Cùng Nhau Lên Đường


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Buổi sáng vài ngày sau, ở nơi nào đó trong một rừng cây bí ẩn phía sau núi của
Huyền Thiên biệt viện, trong lòng năm người đều mang theo mưu toan quỷ kế
riêng, và lúc này họ đang ở cùng nhau: Tiểu Bàn, Hàn Linh Phượng cùng Hầu Tử,
Cổ Long, Huyền Ngu.

Lúc này Hàn Linh Phượng đang đứng bên cạnh Tiểu Bàn, bộ dáng như một chú chim
nhỏ nép vào ngực người yêu. Cổ Long và Huyền Ngu thì bộ dáng tức giận, nhất là
Cổ Long, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Tiểu Bàn.

Bọn họ đều được Hàn Linh Phượng hẹn tới đây, đều có những suy tính riêng khác
nhau, bọn họ vừa gặp mặt rất nhanh liền xảy ra mâu thuẫn.

"Hàn sư muội!" Cổ Long đi thẳng tới trước mặt Hàn Linh Phượng, ngạo nghễ nói:
"Chuyện lần này của muội đã có huynh đệ chúng ta hỗ trợ, như vậy chắc đủ rồi,
thêm người cũng chỉ là dư thừa vướng tay, tốt nhất là đừng mang theo?" Khi nói
chuyện, hắn cực kỳ khinh miệt liếc mắt ‘hừ’ Tiểu Bàn một cái.

Nếu là lúc bình thường, Tiểu Bàn tự nhiên lười cùng loại người ngu ngốc thế
này so đo, nhưng hôm nay, vì yêu cầu biểu diễn, hắn lập tức biểu hiện giống
như gấu đực bị đập bể hai bi, trực tiếp nhảy ra nói: "Ngươi nói ai vướng tay?"

"Là ai tự nhiên biết!" Huyền Ngu khinh thường tiếp lời nói.

"Ta thấy các ngươi mới là vướng tay!" Tiểu Bàn bộ dạng căm tức hướng về Hàn
Linh Phượng nói: "Sư tỷ, bọn người kia bại sự nhiều hơn là thành công, hay là
đừng mang chúng theo, có ta xuất mã, bảo đảm ngươi một đường thuận lợi!"

"Khẩu khí thật lớn? Ngươi chỉ là 1 tên thái điểu Tiên Thiên tam- tứ trọng
thiên, cũng dám ở trước mặt huynh đệ chúng ta Tiên Thiên bát trọng thiên cảnh
giới mà cuồng ngôn?" Cổ Long cười lạnh nói: "Ngươi chém gió cũng không sợ đau
lưỡi a!"

"Cảnh giới tính cái gì? Lão tử có ….." Tiểu Bàn nói đến đây, biểu tình cố ý
giả bộ lỡ lời, vội vàng bưng kín miệng mình.

"Ngươi có cái gì?" Cổ Long thấy thế, tự nhiên sẽ không buông tha đối phương,
vội vàng hỏi tới: "Có gì thì cứ nói ra?"

"Không nói chứng tỏ ngươi là con trâu ngốc (Ngưu B – dịch) !" Huyền Ngu lập
tức kích tướng nói.

Tiểu Bàn cũng không ngốc, không trúng kế kích tướng của Cổ Long cùng Huyền
Ngu, lập tức sửa lời nói” "Ta có cái gì không liên quan đến các ngươi, dù sao
ta so với các ngươi còn mạnh hơn!"

Lúc này, Hàn Linh Phượng đứng một bên rốt cục có cơ hội chen miệng nói: "Được
rồi, được rồi, tất cả mọi người là đồng môn, lần này lại vì chuyện tình của
tiểu muội mới tới đây, coi như là duyên phận. Xem như là nể mặt tiểu muội này,
các ngươi không cần phải tranh chấp, được không?"

"Sư muội, ta cũng không phải nguyện ý cùng loại người vô dụng này so đo, nhưng
vấn đề là, hắn bản sự không lớn mà khẩu khí thì không nhỏ, thật sự làm cho
người ta sinh khí a!" Cổ Long lập tức nói.

"Người như thế chỉ xứng đáng là trâu ngốc, bản lãnh thật sự thì một chút cũng
không có!" Huyền Ngu ở một bên châm ngòi thổi gió (bán xăng :71: – dịch) (y
hệt con dê chết :61: )nói: "Sư muội lần này nhờ vả không đúng người rồi a!"

"Ngươi mới là trâu ngốc!" Tiểu Bàn tức giận hét lớn.

"Được rồi, được rồi, không cần tranh chấp!" Hàn Linh Phượng vội vàng khuyên:
"Nếu không như vậy đi, thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường trước, chờ
khi trên đường gặp nguy hiểm, mọi người so tài một chút sẽ biết ai cao ai
thấp! Chư vị xem như thế nào, có được không?"

"Được, ta mà sợ tên thái điểu này sao?" Cổ Long còn tưởng rằng đây là Hàn Linh
Phượng phối hợp cùng bọn hắn, lập tức nói: "Cứ làm như thế đi!"

"Hắc hắc, nhưng là chỉ sợ có người giỏi khoác lác, nhưng không dám so tài a?"
Huyền Ngu cười lạnh nói.

"Ai không dám? So thì so, ta sợ các ngươi mới là lạ!" Tiểu Bàn lập tức không
phục nói.

"Hảo, một khi đã như vậy, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy!" Hàn Linh Phượng
theo sau vội vàng nói, "Đường xá xa xôi, phi hành cũng tốn không ít thời gian,
hay là chúng ta trước tiên phi hành đã rồi nói!"

"Cũng được!" mọi người đều đáp ứng một tiếng, sau đó liền tự ngự kiếm phi
hành, thẳng đến bên ngoài Huyết Nha Lĩnh mà đi. Trong toàn bộ quá trình chào
hỏi cũng như tranh chấp, Hầu Tử đều thờ ơ lạnh nhạt, một câu cũng không nói,
nhưng trong lòng của hắn, lại tựa như gương sáng.

Trong lúc ngự kiếm phi hành, tốc độ làm cho chênh lệch của đoàn người hoàn
toàn hiển hiện ra. Cổ Long cùng Huyền Ngu dùng đều là tứ phẩm phi kiếm, tốc độ
vượt qua một ngàn, Tiểu Bàn cứ việc lấy ra Phong Lôi kiếm, nhưng chỉ là nhị
phẩm cấp bậc, tốc độ khoảng mấy trăm, xa xa không bằng người khác. Về phần Hầu
Tử càng khó coi, trực tiếp dùng Huyền Thiết Kiếm do môn phái phát, tuy tinh
luyện vài lần, nhưng tốc độ gia tăng cũng chỉ trên 400.

Nhìn tình cảnh này, Cổ Long cùng Huyền Ngu cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt
khinh bỉ. Bất quá ở trong lòng, bọn họ lại ngầm kinh dị tài lực của tên Tiểu
Bàn, phải biết rằng, phi kiếm cố nhiên phẩm chất càng cao càng tốt, nhưng là
cũng bị cảnh giới người sử dụng hạn chế. Cổ Long cùng Huyền Ngu đều là bát
trọng thiên cảnh giới, sử dụng tứ phẩm phi kiếm tự nhiên có thể, nhưng tên
Tiểu Bàn thực lực không có mạnh như vậy, dựa theo biểu hiện của hắn, Cổ Long
phán đoán hắn đang sử dụng nhị phẩm phi kiếm, hoặc cũng có khả năng là tam
phẩm.

Nhưng vấn đề là, nhị phẩm phi kiếm cũng phải hơn vạn linh thạch, mà cái phi
kiếm của tên Tiểu Bàn này vừa thấy biết ngay là cực phẩm, rất quý giá. Cổ Long
cùng Huyền Ngu lúc ở cảnh giới như Tiểu Bàn bây giờ, căn bản không có tiền
nhàn rỗi để đi mua phi kiếm. Bọn họ khi đó còn đang chạy ngược chạy xuôi liều
mạng hoàn thành nhiệm vụ sư môn, linh thạch đoạt được gần như chỉ đủ cho bọn
họ tu luyện, nào dám xa xỉ đi mua phi kiếm chủ yếu dùng để đi đường này nọ a?
Phải biết rằng, ngoại trừ những người kiếm tu, tác dụng của phi kiếm đối với
tu sĩ khác cũng không mạnh, cho nên có rất ít người bỏ số lớn linh thạch để
sắm phi kiếm chỉ để phi hành.

Nhưng nhìn Tiểu Bàn rõ ràng không phải kiếm tu, mà dám sắm một phi kiếm xa hoa
như vậy, Cổ Long cùng Huyền Ngu liền tin chắc phán đoán của mình, xem ra tiểu
tử này xác thực là một con dê béo, không uổng phí chúng ta hao sức tính kế hắn
một lần. Nghĩ vậy, hai người bọn họ cũng nhịn không được quay mặt nhìn nhau
liếc mắt một cái, sau đó lộ ra một nụ cười lạnh chỉ có bọn họ mới hiểu.

Hơn một vạn dặm đường, trong mắt phàm nhân mà nói, đoạn đường đi đến chết cũng
không đi hết được. Nhưng đối với tu sĩ mà nói, chút này chả thấm vào đâu. Nhìn
Hầu Tử tốc độ phi hành chậm nhất cũng chỉ cần trong một ngày cũng đã tới thì
hiểu rõ. Phi kiếm tốc độ bốn trăm, chính là mỗi khắc 400 dặm, một canh giờ có
8 khắc, tính ra là 3200 một giờ, vạn dặm đường, thì chỉ hơn ba canh giờ đã
đến.

Đương nhiên, đấy chỉ là lí luận trên giấy tờ, còn thực tế không có nhanh như
vậy. Bởi vì ngự kiếm phi hành tiêu hao pháp lực rất nhiều, Hầu Tử thực lực quá
thấp, căn bản chống đỡ không nổi ba canh giờ phi hành, đối với hắn mà nói, cố
hết sức cũng đi được 8000 dặm là xa nhất, sau đó gần như đem một thân pháp lực
hao hết, phải ngồi xuống điều tức mấy canh giờ.

Tiểu Bàn cùng Hàn Linh Phượng tuy rằng có thể một hơi bay hết vạn dặm đường,
nhưng lại tiêu hao đại bộ phận pháp lực của bọn họ, mà trong thế giới bốn phía
đều là nguy cơ thế này, bọn họ chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi vì vạn nhất
gặp phải chuyện gì, không có pháp lực, bọn họ chẳng phải là thúc thủ chịu trói
hay sao?

Về phần Cổ Long cùng Huyền Ngu thật ra có năng lực thoải mái một ngày phi hành
vạn dặm,nhưng là bọn hắn đang có mưu đồ, cho nên không thể không kiên nhẫn,
chẳng may Hầu Tử cùng Tiểu Bàn trốn chạy thì hỏng bét. Bọn họ trên đường
thoáng thương nghị một phen, cuối cùng quyết định, phi hành 8000 dặm, liền
xuống đất nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tiếp tục quảng đường còn lại, đến
lúc đó còn có thể bảo tồn không ít sức chiến đấu.

Một đường không nói chuyện, mọi người ngoài Hầu Tử lâm vào tình trạng kiệt sức
bất động, liền trực tiếp hạ xuống tìm một chỗ trống trải, bố trí một ít phòng
hộ trận pháp, liền tự ngồi xuống điều tức. Chờ khi pháp lực mọi người hồi
phục, sắc trời cũng đã tối rồi.

Bởi vì yêu thú ban đêm càng trở nên nguy hiểm, nhất là có ánh trăng buổi tối,
thực lực tăng cường rất nhiều. Hơn nữa ban đêm tối đen đối với tu sĩ cũng phi
thường bất lợi, cho nên không phải dưới tình huống bất đắc dĩ, không ai muốn
đi lại trên đường.

Cho nên, mọi người cũng không có đi vội vã, mà là nghỉ ngơi một đêm ngay tại
chỗ hạ trại. Thời gian tu sĩ sống dã ngoại cũng không ngắn, đều có chút kinh
nghiệm, hơn nữa thực lực bọn họ đều cường đại, kỳ thật cũng không có cái gì để
chuẩn bị. Mọi người thậm chí cả lều trại cũng không có, cứ như vậy ngồi vây
quanh đống lửa, bảo trì cảnh giác.

Thời điểm ban đêm cắm trại, Cổ Long dùng bí pháp âm thầm truyền âm cho Hàn
Linh Phượng hỏi: "Hàn sư muội, muội lần này có mang theo tên kia làm vướng bận
tay chân a? Chúng ta chỉ tính kế Tống Chung, không phải cái tên Hầu Tử kia!


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #27