Đột Kích


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

- Biện pháp gì?

Hàn Ngọc Phượng vừa nghe thì tò mò hỏi.

- Hắc hắc, thiên cơ không thể lộ.

Tống Chung thần bí nói.

- Đáng ghét, xem huynh có nói hay không?

Hàn Ngọc Phượng buồn bực đánh lên người Tống Chung, còn trực tiếp nhảy lên
người hắn mà đánh.

Ngọc thủ trắng nõn của Hàn Ngọc Phượng hiển nhiên đánh lên người phàm nhân
khẳng định đoạn cơ gân gãy, nhưng đánh lên người Tống Chung chỉ như gãi ngứa,
không chỉ không đau mà còn thiêu đốt dục hỏa của hắn. Những năm hắn làm quân
tử trước mặt Tư Vân, Tư Vũ, bây giờ thì không kiềm chế được, xoay người đem
Hàn Ngọc Phượng lật lại, bắt đầu một trận sấm vang chớp giật, xuân sắc vô
biên.

Thiên Dục Môn, đó chính là một tà môn đại phái nổi tiếng, lịch sử chẳng kém
Tuyền Cơ Các, nghe nói sau lưng có một cường giả thế lực cực mạnh ủng hộ, thế
lực này chẳng thua gì Huyền Thiên đạo tông. Nói cách khác, nếu không phải nể
mặt mũi người này, Huyền Thiên biệt viện sớm đã tiêu diệt Thiên Dục Môn. Không
như bây giờ để mấy thằng choắt con làm xằng. Tổng bộ Thiên Dục Môn cách không
xa Tuyền Cơ Các, chỉ hơn hai vạn dặm, Nguyên Anh cao thủ đi một ngày công phu
là tới.

Thiên Dục Môn là một tà phái có tác phong tương đối bá đạo, phạm vi mấy ngàn
dặm đều là thế lực của họ. Huyền Thiên biệt viện cùng Tuyền Cơ Các cũng chỉ
dám có hơn vạn dặm thôi. Tổng bộ Thiên Dục Môn rất lớn, chiếm phạm vi mấy ngàn
dặm, ngoại trừ bên ngoài trung tâm Thiên Dục thần điện, bốn bề là các động phủ
của cao thủ nằm thưa thớt.

Sở dĩ cao thủ Thiên Dục môn ở động phủ mà không ở nhà lầu vì trong động phòng
ngự tiện hơn, tuy rằng không có thoải mái. Hơn nữa, động phủ cũng làm ở xa
nhau, bởi vì độ tín nhiệm lần nhau giữa tà phái quá kém. Bọn chúng luôn sợ bị
người ta gài bẫy, nên động phủ phải ở xa. Hơn nữa từng cái động phủ còn bố trí
phòng ngự cực kì biến thái.

Vậy nên tổng thể phòng ngự Thiên Dục Môn bởi rằng phân tán mà có vẻ yếu nhược
cực kì, chẳng qua cá thể phòng ngự lại mạnh hơn một bậc. Đương nhiên dù yếu
thì cũng là hộ sơn đại trận của người ta đã qua khảo nghiệm trên vạn năm khẳng
định không có khả năng dễ dàng bị Tống Chung phá nát. Ít nhất thuyền rồng
hoàng kim của Tống Chung đánh chính diện thì tuyệt đối có bại mà không có
thắng!

Chẳng qua, thành lũy dù có chắc chắn, cũng có thể dễ dàng phá vỡ từ trong.
Phòng ngự Thiên Dục Môn cũng giống vậy. Đây chính là mấu chốt trong kế hoạch
của Tống Chung.

---------------

Hôm nay, ở một địa phương cách Thiên Dục Môn mấy vạn dặm, đột nhiên lặng lẽ
xuất hiện một gia hỏa dáng vẻ cực kì khôi ngô, chính là Tống Chung lẻn vào. Vì
tránh đả thảo kinh xà, hắn cẩn thận lén lút trên đường dùng Thiên Dục Ma Nữ dò
đường, hơn mười ngàn dặm đường mà mất cả tháng.

Chẳng qua Tống Chung một chút cũng không nóng nảy, nghĩ muốn phá Thiên Dục Môn
không kiên nhẫn không xong. Nhất là phụ cận phạm vi thế lực Thiên Dục Môn, tùy
thời cũng có thể gặp kẻ địch. Tống Chung không dám sơ ý, Thậm chí hắn không
dám bay cao, chỉ chậm rãi phi hành gần sát mặt đất. Bởi vậy tốc độ tự nhiên
rất chậm, chẳng qua được cái là rất khó bại lộ mục tiêu. Nhất là hắn thi triển
Vụ Ẩn thuật, cả người giấu trong màn sương mỏng, không nhìn kĩ cũng không dễ
dàng nhìn ra. Mà lúc Tống Chung chậm rãi phi hành, đột nhiên tâm động, phía
trước thiên dục ma nữ dò đường truyền tin, phía trước có bốn tu sĩ, xem ra là
đệ tử Thiên Dục Môn.

Tinh thần Tống Chung căng lên, vội đem thần thức tương liên với thiên dục ma
nữ, bắt đầu quan sát bốn tu sĩ kia. Bốn kẻ đó hai nam hai nữ, nam tử hình dáng
có vẻ lớn tuổi, một mặc áo vàng, một mặc áo phớt hồng đều to son điểm phấn, ăn
mặc trang điểm xinh đẹp, đáng tiếc trông không giống kẻ tốt đẹp gì.

Nữ thì một áo trắng một áo hồng, phong tao tận xương, kiều mị động lòng người,
nhìn thế nào cũng chẳng giống nữ tử đứng đắn. Cũng khó trách, Thiên Dục Môn am
hiểu nhất là tà phái công pháp tu luyện lợi dụng các loại dục vọng, mà công
pháp song tu thì lại mạnh nhất trong phái ở đây cực kỳ phổ biến. Hiển nhiên
bốn tu sĩ này đều là tu luyện loại công pháp này.

Bốn người, ba kẻ đều là Tiên Thiên tu sĩ, chỉ có hồng y nữ tử là Trúc Cơ kì tu
sĩ. Dường như bọn họ bị bắt đi tuần tra, đi đến đây mệt mỏi nên mới tạm nghỉ
một lát. Tống Chung kì quái, thân là tu sĩ, ngự kiếm phi hành đâu có khó, lúc
tuần tra cũng là lướt qua, có phải mệt đến thế không? Chẳng lẽ là có ẩn tình?
Nghĩ vậy Tống Chung vội vàng tĩnh tâm lại, chỉ huy thiên dục ma nữ ẩn núp gần
bên đó, lẳng lặng nghe lén bọn họ nói chuyện.

Chỉ thấy kẻ áo vàng uống một ngụm nước sau đó oán hận nói:

- Sư thúc. Hơn mười ngày nay, mỗi ngày tuần tra, mỗi lần vài canh giờ, còn
nữa sao?

- Đúng thế!

Nữ tu áo trắng không cam lòng nói:

- Tống Chung kia không phải chỉ là một Kim Đam tu sĩ sao? Sao Thiên Dục Môn
chúng ta phải vất vả đề phòng hắn, chúng ta mấy ngàn người ngày đêm khổ cực
muốn chết!

- Ôi, ngươi tưởng ta thích à?

Hồng y Trúc Cơ Nữ tu bất dắc dĩ nói:

- Có biện pháp gì sao? Cấp trên thúc giục, chúng ta chỉ có thể khổ cực một
lần, với lại muốn trách phải trách tiện nhân ma nữ lục bì trần truồng kia, thử
hỏi rảnh hơi hay sao mà trêu chọc sát tinh kia làm cái gì?

Một lời thay ba người, nữ tu áo trắng vội nói theo:

- Sư thúc, Tống Chung này thực quá nổi bật, tại Thiên Thúy Bình đả thương
Phong sư tổ, chẳng qua hắn cũng là vãn bối, lại bị Huyền Thiên biệt viện từ
bỏ, một kẻ không môn không phái đáng thương mà thôi, vì sao chúng ta phải sợ?

- Aizz..!

Hồng Y nữ tu thở dài nói:

- Có một số việc các ngươi không biết, Tống Chung tuy không môn phái nhưng kì
ngộ liên tục, một tháng trước đã diệt Tuyền Cơ Các! Ngươi nói chúng ta có nên
sợ hắn hay không?

- A, cái này sao có thể a?

Nữ tử áo trắng kinh hô.

- Đừng hỏi ta vì sao, ta cũng không rõ, dường như hắn dùng pháp bảo gì đó,
tóm lại cấp bậc của ta chưa đủ để biết rõ sự tình, tình huống cụ thể chỉ có
tiền bối ngoài Kim Đan mới rõ!

Hồng y nữ tu bất đắc dĩ nói.

- Cái này không phải là do ma nữ khỏa thân sao?

Hoàng y tu sĩ đột nhiên truy vấn.

- Nghe nói, lúc ma nữ khỏa thân ở Đông Hải, là thủ hạ của Tống Chung, cuối
cùng không ngờ ả bán đứng Tống Chung cho Phong sư tổ. Cuối cùng Phong sư tổ
bất cẩn mà thất thủ, không thể bắt được mà để hắn chạy thoát!

Hồng y nữ tu căm tức nói:

- Tống Chung vì việc này mà ghi hận lên Thiên Dục Môn chúng ta. Có thể thấy
lúc trước nếu ma nữ khảo thân không nhiều chuyện, Tống Chung cũng sẽ không kết
thù với Thiên Dục Môn. Chúng ta cũng không cực khổ tuần tra như vậy.

Lời này của hồng y nữ tu hiển nhiên có chút bất công, cường điệu thêm trách
nhiệm của ma nữ khỏa thân, bỏ qua sai lầm của Phong lão ma. Chẳng qua khó
trách, nàng chẳng qua chỉ là Trúc Cơ tu sĩ nhỏ bé, tự nhiêm không dám oán hận
Nguyên Anh tiền bối, cho nên mới đổ lên đầu ma nữ khỏa thân. Ba người khác
nghe xong cũng sôi nổi hùa theo. Nhất là nữ tu áo trắng:

- Tiện nhân chết tiệt này, ta sớm đã nhìn ả không vừa mắt, rõ ràng là dâm
tiện còn bày đặt thanh cao? Giờ thì tốt rồi còn hại chúng ta thảm như vậy!

- Đúng, trước kia không nên kêu ả về, cứ cho chết ở Đông Hải mới đúng!

Một tu sĩ khác nói.

- Hừ!

Hồng y nữ tu kia hừ lạnh nói:

- Không biết ả sử dụng thủ đoạn gì làm mê hoặc Phong sư tổ, không chỉ thậm
chí còn lấy trong nội kho môn phái, thưởng cho ả một kiện ngũ phẩm pháp bảo
Phệ Hồn Hàn Tâm Chùy! Hơn nữa Phong sư tổ còn chỉ điểm, tiện nhân này thuận
lợi kết đan đã thăng lên Kim Đan cảnh giới. Thực là buồn cười!

- Đúng thế!

Nữ tu áo trắng khinh bỉ nói:

- Nhất mạch của ả sớm đã suy sụp, trước kia đều nhìn mặt chúng ta mà làm. Giờ
ả đã lên Kim Đan, lại quay ra đè đầu cưỡi cổ chúng ta, rõ là khinh người quá
đáng!

- Hừ!

Nữ tu áo hồng cười lạnh nói:

- Bất quá tiện nhân này chẳng kiêu ngạo được lâu. Vì ả mà môn phái rước thêm
cường địch Tống Chung, sớm đã làm các cao thủ trong phái bất mãn, tin rằng sớm
thôi ả sẽ ăn quả đắng! hắc hắc, lúc ấy các ngươi không trông ma nữ khỏa thân
vừa nghe Tống Chung hổ báo trở về phá tan Tuyền Cơ Các mà ả sợ hãi mặt trắng
bệch, cả người run như cầy sấy! Rõ ràng thấy ả sợ Tống Chung thế nào rồi.

- Sợ hãi còn chưa đủ, cứ để Tống Chung băm ả thành vạn mảnh!

Nữ tu áo trắng cười gian nói.

- Hắc hắc, đúng vậy!

Mọi người còn lại cũng sôi nổi hùa theo. Đúng lúc này một âm thanh lạ lẫm đột
nhiên xuất hiện:

- Cái này dễ thôi, chỉ cần các ngươi giúp ta một chút, ta tất nhiên sẽ đem ma
nữ khỏa thân này băm thành vạn mảnh!

Vừa dứt lời, một gã to cao khôi ngô chậm rãi đi tới. Bốn tu sĩ giật mình, vội
vàng đứng dậy đề phòng, không ngừng dò xét kẻ không mời mà đến trước mặt. Nữ
tu áo hồng nhìu mày hỏi:

- Xin hỏi các hạ là ai?

- Ta chính là Tống Chung các ngươi muốn tìm a? Như thế nào, không chào đón
sao?

Tống Chung không chút khẩn trương mỉm cười nói.

- A, ngươi là Tống Chung!

Bốn người vừa nghe thì sợ hãi, Hồng y nữ tu liền hô lớn:

- Lập tức phát cảnh báo.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #272