Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Không thể không nói, tuy rằng Phong lão ma không có pháp bảo tốt nên lực chiến
giảm đi, nhưng độn thuật vẫn sắc bén cực kì. Dù Tống Chung cùng bốn vị Kim Đan
tu sĩ có chuẩn bị trước, vẫn không thể ngăn cản hắn. Dù là Âm Dương Ngũ Hành
Hỗn Nguyên Thần lôi của Tống Chung, hay là pháp bảo của bốn Kim Đan tu sĩ,
cũng chẳng thể đánh trúng người Phong lão ma. Thanh quang chợt lóe lên, khi cả
nhóm phục hồi lại tinh thần thì ma nữ khỏa thân đã bị lão cắp lấy, bay ra
ngoài mấy dặm.
- Hả?
Tống Chung cùng bốn vị Kim Đan tu sĩ thấy thế cũng nhất thì ngây ra, không ngờ
tốc độ Phong lão ma nhanh như thế, thân pháp quỷ dị đáng sợ như thế quả thực
làm bọn Tống Chung choáng váng. Phong lão ma giành được chút hư vinh thì vô
cùng đắc ý, một cỗ khó chịu ứ nghẹn nãy giờ cuối cùng cũng tiêu tan không ít.
Lão ngửa mặt lên trời cười to:
- Tên mập chết tiệt, giờ ngươi biết lợi hại sao? Ha ha.
Khổ nỗi lúc Phong lão ma ngửa mặt lên trời cười như điên, một việc ngoài ý
muốn lại xảy ra. Vốn bị Phong lão ma kẹp ở bên hông, ma nữ khỏa thân chính vì
được cứu mà vui mừng phát khóc, đột nhiên đổi sắc mặt, từ kinh hỉ biến thành
dữ tợn.
Sau đó chẳng nói hai lời, hai tay của nàng từ hư không hiện ra một hanh chủy
thủ tối đen như mực, hung hăng đâm vào đan điền Phong lão ma.
Sự việc phát sinh thật sự quá đột ngột, Phong lão ma nằm mơ cũng không ngờ ma
nữ khỏa thân mình vất vả mang theo lại đâm lén, cho nên căn bản chưa kịp phản
ứng, đang ngóac mồm cười to thì đã bị đâm một dao.
Chủy thủ bình thường hiển nhiên không thể tổn thương thân thể Nguyên Anh tu
sĩ, huống chi Phong lão mà còn có một tầng hộ thể thần quang. Nhưng chủy thủ
của ma nữ khỏa thân là một vật phi phàm, đó là một thanh pháp bảo ngũ phẩm,
tên là Phệ Hồn Hàn Tân Chủy, am hiểu nhất là phá vỡ hộ thể thần quang, hơn nữa
sức phá hoại nguyên thần với hiệu quả đáng sợ nhất là đối với Nguyên Anh tu
sĩ.
Vì vậy mà Phong lão ma mới lâm vào bi kịch, Phệ Hồn Hàn Tâm Chủy bị ma nữ khỏa
thân liều mạng đâm vào, thoải mái chẳng khác nào đâm vào đậu hũ, vô luận là
thần quang hộ thể hay là thân thể đều chẳng có khả năng chống đỡ, liền bị Phệ
Hồn Hàn Tâm Chủy đâm vào thì coi như nếm đủ mùi đau khổ.
Đan điền chính là đại huyệt chứa Nguyên Anh của Nguyên Anh tu sĩ, cho nên ma
nữ khỏa thân xuất kỳ bất ý đâm cho một nhát, lập tức Nguyên Anh Phong lão ma
khổ tu mấy trăm năm cũng bị xuyên qua.
Đại huyệt bị hủy, Nguyên Anh tan vỡ, hiển nhiên Phong lão ma thống khổ vạn
phần, lập tức vung tay đánh bay ma nữ, sao đó chửi gằn từng tiếng:
- Tiện nhân chết tiệt, ngươi dám phản bội ta?
Ma nữ khỏa thân nào có phòng ngự biến thái như Tống Chung, bị một vả của Phong
lão ma căn bản không thể chống cự, lập tức hự một tiếng một tiếng cũng chẳng
có, bị đánh cho xương ngực nát bét, thi thể văng ra xa.
Nhưng mà lúc ma nữ khỏa thân bay trên không, một bóng đen từ sau bay tới, sau
đó nghênh phong hóa thành một vị nữ tu sĩ xinh đẹp.
Mắt Phong lão ma nhãn lự cực cao, liếc qua liền nhận ra lai lịch của nàng, hắn
lập tức hối hận vạn phần kêu lên:
- Thiên Dục Ma Nữ? Chết tiệt, các ngươi đê tiện. Không ngờ dùng ả tiện nhân
kia đến lừa ta?
- Ha ha, ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lí thắng làm vua thua làm
giặc sao? Còn trách ta đê tiện? Chỉ có thể oán cái ngu của ngươi!
Tống Chung nói xong đắc ý:
- Thế nào? Bị Phệ Hồn Hàn Tân Chủy làm bị thương có phải rất đau khổ không?
Nên biết rằng, đây chính là ngươi ban cho ma nữ khỏa thân, khen thưởng ả bán
đứng ta. Giờ ngươi chết bởi nó, cũng coi như chết có ý nghĩa lắm chứ?
Bản thân bị trọng thương, Phong lão ma vừa nghe Tống Chung mỉa mai thì càng
căm giận đến tái mặt, cả người run rẩy một hồi, lời chưa kịp nói gì đã phun ra
một búng máu. Sau đó hắn mới run rẩy nói:
- Tên mập chết tiệt, ngươi rất giảo hoạt, lão phu thực oan uổng.
- Oan như thế nào? Còn không phải là chết
Tống Chung khinh thường bĩu môi:
- Chờ ngươi xuống địa ngục tim Diêm Vương đại nhân kể khổ đi. Hăc hắc, ngươi
cũng có thể tìm hắn tố cáo ta!
- Hừ!
Phong lão ma nghe xong không cam lòng:
- Tên mập chết tiệt, lần này không phải Phong Vân ma nữ khoanh tay đứng nhìn,
ngươi sao tính kế được ta! Lão phu có chết cũng không nhắm mắt.
Sau đó Phong lão ma ngửa mặt lên trời quát:
- Phong Vân ma nữ, hai tiện nhân các ngươi, lão phu tuy bị các ngươi hại
chết, nhưng ta thành quỷ cũng không tha cho các ngươi!
Nói xong, Phong lão ma hung hăng vỗ lên đầu mình một chưởng, thủ cấp vỡ toang
mà chết. Hiển nhiên hắn biết mình khó sống, sau khi bị Phệ Hồn Hàn Tâm Chủy
đâm vào Nguyên Anh, phát động lực phệ hồn, đem Nguyên Anh Phong lão ma phá
hủy. Lúc này, Phong lão ma dù thoát kiếp cũng thành phế vật. Tà phái là nơi
không nói tình nghĩa, phế vật thì không ai nuôi nên lão chọn tự sát, xong hết
mọi việc miễn phải sống cho người ta khi nhục.
Thấy cừu nhân giết cha mẹ rốt cục đã chết trước mặt mình, trong lòng Tống
Chung tự nhiên cực kì hưng phấn, chỉ tiếc là mình không tự tay đánh chết hắn.
Không tính chút khiếm khuyết, dù sao Phong lão ma đã chết, cho nên không ảnh
hưởng đến tâm tình hắn. Tống Chung tiện tay vung lên, thu hồi thi thể Phong
lão ma, chờ cơ hội bái tế cha mẹ thì dùng.
Sau đó ánh mắt Tống Chung nhìn chằm chằm vào đệ tử Thiên Dục Môn tập trung tại
xa xa, hắn không biết là ai chấp hành mệnh lệnh PHong lão ma giết hại cha mẹ
mình. Chẳng qua cái này thì đã sao? Dù sao cứ giết sạch có phải là rảnh tay
không.
Nghĩ vậy sát khí ngút trời, một khỏa Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi
chậm rãi hiện ra, hiển nhiên là muốn đại khai sát giới.
Đệ tử Thiên Dục Môn gần đó sợ tới mặt cắt không còn hột máu, lập tức nháo nhào
bỏ chạy bốn phía.
Mà lúc này, một âm thanh uy nghiêm vang lên:
- Tống Chung, ngươi thực nghĩ Thiên Dục Môn không ai trị được ngươi sao?
Giọng vang lên, hai Hồng Y phụ nhân chợt lóe lao tới. Hai người này thoạt nhìn
tuổi xấp xỉ nhau, bộ dáng giống nhau như đúc. Dáng người đầy đặn, da trắng như
ngọc, vẻ đoan chính, khí chất cao quý. Nhất là một thân châu ngọc, quý khí tản
mát chiếu rọi tứ phương.
Thoạt nhìn, hai người này như một đôi quý phu nhân, nhưng mà nhìn kĩ sẽ phát
hiện thì khóe mắt nơi đuôi long mày ẩn chứa tầng tầng sát khí, làn da ẩn ẩn
bảo quang, rõ ràng là tu vi đạt đến siêu phàm.
Tống Chung kiến thức cũng xem như rộng rãi, liếc mắt nhìn các nàng thì đã kết
luận thực lực sợ rằng không kém Phong lão ma, thậm chí còn cao hơn một chút.
Nguyên Anh cao thủ, lại là nữ tu song sinh. Người như vậy cực ít. Thiên Dục
Môn lại cáo cả cặp, cho nên thân phận các nàng rất dễ đoán ra. Chắc hẳn các
nàng là tỷ muội Phong Vân ma nữ. Tống Chung thấy hai nàng đầu tiên thì khẽ
sửng sốt, sau đó lập tức cười lạnh không thèm quan tâm nói:
- Ha ha, tưởng là ai? Thì ra là hai tiền bối Phong Vân ma nữ đại danh đỉnh
đỉnh. Hai vị đến xem Phong lão ma bị giết, bây giờ đột nhiên xuất hiện chẳng
lẽ muốn ngăn cơn sóng dữ?
- Hừ!
Phong Vân ma nữ cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng có ở đây châm ngòi ly gián, Phong lão ma chết, chỉ có
thể trách hắn học nghệ không tinh, đầu óc ngu si, chẳng chút liên quan đến
chúng ta! Tỷ muội chúng ta xuất hiện chính là muốn giết chết tên mập chết tiệt
ngươi, cho ngươi biết lợi hại của Thiên Dục Môn!
Tống Chung nghe xong cười lạnh nói:
- Thiên Dục Môn rất lợi hại sao? Bổn đại gia đơn thương độc mã, giết Kim Đan
diệt Nguyên Anh, đánh chết vô số đệ tử, vẫn cứ sinh long hoạt hổ như thường!
Hừ hừ, có thể thấy Thiên Dục Môn này chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài a!
- Hừ!
Phong Vân ma nữ cười lạnh nói:
- Tên mập chết tiệt, ngươi đừng tưởng rằng ý vảo Cửu Mỹ Đồ lẻn vào bổn môn,
phá hư hộ sơn đại trận là có thể làm càn! Tỷ muội chúng ta không ngu như Phong
lão ma, loại tiểu bối ngươi, ngay cả có Cửu Mỹ Đồ, cũng phải chết!
Nói xong, hai tỷ muội duỗi tay lấy ra một thanh phi kiếm ánh hồng sắc lạnh
lùng nhìn Tống Chung, rõ ràng tỏ ý khinh thường hắn.
Quả thực Phong Vân ma nữ khinh thường Tống Chung, đừng thấy Tống Chung đuổi
giết Phong lão ma như chó chết, đó hoàn toàn là do Phong lão ma liên tục bị
thương, pháp bảo không có nhiều. Nếu lúc Phong lão ma ở trạng thái đỉnh phong,
dù không đánh lại Tống Chung thì ít nhất cũng ngang ngửa.
Mà tỷ muội Phong Vân ma nữ thì thực lực mỗi người còn mạnh hơn cả Phong lão ma
lúc cường thịnh, pháp bảo cũng nhiều hơn, lại cực kì ăn ý, nếu nói quá hai
nàng cùng tiến lên thì năm ba phát là đập chết cái lão Phong lão ma khi còn
phong độ cao. Đối phó Tống Chung căn bản là chuyện vặt vãnh.
Đừng thấy Tống Chung vẻ ngoài cuồng vọng, nhưng muốn hắn lấy một địch hai cùng
với hai kẻ biến thái quyết đấu, hắn làm sao dám, cái kia tuyệt đối là đi tìm
chết!
Cho nên thấy kiếm của Phong Vân ma nữ, Tống Chung cũng không ngu mà xông lên.
Thần bí cười trộm sao đó vung tay xuất ra thuyền rồng hoàng kim.
Thuyền rồng khổng lồ hơn ba trăm trượng đột nhiên hiện ra phiêu phù trên đỉnh
đầu Tống Chung, long thủ mấy chục trượng đối diện với Phong Vân ma nữ, đối mắt
màu tím gắt gao nhìm chằm chằm vào hai ả, một cỗ uy áp vô hình chạm rãi ép
xuống, khiến tỷ muội Phong Vân ma nữ cảm nhận được áp lực cực lớn.
Mà thừa dịp này, Tống Chung lắc mình một cái đã biến mất tại chỗ đứng trên
đỉnh thuyền rồng hoàng kim.
Nhìn thuyền rồng hoàng kim đáng sợ trên đầu cùng Tống Chung đang nhăn nhởn,
Phong Vân ma nữ biến sắc, đau khổ mắng:
- Tống Chung chết tiệt, thực quá vô sỉ!
- Khà khà, dùng lớn hiếp nhỏ là vô sỉ, lấy nhiều đánh ít cũng là vô sỉ, tóm
lại các ngươi mới thật là vô sỉ a!
Tống Chung đắc ý nói:
- Nhưng mà cũng chẳng sao, cho dù các ngươi có vô sỉ, bản đại gia cũng chẳng
sợ, ta vẫn đánh bại các ngươi, xem chiêu đi!