môn đương nhiên không lạc hậu, một đám yểm trợ cho nhau, lại theo
đường cũ mà giết ra ngoài.
Lúc đi, ba mươi sáu tu sĩ đi cùng một chỗ hăm hăm hở, đi qua chỗ nào đều khiến
kẻ khác nhao nhao tránh đường. Nhưng lần này ra ngoài, bọn họ lại biến thành
chuột chạy qua đường, không chỉ bị Vạn Ma Môn cùng Cổ Kiếm Môn đuổi giết. Nửa
đường lại xuất hiện vài kẻ góp vui, đều là mấy người mới vừa rồi tại đây ăn
chút quả đắng, giờ nhìn thấy có tiện nghi sao lại không chiếm, ra tay không
thương tiếc. May mắn lần này đệ tử đi theo cũng không phải đệ tử bình thường,
đều là Kim Đan Kỳ cao thủ, nhiều người chết như vậy, đối với môn phái đều là
tổn thất không nhỏ. Xuất sư bất lợi, còn hao binh tổn tướng, kết quả này khiến
mấy vị Nguyên Anh tu sĩ khóc không ra nước mắt.
Mà đây cũng chưa phải điều bọn họ đau đầu nhất, cái khiến bọn họ căm tức nhất
chính là một đám tu sĩ đang đuổi theo phía sau mình. Chính mình rõ ràng là
muốn đuổi giết Tống Chung, ngăn cản Hoàng Kim thuyền rồng đi tới, như thế nào
lại cùng người khác đánh nhau đây? Không chỉ nhiệm cụ không hoàn thành, chậm
trễ thời gian, cuối cùng lại còn bị đuổi giết như chó nhà có tang, thật là bẽ
mặt!
Kỳ thật Sắc Ma đạo nhân, Hỏa Thanh Vân cùng Hỏa Long đạo nhân so với bọn hắn
còn buồn bực hơn, mình rõ ràng là phái bọn họ đi phá hủy phi hành đại trận
Hoàng Kim thuyền rồng, nhưng bọn họ lại mang về một đống truy binh, thật đúng
là chó cắn áo rách a!
Mặc kệ ba người có căm tức ra sao, nhưng sự việc xảy ra cũng không thể mặc kệ
a. ba người vội vàng mang theo thủ hạ ra tiếp ứng. Tỷ muội Phong Vân Ma nữ
chật vật quay về, sau đó khẩn cấp ngăn cản đối phương, tiếp theo lại cùng đám
truy binh giải thích. Song phương đang trong tư thế định tách ra chờ người
phân xử. Đột nhiên bầu trời Đông Hải phong vân biến sắc, vốn là ngàn dặm quang
đãng, trong nháy mắt mây đen ùn ùn kéo tới, Hắc Vân từ bồn phương tám hướng
cuồn cuộn mà đến, hội tụ trên đầu, sau đó mưa lớn tầm tã rơi xuống.
Dưới trời mưa to thế này, Đông Hải thời tiết thất thường vốn không có gì đáng
nói. Nhưng vấn đề là cơn mưa to này quá kỳ quái, hơn nữa ẩn ẩn mang theo một
cỗ yêu khí. Người ở đây rất nhiều người đã là Kim Đan cao thủ, họ vừa ngửi
thất mùi vị này lập tức phán đoán ra trận mưa này nhất định cùng yêu tộc có
quan hệ.
Nhận ra Yêu tộc quấy rối, mọi người nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lập tức
không còn hứng thú giằng co, ngược lại vẻ mặt giáo giác đề phòng. Dù sao Yêu
tộc thế lực khổng lồ, bọn họ đối mặt với thời điểm này, nhân loại bình thường
cũng đều lựa chọn đoàn kết nhất trí. Hoàng Kim thuyền rồng vẫn một mực liều
mạng lao về phía trước, lại đột nhiên đầu rồng trầm xuống bắt đầu hướng phía
dưới bay đi, rất nhanh liền bay tới sát mặt biển, từ phi hành thuyền, biến
thành thuyền rẽ sóng.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu. Bởi vì phi thuyền trên
không tốc độ là nhanh nhất, mà chạy dưới nước nghịch lưu hạn chế, trừ phi là
chạy bằng thủy độn chi thuật. Nói cách khác sức cản của nước tốc độ lập tức
hạn chế hơn phân nửa. Hoàng Kim thuyền rồng lại không chạy bằng Thủy Độn chi
thuật, cho nên vận tốc chỉ khoảng hơn ngàn, trên không trung lại có thêm nhiều
phi thuyền so với nó càng nhanh hơn, rất nhanh liền bị bao vây.
Chúng nhân ngay từ đầu cũng không rõ vì cái gì Tống Chung rõ ràng có thể tiếp
tục chạy như điên, thậm chí thừa dịp Yêu tộc đột kích hỗn loạn mà đào tẩu, lại
cố tình chọn ở lại trên mặt nước đây? Rất nhanh, vấn đề này được giải thích,
bởi dưới đáy nước xuất hiện vô số bóng đen, đủ loại hình dáng yêu thú đồng
loạt hiện thân. Có Hắc Sa Ngư, có Đại Chương Ngư, còn có Đại Ô Quy, Đại Long
Hà (đặc sản tôm hùm). Ít nhất cũng phải mấy chục loại.
Bất quá phần lớn yêu thú đều thực lực thấp, không biết phi hành. Cho nên Hoàng
Kim thuyền rồng không phi hành, rất hiển nhiên, là vì đang tìm sự trợ giúp từ
bọn chúng nên mới đưa phi thuyền xuống mặt biển. Tốc độ chạy trốn còn cần
thiết nữa sao?
Hoàng Kim thuyền rồng vốn là tọa hạm của Đông Hải Hoàng Đế người ta, chỉ có
điều vị nữ hoàng kia hiềm vì nó tiêu hao cự đại cho nên cơ hồ cũng không công
khai nên nhân loại cũng không biết đến thôi. Nhưng Yêu tộc đều hiểu rằng, hơn
nữa bọn họ còn biết từ vài năm trước nữ hoàng bệ hạ đã tặng Hoàng Kim thuyền
rồng này cho thái tử.
Nên khi Hoàng Kim thuyền rồng chạy đến bầu trời Đông Hải, rất nhanh yêu thú
phía dưới đã phát hiện ra. Bọn họ nhìn thấy thái tử bị rất nhiều tu sĩ nhân
loại vây hãm đuổi giết. Tức khắc giật nảy mình, không dám chậm trễ lập tức hồi
báo. Đương nhiên nội địa Đông Hải đế quốc cách nơi này quá xa. Cao thủ biết
tin chạy đến đây khẳng định rất tốn thời gian. Nhưng đừng quên, Đông Hải đế
quốc vì liên minh Đông Hải quấy rầy, tại Thương Mang sơn bố trí rất nhiều Đông
Hải tuần sát sứ. Bọn họ sau khi biết tin, bất kể nguyên do không chút do dự
lập tức mang theo thủ hạ tới cứu viện.
Trận mưa to này chính là trò quỷ của mấy vị Đông Hải tuần sát sứ này. Theo bọn
họ là một đống lớn yêu thú dũng mãnh theo nước biển tràn vào Hoàng Kim thuyền
rồng. Tuy rằng vừa mới có một vài người đuổi giết Ban Cơ Các, Huyền Thiên Biệt
Viện cùng Thiên Dục Môn đã chạy ra ngoài, nhưng ở lại phi thuyền vẫn còn không
ít kẻ tầm bảo. Tống Chung đơn thương độc mã, đích thật là không có biện pháp
cầm chân bọn chúng, nhưng bây giờ có thêm vô số yêu thú hỗ trợ, dưới tình
huống này mọi sự đã thay đổi.
Trong nước, mấy yêu thú này thực lực đại tăng, ngược lại mấy tu sĩ này lại
vướng tay vướng chân, ngoại trừ thủy hệ tu sĩ, các tu sĩ khác đều bị ảnh
hưởng, mặc dù đám tu sĩ thực lực hơn xa yêu thú nhưng chó tốt không chống nổi
bấy lang! vài vị Đông Hải tuần sát sứ liên hợp xuất thủ, lập tức phái ra hơn
mười vạn tiểu huynh đệ, tuy thực lực hơi thấp, nhưng số lượng thật kinh người.
Bọn chúng dọc theo miệng vỡ trên Hoàng Kim thuyền rồng dũng mãnh tiến vào như
kiến dời tổ nhung nhúc nơi nơi đều có, mỗi một hành lang, mỗi một căn phòng cơ
hồ đều có bóng dáng của chúng. Chống đỡ với nhiều địch thủ như vậy, không gian
lại có hạn, cùng với hồng thủy tràn vào. Bọn họ cho dù thực lực siêu cường
cũng không chống đỡ được, nhao nhao bỏ chạy lên boong tàu.
Bất quá, lúc này trên boong tàu cũng không phải một mảnh yên vui, bởi vì yêu
thú rất nhiều hoàn toàn có khả năng chiếm cứ, vừa mới tụ lại một chốc trên
đuôi thuyền, yêu thú phía sau cũng không kiên nhẫn chờ đợi, nhao nhao từ biển
lao lên, trực tiếp nhảy lên boong tàu, sau đó điên cuồng tấn công tu sĩ nhân
loại.
Trong vụ này, số lượng nhiều nhất chính là Đại Bàng Giải(cua đồng^.^), loại
yêu thú bàng giải này bề ngoài cùng các con cua khác cũng tương tự, nhưng cái
đầu lại to quá khổ, mấy gia hỏa lợi hại thậm chí còn có cặp càng dài mấy
trượng to như cái cánh cửa(cái loại này để bên bàn nhậu thì…) vun vút xé gió.
Mà đáng sợ nhất chính là phòng ngự cứng rắn, giáp xác màu đỏ vô cùng cứng rắn
dễ dàng chống đỡ công kích của Trúc Cơ tu sĩ.
Mặc dù mấy con cua này không biết thủ đoạn công kích từ xa, tốc độ cũng chậm,
tu sĩ bình thường đều có thể tránh xa chúng sau đó chậm rãi sát tử. Nhưng vấn
đề là boong tàu chật chội như vậy, một hơi đi lên cả một đống lớn yêu thú,
ngay cả chỗ đứng yên ổn cũng không có, tu sĩ như thế nào mà chém giết a?
Bên trong Hoàng Kim thuyền rồng, tu sĩ tiến thoái lưỡng nan, phía dưới mặt
nước biển là vô số yêu thú, boong tàu lại bị yêu thú Bàng Giải chiếm cứ, cả
hai tạo áp lực khiến tu sĩ bên trong cảm nhận được thế nào là hai mặt thụ
địch. Đương nhiên, vẻn vẹn vài vị Đông Hải tuần sát sử còn có chúng tiểu đệ
dưới tay hiển nhiên là không có tư cách cũng nhiều cao thủ như vậy đối chiến.
Tuy rằng nhân loại nhất thời bị đánh trở tay không kịp, nhưng trên thực tế
cũng chỉ là một hồi thoáng rối loạn mà thôi, nhìn thấy đối phương thực lực
không ra sao, bọn họ lập tức trấn tĩnh, bắt đầu phản kích có trật tự.
Tu sĩ bên trong Hoàng Kim thuyền rồng biết không ra được chắc chắn sẽ tìm nơi
địa hình hiểm yếu, bằng vào thực lực cường đại tiến hành chống cự, ngạnh sinh
ngăn cản một lần tiến công của yêu thú. Vô số yêu thú bị bọn họ chặt đầu, cơ
hồ máu chảy thành sông trong thuyền, nhưng nhân loại ngoại trừ dựa vào địa
hình phòng ngự cũng không có cách nào khác.
Còn như tu sĩ bên ngoài lại thoải mái hơn nhiều, nhiều tàu cao tốc nhất tề bắn
pháo. Thần Lôi, kiếm khí trên mặt biển nhiều không đếm được. Yêu thú ẩn mình
dưới biển thương vong không đếm xuể, vô số tử thi vương vãi khắp mặt biển, cơ
hồ cả một vùng hải lưu nhiễm một sắc hồng tanh đầy mùi máu. Yêu thú đại quân
đông chi chít, khí thế kinh người lập tức bị tổn trọng. Vốn thế công liên miên
không dứt cũng vì thế mà ngừng lại.
Nhân loại thấy thế vui mừng quá đỗi, vội vàng thừa dịp truy kích. Vài vị tu sĩ
cao giai liên thủ triệu hồi một đạo cuồng phong, mạnh mẽ thổi tan vầng hắc vụ
trên đầu, đám mây đen nghịt vừa mất, ánh dương quang rực rỡ chiếu xuống, mọi
người không nhịn được hoan hô một trận.
Nhưng tiếng hoan hô chỉ vẻn vẹn có một tiếng. Sau đó lại bất chợt im bặt, tất
cả đều trợn mắt há mồm nhìn ra xa.
Chỉ thấy phương xa xuất hiện một điểm đen, rất nhanh điểm đen đó biến thành
những con Đại Điểu. Một mảnh trời phía Đông là mấy vạn Lôi Ưng, cả người quấn
quanh đầy thiểm điện. Phía Tây chỉ là một màu đen mấy chục vạn Vũ Yến, mỗi con
đều có đối cánh đài đến một trượng, tốc độ so với Lôi Ưng thì chậm hơn đôi
chút nhưng thực lực lại mạnh hơn gấp đôi, số lượng khổng lồ bay kín bầu trời
che lấp cả dương quang, cảnh tượng thật hùng tráng cực kỳ. Phương Bắc có số
lượng ít nhất chỉ có vạn con, nhưng đều là Đại Bàng điểu cánh dài cả bảy tám
trượng, cả thân hình chúng là lớp kim sắc vũ mao ánh lên những tia sáng lập
lòe uy mãnh đến cực điểm. Đám gia hỏa này đều là tứ cấp yêu thú, thực lực còn
trên cả Lôi Ưng.
Còn như phía Nam số lượng phi cầm cũng không ít. Nhìn qua không sai biệt lắm
cũng có hơn mười vạn con. Đều là một loại yêu thú tên gọi Đại Đầu điểu. Chúng
tuy rằng bộ dạng thô kệch, thân hình bốn trượng nhưng sức chiến đấu cực kỳ
thấp. Tuy rằng bọn chúng bổn sự không nhiều nhưng viện quân số lượng khổng lồ.
Mỗi móng vuốt của một con Đại Đầu điểu cắp lấy một con yêu thú trên lục địa.
Có Hỏa Lang, có Yêu Hùng. Chúng đều là yêu thú ngoài tứ cấp, chỉ là không biết
phi hành, tốc độ lại chậm, bình thường đều sinh hoạt trên hải đảo, căn bản
không kịp trợ giúp. Cho nên Đại Đầu điểu mới làm quân vận chuyển.
Lập tức phát hiện mọi hướng chỉ toàn yêu thú có đến mấy chục vạn, nhóm tu sĩ
nhân loại tự nhiên chẳng còn hồn phách đâu mà hứng trí. Thực lực cường đại
nhưng nhân số quá ít, vồn tổng cộng cũng đến một ngàn người, nhưng trải qua
một hồi chém giết, nhiều kẻ đều chết trên tay của minh hữu. Chỉ còn lại một
đám người ô hợp, dĩ nhiên chẳng thể chống lại cả quân đoàn yêu thú hơn mười
vạn. Huống hồ nơi này là địa bàn của yêu thú, chỉ một câu ra lệnh lại lập tức
có nhiều yêu thú tới đây như vậy, ai biết một hồi nữa sẽ còn đến bao nhiêu nữa
a? Cho nên tu sĩ nhân loại càng thêm hoảng sợ, thầm nhủ thối lui ngay còn kịp.
Rốt cục một tên Nguyên Anh tu sĩ nhíu mày nói:
- Yêu tộc thế lớn, ta tạm thời rút lui tránh mũi nhọn!.
Chung quanh đều nhao nhao gật đầu, hiển nhiên người này đã nói lên tiếng lòng
của mọi người.
Mấy người Hỏa Long đạo nhân lại cố chấp không chịu, hắn lập tức nói:
- Lời ấy của đạo huynh sai rồi, chúng ta đã trả cái giá đắt như vậy thật vất
vả mới đem Hoàng Kim thuyền rồng đánh rớt, chẳng nhẽ cứ như vậy mà buông tha
cho nó sao? Chư vị thật sự đang tâm sao?
Mọi người nghe thế lại lâm vào trầm tư do dự. Nói thực bọn họ tuy rằng trong
Hoàng Kim thuyền rồng kiếm được không ít, nhưng mấy ngàn người chia ra lại
chẳng được bao nhiêu. Hơn nữa chưa ai phát hiện ra bảo khố của Hoàng Kim
thuyền rồng, nơi đây khẳng định sẽ có đại lượng bảo vật, hơn nữa bản thân
thuyền rồng cùng hai kiện linh bảo trên người Tống Chung cũng khiến họ động
tâm không nhỏ. Thấy mọi người có vẻ bị đánh động, Sắc Ma đạo nhân cũng chen
mồm vào nói:
- Chư vị, đừng quên Tống Chung vẫn chưa chết, Hoàng Kim thuyền rồng cũng chưa
hoàn toàn bị diệt, nếu cho hăn một chút thời gian, hắn tất nhiên sẽ Đông Sơn
tái khởi. Theo như bản tính của kẻ này, tất cả những người ở đây tham gia vây
công hắn chỉ sợ sớm muộn cũng bị hắn tìm tới cửa a!
Nói xong lại vuốt râu cười lạnh nói:
- Ngay cả Thiên Dục Môn ta cũng ngăn không nổi Tống Chung, chư vị có hay
không có thể ngăn nổi hắn a?
Mọi người lại lập tức thay đổi sắc mặt. Đích xác bọn họ có thể chống lại sức
hấp dẫn của bảo vật, nhưng lại không thể chống lại uy hiếp từ Tống Chung.
Thằng oắt Tống Chung này tuy tuổi nhỏ nhưng bổn sự lại lớn bao thiên, trước
diệt Ban Cơ, sau diệt Thiên Dục. Hai đại phái truyền thừa vạn năm đã bị hắn
đánh cho tan thành mây khói. Quả thực là một kỳ tích không thể tin nổi!
Hôm nay bản thân hắn bị mọi người liên thủ vậy công, khiến Hoàng Kim thuyền
rồng gần như bị phế, lại bị đuổi giết mấy vạn dặm như chó nhà có tang, hắn có
thể không mang thù sao? Vạn nhất hắn quá khích sau này tìm mình gây phiền toái
thì đúng là to chuyện rồi!
Nghĩ vậy, mọi người đồng loạt phát ra một nguồn sát khí lăng lệ, hiển nhiên là
đã bị thuyết phục, Một vị Nguyên Anh tu sĩ Vạn Ma Môn không nhịn được hừ lạnh
một tiếng:
- Một khi đã như vậy, không bằng giải quyết dứt điểm mọi việc, chúng ta cùng
nhau phát động phá nát cái Hoàng Kim thuyền rồng này đi.
Lời vừa nói ra, nhãn tình mọi người xung quanh đều sáng lên như nhìn thấy ánh
sáng cuối đường hầm. Nhưng Hỏa Thanh Vân lại dở khóc dở cười nói:
- Tuyệt đối không thể, hiện tại Hoàng Kim thuyền rồng còn rất nhiều đạo hữu
chưa ra, nếu chúng ta phát động công kích, e rằng chúng đệ tử không đồng ý a!
Nói xong liếc mắt nhìn xung quanh.
Mọi người lập tức hiểu ý. Nếu như không để ý đến một vài sư trưởng có môn nhân
bị hãm bên trong, cứ tiến công như kế hoạch. Người trong môn phái khẳng định
không đồng ý. Đến lúc đó nói không chừng người ta chỉ huy phi thuyền đánh tới
mình mình. Bởi vì số môn phái có người bị hãm trong đó số lượng chiếm ưu thế
hơn người bên này, cho nên nếu thật sự giao tranh mà nói khẳng định người bên
này là chịu thiệt.
Hơn nữa, thời điểm này đang nguy cơ trung trùng, tuyệt đối không thể phát sinh
nội chiến. Nói không chừng tất cả đều trở thành thức ăn trong bụng yêu thú a.
nếu thật sự để chuyện này xảy ra những người này chẳng khác nào ngu xuẩn muốn
chết. Suy nghĩ cẩn thận mấy chuyện này, chung quanh rốt cuộc lại duy trì trầm
mặc. Hiển nhiên không cam chịu lời giải thích của nàng.
Hỏa Long đạo nhân không thấy ai lên tiếng, liền ngẩng đầu nhìn Hỏa Thanh Vân
nói:
- Đại tỷ, người xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Không còn cách nào khác, chỉ có thể liều chết đánh một trận, tập trung tật
cả phi thuyền lại đây chống đỡ mấy loại phi cầm có lẽ là không vấn đề gì. Tam
phái chúng ta phụ trách đối phó yêu thú bên ngoài, còn như Cổ Kiếm Môn cùng
Vạn Ma Môn đạo hữu, mời trở lại Hoàng Kim thuyền rồng, lần này không cần tìm
phi hành đại trận, các người sau khi tiến vào không cần biết thứ gì cứ việc
phá nát, chỉ cần bức Tống Chung ra giết chết hắn, chúng ta đại công cáo thành!
Hỏa Thanh Vân nghiêm nghị nói.
- Hảo!
Lão giả Nguyên Anh Cổ Kiếm Môn sảng khoái gật đầu nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong liền quay đầu bay xuống, tu sĩ phía sau thấy thế cũng nhao nhao theo
tới.
Một đám người dưới sự dẫn dắt của vài Nguyên Anh tu sĩ, lại tiến sát Hoàng Kim
thuyền rồng, bởi vì phần lớn yêu thú phi hành bị giết chết, cho nên yêu thú
trong thuyền rồng mất đi tiếp viện. Thế nên đám người này dễ dàng giết vào,
hội họp cùng đám người bên trong bắt đầu truy tìm tung tích Tống Chung. Lúc
này tất cả nhân loại đều biết đoàn kết nhất trí, cho dù mấy kẻ bị Thiên Dục ma
nữ khống chế. Hành động châm ngòi ly gián cũng đều bị người ta mạnh mẽ áp chế
đi. Rơi vào đường cùng, các nàng buông tha việc đánh lén, ngược lại bắt đầu
chỉ huy yêu thú tấn công.
Có thái tử lệnh bài của Tống Chung đám yêu thú đối với Thiên Dục Ma Nữ đương
nhiên là nói gì nghe nấy.
Thiên Dục Ma nữ đều là hạng người cáo già, thân kinh bách chiến kinh nghiệm
cực kỳ phong phú, hơn nữa các nàng đối với nơi đây rất tinh tường, đât tuyệt
đối là lợi thế sân nhà. Dưới sự chỉ huy tỷ mỷ của các nàng đám yêu thú không
ngờ mỗi một con hầu như đều liều mạng với tu sĩ nhân loại.