Tái Kiến Song Mỹ


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Tống Chung nghe xong thì mừng khấp khởi:

- Tốt quá, lập tức cho người lấy về. Ta cũng chẳng lấy không, pháp khí bị vỡ
thì đổi hạ phẩm linh thạch. Pháp bảo bị vỡ thì đổi trung phẩm linh thạch. Cứ
dựa vào trọng lượng mà đổi, có bao nhiêu đổi bấy nhiêu!

Ngao Thiên vừa nghe thì chết lặng, kinh ngạc nói:

- Điện hạ, chỗ tàn phiến ở đây cũng chỉ là một bộ phận nhỏ không dưới trăm
vạn, chất lên cũng thành quả núi nhỏ. Ngài còn ngại không đủ?

Tống Chung mỉm cười, thầm nói, “đương nhiên không đủ, bao nhiêu cũng không đủ
để bản mạng không gian của ta phân giải? Ta còn muốn phát tài nhờ nó đấy!
Chẳng qua, chuyện bản mạng không gian không thể nói ra, nên hắn cười thần bí
nói:

- Ngao lão cứ yên tâm, ta làm việc chừng mực. Mấy thứ này đối với ta đích xác
có hữu dụng, càng nhiều càng ít. Đừng nói là một tòa núi nhỏ, vài chục cái ta
cũng không chê đâu!

Ngao Thiên, lão Phương cùng Lôi Thiểm Nhi nghe xong thì lắp bắp kinh hãi. Cũng
chẳng hiểu Tống Chung muốn làm gì. Nhưng mà Lôi Thiểm Nhi chẳng quan tâm nhiều
như vậy. vừa nghe Tống Chung muốn dùng linh thạch đôi liền mừng rỡ nói:

- Tiểu ca ca, chỗ người ta rất nhiều thứ này, người thực muốn đổi linh thạch
à? Người nhà phải nhiều linh thạch hơn đấy!

- Khà khà!

Tống Chung vừa nghe thì cười lớn, vung tay lên, vù một tiếng. Phạm vi mấy chục
trượng trong đại sảnh lập tức hiện ra một tòa núi nhỏ chồng chất trung phẩm
linh thạch.

Tống Chung cười nói:

- Chỗ này không đủ lớn nên chưa nhiều lắm. Chút ít này xem như tiền đặt cọc
đi, ngươi có tàn phiến cứ đưa tới, đừng lo ta thiếu linh thạch!

Tống Chung nói chuyện hào khí ngang mây, nhưng thực tế thì hắn cũng lo lắng.
Vài chục năm từ khi tìm được bản mạng pháp bảo. hắn dường như một khắc cũng
không ngừng phân giải pháp khí, pháp bảo. Bởi vì pháp khí cũng tốt, pháp bảo
cũng ngon, quả trình luyện chế đưa vào rất nhiều linh thạch, cho nên phân hóa
ra, vật liêu cũng rất ít, chủ yếu là linh khí khổng lồ. Mà linh khí này thật
sự quá nồng nên phần lớn là biến thành linh thạch. Chỉ có một phần chuyển hóa
thành Ngũ Hành tinh thủy, một phần biến thành Ngũ Hành Thần lôi. Còn rất nhiều
linh khí biến thành linh thạch, ban đầu thì còn là linh thạch cấp thấp, xấu
xí. Nhưng mà cứ vất đồ xấu trong đó vài năm thì sẽ biến thành trung phẩm, mười
năm sẽ thành thượng phẩm. Chỉ có điều, thượng phẩm linh thạch cần linh khí
nồng đậm cực kì, từ lúc Tống Chung có Ngũ Hành tụ lôi thai, thượng phẩm linh
thạch sinh ra ít đi. Nhưng mà cấp thấp cùng trung phẩm linh thạch thì nhiều
lắm. Thế nên trong bản mạng không gian linh thạch các màu chất như núi. Tống
Chung cũng không biết có bao nhiêu, chất thành từng đốnng cao mấy trăm trượng,
phạm vi hơn ngàn trượng. Chiếm một không gian rất lớn trong bản mạng không
gian. Mà Tống Chung bình thường tiêu tiền như nước, cũng chẳng thể tiêu cho
hết cái đống khủng bố này. Mà giờ có cơ hội, tự nhiên nhanh chóng nắm lấy. Dù
sao linh thạch với hắn mà nói là thứ yếu, muốn là có. Cái quý giá là vật liệu
giải quyết nhhu cầu cấp thiết lại đang thiếu. Ngày sau cho dù làm gì đi nữa,
vật liệu cao cấp cũng không chê nhiều.

Thấy Tống Chung ra tay hào phóng, lão Phương cùng lão Ngao đều sửng sốt. Mà
Lôi Thiểm Nhi vỗ tay hưng phấn nói:

- Ai chà, tốt quá rồi, không ngờ tiểu ca ca giàu như vậy! Ngươi ta liền sai
người mang đồ tới!

Nói xong liền duỗi tay thả ra một cái lông vũ, dặn dò vài câu rồi ném ra, tiện
tay ném ra, trong nháy mắt đã biến mất, hiển nhiên là về đảo lôi ưng. Lão
Phương thấy Lôi Thiểm Nhi ra tay cũng thấy động tâm, dù sao linh thạch này ai
ngại nhiều. Hơn nữa tàn phiến trong tay chỉ để trang sức, chẳng có tác dụng gì
,đổi lấy linh thạch thì tốt quá rồi.

Vì thế lão Phương liền nói:

- Tiểu điện hạ, nếu ngài thực sự cần thứ này, ta cũng cống hiến chút ít!

Không đợi Tống Chung nói, Ngao Thiên sốt ruột xua tay nói:

- Lão Phương ngươi đừng có a dua chứ!

Ngao Thiên quay qua nói với Tống Chung:

- Điện hạ, thứ này tại Đông Hải nhiều lắm. Mấy trăm đứa nhỏ nhà tiểu nhân lấy
về không đếm hết, đảm bảo gấp trăm lần chỗ này. Cái này có thể lấy không, mặc
kệ ngài làm gì cũng có đủ, cần gì phải bỏ tiền mua đây?

Hiển nhiên Ngao Thiên đã coi Tống Chung là chủ nhân, đã bắt đầu thiệt tình suy
nghĩ cho Tống Chung.

Tống Chung nghe xong thì giật mình nói:

- Ngươi có hơn trăm đứa con trai?

- Hắc hắc, cũng là hơn trăm đứa, kỳ thật bao nhiêu ta cũng chẳng nhớ, dù sao
nhiều quá mà!

Ngao Thiên đắc ý nói:

- Hơn trăm đứa đều là thủ lĩnh bộ tộc một phương, không có hơn ngàn thuộc hạ
thì ta cũng lười chẳng muốn quản.

Tống Chung không nghĩ gia hỏa này vênh váo, con cái đầy đàn, tự nhiên cảm thấy
sùng bái. Mà lão Phương ở bên thấy vậy cũng cười nói:

- Tiểu điện hạ, hơn trăm đứa đã là gì. Yêu thú chúng ta thọ nguyên dài lắm,
mà nữ nhân bình thường rất đông. Ngao lão ca dù sao cũng đã sống tám ngàn năm,
nhiều con nối dõi như vậy cũng đâu có gì kì quái!

Giờ Tống Chung mới hiểu ra, nghĩ lại cũng đúng, nhân loại thì cùng lắm là trăm
năm tuổi thọ, nhiêu hơn thì mười năm nữa, người ta sống tám ngàn năm, mấy trăm
đứa cũng là bình thường thôi! Nghĩ vậy hắn cũng chẳng muốn hỏi nhiều, hắn cũng
không hỏi thêm chỉ cười nói:

- Ngao lão thực có phúc khí, chẳng qua, sự tình tàn phiến này ngài không cần
lo lắng. Con cái ngài có tàn phiến ta cũng chiếu giá cả thu mua hết, tuyệt
không để họ mất công. Cái khác ta không dám nói, chứ mấy cái linh thạch này ta
không thiếu đâu! Ngài không cần lo!

Nghe Tống Chung nói vậy, Ngao Thiên tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi thêm
chỉ cười khổ nói:

- Đã vậy thì cứ tùy ý điện hạ vậy!

Tống Chung thấy hắn đáp ứng cũng thờ phào nhẹ nhõm liền nói tiếp:

- Vậy thì ta giao việc cho ngươi. Ta sẽ bế quan trước, cho ngươi đủ linh
thạch, phàm là người đến đổi lão cứ trực tiếp cho bọn hắn là xong!

- Bế quan?

Ngao Thiên nghe xong kinh ngạc nói:

- Thái tử điện hạ muốn bế quan sao?

- Ân!

Tống Chung gậ đầu, vẻ mặt buồn bực nói:

- Gần đây liên tục chịu kích thích, ta chịu không nổi. Lần này không lên ngũ
cấp sẽ không xuất quan!

Ngao Thiên không hiểu chuyện gì. Mà lão Phương cùng Lôi Thiểm Nhi thì biết vì
Tống Chung bị nữ hoàng dần một trận, nên sinh oán niệm cho nên muốn mau chóng
tăng thực lực.

Chẳng qua Ngao Thiên không rõ lắm lí do bế quan, cũng không gây trở ngại việc
Tống Chung giao. Hắn cười nói:

- Một khi điện hạ đã bế quan, vậy thì lão nô sẽ an bài cho ngài đến thủy trì
Huyền Âm.

- Không, không!

Tống Chung xua tay:

- Nơi đó ngươi cứ dùng đi. Công pháp ta có chút đặc thù, không thể ở trong
Huyền Âm thủy trì đó tu luyện!

- Ân?

Mọi người vừa nghe thì lắp bắp kinh hãi. Ngao Thiên kì quái nói:

- Điện hạ, chúng ta là Huyền Vũ nhất mạch, không phải đều là Thủy hệ sao?
Chẳng lẽ ngài còn đặc thù?

- Thủy hệ cũng có, chẳng qua không phải là tất cả, tóm lại, ta ở trong ao
Huyền Âm tiến bộ cũng nhanh, chẳng qua ta còn chỗ rất tốt. Cái này ngươi không
cần quản!

Tống Chung cười nói:

- Dù sao, ngươi tìm cho ta một chỗ kín đáo, thanh tịnh là được!

Ngao Thiên biết công pháp của người ta đều là bí truyền, cho nên không dám hỏi
kĩ, vì thế liền cúi đầu nói:

- Tốt, lão nô liền chuẩn bị ngay cho ngài!

Nói xong liền lui ra.

Lão Phương thấy thế biết mình không nên ở lâu, vì thế liền đứng dậy cáo từ.
Lôi Thiểm Nhi cũng buồn bực đứng lên.

Tống Chung thấy thế mỉm cười nói:

- Kỳ thật bế quan cũng không vội, chậm vài ngày cũng không sao cả!

Lôi Thiểm Nhi vừa nghe liền hưng phấn nói:

- A, tốt quá rồi, người ta còn muốn ở đây du ngoạn được không?

- Đương nhiên sau này cũng coi là nhà của ngươi, dù có ta hay không ngươi vẫn
có thể đến!

Tống Chung cười nói. Đối với nha đầu Lôi Thiểm Nhi đáng yêu này, Tống Chung
rất yêu thích, cảm thấy nàng rất giống tiểu muội muội đáng yêu. Lão Phương
thấy lão Ngao đi rồi, chỗ này còn lại Tống Chung cùng Lôi Thiểm Nhi, mình rõ
là người thừa. Vì thế hắn chỉ có thể cười khổ cáo từ. Nói là đi thu thập tàn
phiến cho Tống Chung, dự tính đổi càng nhiều linh thạch càng tốt. Tống Chung
thấy hắn có ý kiên quyết muốn đi, cũng không nói gì, tự nhiên không ngăn trở,
tự mình đóng cửa lại. Sau đó cùng Lôi Thiểm Nhi bắt đầu dạo chơi trong Thực
Thủy cung. Cứ vậy mà mấy ngày trôi quá. Lúc này, yêu thú khắp nơi đều biết tin
Tống Chung thu thập tàm phiến nhao nhao mang đến. Tống Chung vung tay hào
phóng, mỗi lần đều tiền trao cháo múc, chẳng hề nợ nần. Hơn nữa ai cũng như ai
nên được lòng rất nhiều yêu thú. Người đi ra đi vào ngày càng nhiều, ngoại trừ
đổi tàn phiến, họ cũng không quên dâng lên vị thái tử điện hạ mới nhậm chức
một chút lễ vật trong đó cũng có một ít thiên tài địa bảo tương đối trân quý.
Ban đầu Tống Chung còn có hứng thú gặp mặt, nhưng mà càng về sau người càng
nhiều, hắn ăn không tiêu, nên vội đem hết linh thạch trong bản mạng không gian
ra, giao cho Ngao Thiên. Sau đó Tống Chung liền gom hết tàn phiến mấy ngày thu
được trốn đi bế quan.

Nơi Tống Chung bế quan hoàn toàn được phong bế, khoảng chừng mười trượng
vuông. Bên ngoài tầng tầng cấm chế, phòng thủ kiên cố. Vì an toàn nên Tống
Chung còn lấy Đại Đồng Chung, đem xuất ra một lồng tráo hắc cầu bao bọc mình
lại mới yên tâm tiến vào bản mạng không gian. Tống Chung vừa tiến vào thì đã
thấy hai tỷ muội Tư Vân, Tư Vũ trốn trong đó. Mấy ngày này, Tống Chung tuy
không có đi vào, nhưng thường xuyên dùng thần thức báo tin cho các nàng, để
các nàng khỏi lo lắng. Cho nên tỷ muội Tư Vân,Tư Vũ sớm đã biết những trải
nghiệm ly kỳ của Tống Chung, hôm nay gặp mặt các nàng cũng chẳng biết nên nói
gì, chỉ biết nhìn Tống Chung trong nước mắt.

Tống Chung thấy thế cười khổ nói:

- Mới vài ngày không gặp chẳng nhẽ các nàng không nhận ra ta sao?

- Mới vài ngày không gặp, ngươi đã từ tu sĩ nhân loại biến thành hoàng thái
tử của đế quốc Đông Hải!

Tư Vân Tư Vũ nói:

- Tỷ muội chúng ta sao dám nhận chứ!

- Cái này không phải là biện pháp tạm thời sao?

Tống Chung vội vàng nói:

- Bây giờ lão hỗn đản Phong lão ma đang bày thiên la địa võng chờ ta. Chúng
ta về sợ là lành ít dữ nhiều. Nếu mạo hiểm, không bằng thừa cơ hội này mà bế
quan trùng kích Kim Đan! Đến lúc đó, dựa vào Cửu Mỹ Đồ, ta chẳng thèm sợ Phong
lão ma hỗn đản kia đâu!

- Nhưng mà trùng kích Kim Đan đâu phải là đơn giản? Cái này cần rất nhiều cơ
duyên, không chỉ pháp lực phải đủ, mà cần có tu vi tâm cảnh.

Tư Vân Tư Vũ lo lắng nói:

- Ngươi tuy quật khởi cực nhanh, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi, thực lực chưa
đủ, tâm cảnh chưa tới độ. Muốn trùng kích Kim Đan sợ rằng trong thời gian ngắn
không đủ đâu!

- Ha ha, các nàng không cần lo lắng!

Tống Chung nghe xong ngạo nghễ nói:

- Lâu thì mười năm, nhanh thì năm năm, ta sẽ trùng kích thành công!”

- Thật vậy chăng?

Tư Vân Tư Vũ kinh hỉ nói:

- Nếu vậy chúng ta có thể chờ rồi!

- Đương nhiên là thật, ta đã lừa các nàng bao giờ chưa!

Tống Chung cười nói.

- Ân!

Tư Vân,Tư Vũ gật đầu, sau đó cười nói:

- Vậy thì chúng ta an tâm, kỳ thực, chỗ này linh khí nồng đậm quả thực khiến
người ta khó tin, cực kì thích hợp cho tu luyện. Còn có Ngũ Hành Thanh Tịnh
Liên cùng Ngũ Hành tinh thủy, trời ạ, đây đều là chí bảo trong truyền thuyết,
không ngờ đều bị ngươi lấy hết!

- Hì hì, là vận khí tốt thôi!

Tống Chung cười nói:

- Ngũ Hành Thanh Tịnh Liên còn thừa vài khỏa, các nàng tùy cơ mà dùng. Còn
Ngũ Hành Tinh Thủy rất nhiều, thích thì cứ uống!

- Ai da!

Tư Vân Tư Vũ nghe xong kinh hô:

- Sao có thể không biết ngượng thế được!

- Các nàng đã cùng sinh cùng tử với ta, còn ngượng ngùng cái gì chứ!

Tống Chung xúc động nói:

- Cái này gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình, lão bà trên danh nghĩa kia cũng
vứt bỏ ta, các ngươi thì ở lại. Chỉ bằng điểm này, Tống Chung sẽ toàn lực báo
đáp các nàng. Ngũ Hành Thanh Tịnh Liên cùng Ngũ Hành Tinh Thủy đã là gì? Sau
này còn rất nhiều chỗ tốt!

Tư Vân Tư Vũ nghe xong cảm động vô cùng. Đỏ mặt cúi đầu nói:

- Người ta.. người ta cũng chỉ là báo đáp ơn cứu mạng của ngươi thôi!

- Ha ha,người ta cứu không chỉ các nàng, còn có Độc lão đầu cùng Thạch đầu,
hai kẻ không biết vô liêm sỉ kia lại vứt bỏ ta.

Tống Chung cười lạnh nói:

- Cho nên đừng mong tìm được chỗ tốt từ ta, cứ ghi sổ đó rồi đến lúc tính
luôn một thể.

Thấy Tống Chung nghiến răng nghiến lợi, Tư Vân Tư Vũ cũng sợ hãi nói:

- Thạch đầu dù sao cũng có chút không đúng, nhưng mà dưới tình huống đó hắn
cũng bất khả kháng. Hay là ngươi tạm tha cho hắn đi. Xem như nể mặt chúng ta!


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #257