Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Tống Chung đương nhiên không dám thất lễ với lão gia hỏa mạnh mẽ như vậy, vội
ôm quyền trả lễ. Hai bên khách khí vài câu. Ngao Thiên cười ha hả mới ba người
vào trong. May là trên đường Tống Chung trên đường đã thay quần áo, không còn
cái bộ dáng thảm hại khi bị nữ hoàng đánh. Nếu không thì hắn thật xấu hổ khi
bước vào cung điện lộng lẫy tráng lệ này. Thực Thủy cung này không hổ là nơi
cư ngụ của thượng cổ tu sĩ. tuy rằng diện tích không quá lớn, nhưng trong đó
cấm chế trùng điệp, tranh hoa điểu trùng ngư, hơn nữa đa số là linh vật do
người tạo, linh khí nồng đậm phả vào mặt. Bên Tai tiên âm réo rắt du dương,
trong mắt cảnh sắc hoa lệ, mũi thoang thoảng u hương hoa cỏ, dưới chân là
Thanh ngọc nhẵn bóng, chỉ có địa phương này con người mới cảm thấy cực kì
thoải mái.
Bọn Tống Chung được Ngao Thiên dẫn vào đại điện xa hoa nhất của Thực Thủy
cung, chừng mấy chục trượng vuông, trên đỉnh là một cái đèn thủy tinh hơn một
trượng. Bốn người không phân chủ khách mà ngồi cách nhau mười trượng vây quanh
một chỗ. Trước mặt mỗi người là một bàn ngọc thạch. Mặt bàn hoa quả đủ loại,
còn có một hồ hảo tửu. Tuy rằng cấp bậc không bằng linh quả trên thuyền rồng
hoàng kim. Nhưng rõ ràng là linh vật thượng đẳng, tóm lại là đồ tốt. Mọi người
ổn định xong, Ngao Thiên liền hỏi lai lịch Tống Chung. Lão Phương nhanh mồm
giới thiệu, còn cường điệu hóa thực lực mạnh mẽ của Tống Chung, nào là đánh bị
thương Nguyên Anh tu sĩ nhân loại, nào là cùng nữ hoàng quần đả một phen.
Đương nhiên cũng vì dát vàng lên mặt Tống Chung, nên lão Phương cắt luôn đoạn
hắn bị nện tơi tả, chỉ nói nữ hoàng khích lệ Tống Chung như thế nào. Còn thêm
điểm, nữ hoàng phong Tống Chung làm hoàng thái tử, quyết định đem Thực Thủy
Cung cho hắn sau này đổi thành thái tử cung.
Nghe xong, Ngao Thiên liền kinh hô, biểu hiện cực kì thích thú. Mà sau khi xem
lại nét mặt, quả nhiên không ngoài dự đoán
của lão Phương, không ngờ Ngao Thiên không chút giận giữ mà cười ha hả nói:
- Phải phải. Lại nói, cái Thực Thủy cung này ngoại trừ tiểu điện hạ, thực
không có ai khác xứng bằng đâu!
Tống Chung thấy lão như vậy trong lòng nói không cảm động là giả, dù sao địa
phương này người ta cũng đã thuê rồi, ngươi lại đuổi người ta đi, quả thực là
không tốt lành gì. Cho nên Tống Chung ôm quyền khách khí:
- Thực ngại quá, ta mới đến liền chiếm nơi này. Cũng là tốn kém cho lão.
Chẳng qua lão yên tâm. Phí thuê nơi này của lão, ta đảm bảo không để lão chịu
thiệt!
- Sai!
Ngao Thiên nghe xong liền xua tay:
- Điện hạ lời ấy sai rồi, sao có thể để ngài tiêu tốn chứ? Ngao Thiên ta tuy
đã là lão nhân, nhưng cái thứ ấy ta không thiếu, hay là điện hạ cứ cầm đi!
Tống Chung thấy người ta khách khí như vậy cũng không biết nói gì cho phải.
Nhưng Ngao Thiên căn bản chẳng cho hắn tiếp tục cơ hộ đã nói:
- Điện hạ, điện hạ, ngài tới chính là nể mặt ta rồi, nếu lại cho ta tài vật.
Khác nào vả vào mặt ta? Ngày sau thấy huynh đệ Huyền Vũ nhất mạch. Ta còn dám
đưa mặt ra gặp người sao? Ngài tạm tha cho ta đi?
Thấy Ngao Thiên như vậy, Tống Chung tự nhiên không thể đưa đẩy nữa, cười khổ
nói:
- Được rồi. Đã vậy thì ta đành nhận. Sau này có cơ hội tất sẽ báo đáp!
Lời này chính là cái mà Ngao Thiên mong chờ, vài thứ kia tuy cũng đáng giá
nhưng mà so ra thì kém xa cái nhân tình của đại cao thủ tương lai!
Chẳng qua Ngao Thiên tuy nghĩ vậy nhưng mà vẫn to mồm:
- Điện hạ khách khí, khách khí rồi! Không phải là chút tiền mọn sao? Ngài
cũng đừng để trong lòng! Nào nào, nâng cốc, hưởng tửu, hưởng tửu. Nói xong
Ngao Thiên liền chủ động kính bọn Tống Chung Ba người Tống Chung tự nhiên
không dám chậm trễ. Vội nâng chén một hơi cạn sạch Uống xong chén rượu, Ngao
Thiên chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi:
- Điện hạ tới vội vàng, có mang theo hộ vệ?
- Hộ vệ?
Tống Chung nghe xong cười khổ nói:
- Cái này tạm thời thì vẫn chưa có.
- Ai da!
Ngao Thiên vỗ đùi kêu:
- Lấy thân phận của ngài. Sao lại không có đội hộ vệ hầu hạ chứ?
Tống Chung bị hắn thình lình quát cũng giật mình, cũng không biết nói sao cho
phải. Mà Ngao Thiên thì xoa tay ra vẻ mong chờ:
- Điện hạ, ngài xem lão nhân ta đây thế nào? Nếu ngài không ngại, để lão nhận
chức quản gia, hộ vệ được không?
- Gì?
Tống Chung nghe xong ngẩn cả người, lập tức cười khổ nói:
- Lão, lão là tiền bối lục cấp, làm quản gia cho ta. Cái này sao mà được a?
- Chuyện này rất bình thường. Ngài có Hà Đồ Huyết Văn của Huyền Quy a! Đừng
nói là lục cấp, dù thất, bát cấp cũng thế thôi! Hay là ngài thấy tiểu lão nhân
chướng mắt?
Ngao Thiên sốt ruột nói:
- Lão Phương, ngươi không nói giúp ta lời nào à?
Lão Phương nghe xong, lộ ra vẻ mặt hâm mộ, lắc đầu. Sau đó nói với Tống Chung:
- Tiểu điện hạ, Ngao lão ca là người thật thà, tin cậy, làm việc thấu đáo, dù
sao ngài bên người cũng chưa có người phục vụ, hay là cứ thu lão đi!
Mà Lôi Thiểm Nhi cũng xem vào:
- Tiểu điện hạ, Ngao bá bá là người tốt, thường xuyên chiếu cố người khác,
ngài thu hắn đi! Hắn chắc chắn là người trung thực!
Tống Chung nghe bọn hắn nói vậy, trong lòng cũng kì quái, sao mà nghe khẩu khí
của bọn họ giống như làm quản gia của mình lại vinh quang vô hạn nhỉ?
Kỳ thật Tống Chung không biết, cái này thật đúng là cực kì vinh quang. Lão
Ngao tuy rằng là lục cấp cường giả, nhưng dường như cũng là cực hạn rồi, cơ
hội để hắn lên thất cấp cũng chỉ có một phần mười. Còn bát cấp thì không có kỳ
tích thì đừng mơ tưởng. Nhưng nếu mà dựa hơi Tống Chung. Lấy tiềm lực dòng dõi
Hà Đồ Huyết Văn, trong vòng trăm năm. Tống Chung có thể đạt tới cửu cấp. Đến
lúc đó người ta tung hoành ngang dọc đạt bao nhiêu thiên tài địa bảo, tùy tiện
cho một chút cũng đủ để Ngao Thiên thoát thai hoán cốt, ít nhất thất cấp không
là vấn đề, mà bát cấp cũng không phải là không thể. Đây chính là cơ hội duy
nhất của lão. Tuy rằng vạn năm có chút dài, nhưng mà Huyền Quy nhất mạch thì
có ưu thế sống dai. Ngay cả rùa bình thường cũng sống mấy trăm năm. Mà Ngao
Thiên là lão tu luyên thành quả ra sao, sống mấy vạn năm cũng chẳng phải khó.
Mà bây giờ, hắn cũng bất quá cũng chỉ bảy tám ngàn tuổi, đợi thêm vạn năm nữa
cũng không đáng gì. Mà bây giờ Tống Chung còn nhỏ, thực lực không mạnh, hơn
nữa bên người không có trưởng bối chăm nom. Ngao Thiên liền bắt lấy cơ hội,
nếu sau này bọn gia hỏa bảy tám cấp đến, loại huyết mạch không thuần như Ngao
Thiêm, tiềm lực hậu duệ cực thấp, cho dù chủ động cầu người ta khẳng định cũng
bị khinh thường.
Ngao Thiên không hổ là lão gia hỏa ngàn tuổi, tâm tư tỉ mỉ, nên thừa cơ hội
này không tiếc tự hạ thấp bản thân cũng phải làm quản gia cho TỐng Chung, còn
hộ vệ, quên đi.Giờ hắn còn có thể miễn cưỡng đánh đấm, nhưng chờ Tống Chung
lên bảy tám cấp xong, đối địch đều là siêu cấp cao thủ, hắn vác bộ xương già
còn không xong nữa. Mà quản gia thì khác. Gần gũi chủ nhân, tình cảm càng tốt
là cái lợi thứ nhất. Đánh giặc thù có thể trốn xa. Quả thực là chỗ tốt mà! Tuy
rằng Tống Chung không hiểu rõ, nhưng mà cũng khẳng định Ngao Thiên này thực
tâm theo mình, hơn nữa lão Phương cùng Lôi Thiểm Nhi cũng nói hết lời. Đã vậy
thì Tống Chung sao dám làm khổ một phen tâm tư người ta? Dù sao một lão gia
hỏa lục cấp đỉnh phong làm quản gia cho mình tính thế nào cũng chẳng thiệt
thòi gì.
Nghĩ vậy Tống Chung liền nói:
- Nếu tiền bối đã nói vậy. Như vậy thì ta cứ mặt dày nhận là được!
- Ai chà, thực quá tốt rồi!
Ngao Thiên nghe xong mừng rỡ, vội vàng bay đến trước mặt Tống Chung. Quỳ rạp
xuống đất hô to:
- Lão nô Ngao Thiên ra mắt chủ công!
- Đứng dậy mau đi!
Tống Chung vội vàng đỡ hắn dậy cười khổ:
- Đừng gọi ta là chủ công. Nghe mất tự nhiên, cứ gọi ta là công tử đi!
- Nhưng công tử là của kẻ phàm tục, nếu ngài không thích gọi chủ công, hay là
kêu điện hạ đi!
Ngao Thiên vội nói thêm:
- Dù sao ngài cũng danh chính ngôn thuận là hoàng thái tử của đế quốc Đông
Hải!
- Được rồi, người thích sao thì vậy đi!
Tống Chung khoát tay nói.
- Chúc mừng, chúc mừng!
lão Phương đi tới mừng cho Ngao Thiên. Dù sao có thể trở thành quản gia của
dòng dõi hoàng tộc, quả thực là tiền đồ vô lượng. Nếu không phải lão Phương
theo bên cạnh nữ hoàng, chỉ sợ hắn đã cướp vị trí của Ngao Thiên ấy chứ. Hiển
nhiên tâm tình Ngao Thiên cực tốt, cười hì hì:
- Vui chung, vui chung! Nào, chúng ta nâng cốc, uống tiếp nào!
Lần này, Tống Chung bị Ngao Thiên đẩy lên ghế chủ vị, lão Phương cùng Lôi
Thiểm Nhi thì ngồi ghế khách, mà Ngao Thiên thì ngồi bên bồi chủ.
Mọi người sau khi uống xong mấy chén. Tống Chung buông chén nói:
- Lão Ngao, xin hỏi ngài Thực Thủy cung này, bên ngoài đầy tàn phiến pháp khí
từ đâu tới a?
- Cái kia à?
Ngao Thiên cười nói:
- Cũng là con cháu ta lúc nhỏ sinh hiếu kì, nói cái gì mà thêm vào cho vui
mắt. Sao thế, điện hạ thấy không vừa mắt? Nếu vậy thì ta bắt chung mang đi!
- Không, không
Tống Chung khoát tay nói:
- Mấy cái tàn phiến này ta muốn dùng, không biết có cho ta được không?
- Ai da, điện hạ sao lại nói lời ấy. Cả thực thủy cung này, kể cả lão nô đều
là của ngài. Tàn phiến này ngài lấy căn bản không phải nói với lão nô!
Ngao Thiên vội vàng nói.
- Hắc hắc!
Tống Chung lại mỉm cười nói:
- Vẫn nên nói một tiếng! Hơn nữa, những cái này vẫn không đủ a, không biết
còn nhiều hay không?
- Đương nhiên là còn!
Ngao Thiên vừa nghe xong liền cười to nói:
- Mấy thứ này đều là chiến lợi phẩm sau khi tranh đấu với tu sĩ nhân loại lấy
được. Bởi vì trông đẹp mắt, lại có linh khí nồng đậm. Nên bọn chúng thu thập
hết về. Chúng ta cùng mấy kẻ ở liên minh Đông Hải đánh nhau kéo dài cả mấy
ngàn năm, đồ chơi này không biết bao nhiêu mà kể! Ngài muốn cứ nói một câu!