Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Tống Chung tuyệt đối không ngờ nữ hoàng xuất thân Độc Giáp Long này cuộng bạo
thế, gặp mặt chưa nói được ba câu đã đánh ngay rồi. Nữ tử này hiển nhiên thích
nhất thể thuật biến thái, một quyền đánh ra kình phong rát mặt. Những tảng đá
lớn nhỏ chung quanh đều bị thổi bay. Nếu đổi thành bản thân Tống Chung, chỉ sợ
quyền đầu chưa đến thì đã bị quyền phong trực tiếp đánh cho tàn phế. Cũng may
Tống Chung cũng không chịu ngồi không, Hà Đồ Huyết Văn trên thân trong khoảnh
khắc khởi động, chặn kình phong sắc bén, mà Tống Chung như chỉ mành treo
chuông, giơ tay đánh ra một quyền. Chẳng qua, Tống Chung cũng hiểu lực lượng
của một quyền này thực khủng bố, căn bản là hắn không thể chống đỡ. Thế nên cả
người Tống Chung bị đánh cho bay ngược lên, cảm giác giống như đằng vân giá
vũ, thẳng cho đến khi va chạm đụng nát một tảng đá cao vài chục trượng mới xem
như dừng lại. Nhưng mà Tống Chung không hổ là da thô thịt dày, lại vừa được
Hỗn Độn chân hỏa tẩy lễ xong, cường độ thân thể có thể sánh với pháp bảo. Cho
nên lần này va chạm tuy rất thảm. Nhưng không bị thương, rất nhanh đã bò dậy
được dù bộ dáng có vẻ chật vật một chút.
Vị nữ hoàng kia thấy thế, mắt sáng người, cười như điên:
- Ha ha, không tệ, không tệ, không ngờ ăn một kích năm thành lực lượng của
ta. Vậy mà không bị thương, ta vốn tưởng rằng ngươi thế nào cũng bị hộc máu cơ
đấy!
Tống Chung nghe xong tức lộn ruột, tuy không bị nàng đánh hộc máu cũng suýt bị
tức đến hộc máu, thầm nói “đây là bà nương điên nào a? Lần đầu gặp mặt đã tính
đánh cho người ta hộc máu, có kiểu đãi khách như vậy sao?" Đừng nói Tống Chung
mà ngay cả lão Phương cùng Lôi Thiểm Nhi đứng xem cũng hết hồn. Chẳng qua bọn
họ đều biết nữ hoàng vốn không kiêng nể gì. Nhưng tuyệt đối có chừng mực,
khẳng định không đến mức đánh chết tươi Tống Chung. Cho nên chỉ có thể cười
khổ chứng kiến mà không dám có ý nhúng tay. Nhưng mà lúc này, vị nữ hoàng bệ
hạ kia tuwaj hồ đánh thành nghiện rồi. Nàng căn bản không cho Tống Chung có cơ
hội kháng nghị một câu, liền lắc mình tới trước người Tống Chung, cười to nói:
- Tiểu tử ngươi đã đánh như vậy. Thì giúp ta hảo hảo đùa vui một chút đi!
Nói xong nữ hoàng liền điên cuồng với Tống Chung triển khai một hồi quyền đấm
cước đá. Ban đầu hắn chỉ biết chống đỡ, nhưng đến một hồi cũng không chống đỡ
nổi lực lượng khủng bố mà bị đánh bay, cho dù không có bị thương nhưng mà bị
một nữ nhân đấm đá. Tống Chung trong lòng cũng căm tức a? Rốt cục Tiểu bàn tử
nhịn không được, gầm lên một tiếng triển khai thế công, hơn nữa hoàn toàn
không coi đối phương là nữ nhân, hai nắm tay xoay tròn, nhắm ngay bộ ngực
phổng phao của nữ hoàng mà hung hăng nện vào. Nhưng mà đáng tiếc, Tống Chung
vốn chỉ luyện lôi thuật, luyện khí, chỉ không luyện pháp. Mà nữ hoàng hiển
nhiên là tài ba hơn người, nên nhẹ nhàng hóa giải thế công của Tống Chung, một
chút tiện nghi không cho hắn chiếm. Lại còn rảnh tay tăng một chút lực đạo cho
hắn.
Tống Chung trở thành trò vui cả người thành cái bao cát cho nữ hoàng điên
cuồng đánh đập, nơi nơi trên tiểu đảo đều là đá vụn bị Tống Chung đụng vỡ.
Thân thể hắn còn va chạm tạo ra rất nhiều hố to hố nhỏ.
Trận ẩu đả này giằng co gần nửa canh giờ mới ngừng. Lúc này Tống Chung không
ra hình người, quần áo trên thân đều đã bị hủy. Chỉ còn một cái quần lót chắc
chắn, trên thân đầy vết thương, làm hắn đau đến cả người bủn rủn, ngay cả sức
đứng lên cũng không có. Ngược với Tống Chung chật vật, vị nữ hoàng kia cực kì
sảng khoái. Sau khi đánh cho Tống Chung nằm như giẻ rách xong, nàng còn chưa
ngừng lại, bẻ cổ tay, lắc cổ chân. Cười nói:
- Lâu rồi không có thống khoái như vậy! Tiểu tử ngươi thoạt nhìn tuy rằng yếu
đuối. Không nghĩ là đánh rất sướng. Chỉ bằng cường độ thân thể mà nói, lão
Phương à, hắn không kém ngươi bao nhiêu đâu! Ngươi nói ngươi cũng là lục cấp,
như thế nào ngay cả vãn bối tứ cấp cũng không bằng?
Nói xong liền xoay mặt qua. Ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn lão Phương.
Lão Phương nghe xong ủy khuất nói:
- Bệ hạ, ngài đùa sao? Lão Phương tuy bất tài nhưng cũng đâu đến mức thảm
thế?
- Là thật!
Nữ hoàng đột nhiên chắp tay sau đít vẻ mặt nghiêm túc nói:
- lúc gần cuối, ta đã xuất ra gần bảy thành thực lực, mới có thể tạo cho hắn
thương tổn nhất định, nếu đổi là ngươi, hắc hắc. Phưởng chừng cũng không khác
gì?
Lão Phương nghe xong kinh hô:
- Không phải chứ? Hắn thật biến thái như vậy sao?
- Ừm, chính xác là vậy. Chẳng qua Hà Đồ Huyết Văn kia quả thực có chút thần
diệu, không ngờ có thể thay hắn chống đỡ ba thành lực lượng của ta, chuyển hóa
thành tinh khí bổ sung cho hắn
Nữ hoàng chậc chậc vài cái lấy làm kì quái nói:
- Người ta là nhất mạch yêu thú Huyền Vũ, lực phòng ngự trên thân quả thực
không kẻ nào bì kịp! Ngay cả Thanh Long nhất mạch chúng ta cũng phải cam bái
hạ phong a!”
Nghe vậy, lão Phương mới phản ứng bước tới, vội nói:
- Là sao? Bệ hạ xác định thân phận của hắn?
- Đương nhiên, có thể bị ta nện một trận mà không chết. Cũng chỉ có lão ô quy
nhà Huyền Vũ này mới chịu nổi! Cho nên, tuy rằng vấn đề hắn Hóa Hình có chút
kì quái, chẳng qua có thể thông qua việc này chứng minh hắn là hậu duệ Huyền
Vũ nhất mạch!
Nữ hoàng đắc ý nói.
Tống Chung thở không ra hơi, nghe xong thì dở khóc dở cười:
- Ngươi đánh cho ta thành cái giẻ rách chính là vì xác định thân phận ta?
- Hắc hắc!
Nữ hoàng nghe xong khó xử cười nói:
- Đúng thế! Dù sao sự tình dòng dõi vương giả cũng không nhỏ, ta phải kiểm
tra tỉ mỉ. Không phải sao?
- Cái này cũng không thể đổi cách kiểm tra nhẹ nhàng hơn một chút sao?
Tống Chung oán giận nói.
- Vậy không phải là tốt sao? Ngươi rèn luyện thân thể, ta giải quyết vấn đề
ngứa tay, nhất cử lưỡng tiện!
Nữ hoàng đắc ý dào dạt nói.
Tống Chung nghe xong thiếu chút nữa bị nàng cho tức chết. Chẳng qua đang dưới
mái hiên, không thể không cúi đầu nên chỉ có thể cười khổ nói:
- Xem như ngươi lợi hại!
- Hắc hắc!
Nữ hoàng thấy Tống Chung như vậy, biết hắn oán hận trong lòng liền cười:
- Được rồi, không phải là giãn gân cốt sao? Có gì hơn người chứ? Đứa nhỏ
ngươi thật nhỏ nhen, nếu không như vậy, ta phong người là hoàng thái tử đế
quốc Đông Hải coi như bối thường nhé?
- Không dám!
Tống Chung bĩu môi nói:
- Ta mới không thèm là cái gì thái tử với Hoàng đế kia! Ta giờ chỉ muốn bế
quan tu luyện. đợi một ngày vượt qua ngươi thì dần ngươi một bữa cho hả giận!
- Ha ha!
Nữ hoàng nghe xong ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Được, tiểu tử có chí khí! Chẳng qua cái chức thái tử này không nhận không
được, ai bảo ngươi là dòng dõi đế vương đây chứ? Dòng dõi vương giả trời sinh
có nghĩa vụ đứng đầu yêu tộc. Bây giờ cả dòng dõi hậu duệ Đông Hải chỉ còn
ngươi, ngươi không làm thì ai làm?
- Không phải ngươi là hoàng đế sao? Ta tự nhiên có thể tránh phiền phức rồi!
Tống Chung lập tức nói.
- ý tứ không tốt, ngươi trốn không được lâu đâu!
Nữ hoàng nói tiếp:
- Qua trăm năm nữa, ta phải độ tiểu thiên kiếp! Không thành công thì thịt nát
xương tan, ngay cả cặn bã cũng không còn. Mà thành công thì ta cũng phải đến
một giới khác, nơi này không thích hợp cho ta. Cho nên dù thế nào, sau trăm
tuổi. Đông Hải này đều phải giao cho ngươi!
- Cái gì?
Tống Chung nghe xong. Liền kinh ngạc nói:
- Sau trăm tuổi, ta cùng lắm là ngũ cấp, ngươi bắt ta đứng đầu nhiều lục cấp
yêu thú như vậy? Đây không phải nói giỡn chứ? Bọn họ phục ta mới lạ!
- Tiểu tử ngươi đừng giả bộ với ta! Lấy thực lực tứ cấp của ngươi bây giờ. Có
thể đả thương Nguyên Anh tu sĩ nhân loại. Nếu cho ngươi trăm năm lên ngũ cấp
xong, không phải là đánh cho lão Phương tên gia hỏa này răng rời đầy đất à?
Lão Phương nghe xong mặt xám ngoét. Mà Tống Chung dở khóc dở cười nói:
- Cái này không phải ngươi khoa trương quá chứ?”
- Không chút khoa trương!
Nữ hoàng lại nghiêm nghị nói:
- Ngươi không giống dòng dõi đế vương bình thường. Hà Đồ Huyết Văn của ngươi
chính là chiến tướng cao nhất của Huyền Vũ bộ tốc. Các ngươi trời sinh là sủng
nhi chi thần. Thực lực tăng vọt rất nhanh, hơn nữa cường đại đến mức có thể
vượt cấp khiêu chiến! Tồn tại của ngươi là minh chứng cho cái này. Tóm lại,
tương lai của Đông Hải chỉ có thể trông chờ vào ngươi!
- Nhưng…
Tống Chung còn đang muốn từ chối thì nữ hoàng lớn tiếng ngắt lời:
- Không có nhưng nhị gì cả! Thân là dòng dõi đế vương đứng đầu Yêu tộc, trách
nhiệm vinh quang của ngươi! Ngươi phải hoàn thành nghĩa vụ! Ngươi dù muốn hay
không cũng phải làm, trừ khi ngươi nguyện ý muốn Huyền Vũ nhất mạch bị người
ta khinh thường là loại yếu đuối!
Ngươi ta đã nói đến thế, Tống Chung sao dám há mồm nói chữ không? Chỉ sợ từ
chối xong mẫu bạo long này lại đương trường thiến hắn luôn ấy chứ. Cho nên chỉ
có thể cười khổ gật gật đầu nói:
- Được, được rồi. Ta đồng ý là được chứ gì!
- Ha ha! Thế còn nghe được
Nữ hoàng cười to nói:
- Các ngươi còn không bái kiến hoàng thái tử?
- Bái kiến thái tử điện hạ!
Lão Phương và Lôi Thiểm Nhi không hẹn mà cùng nhau thi lễ.
Tống Chung nghe người ta xưng hô như vậy. Trong lòng có chút không được tự
nhiên cho lắm, mình rõ ràng lớn lên trong nhân loại. Vài ngày trước còn là thợ
săn yêu thú không đội trời chung. Không ngờ vài ngày sau đã là hoàng thái tử
của yêu thú đế quốc Đông Hải! Tốc độ thay đổi thân phận này thực khó tin!
Lúc Tống Chung còn miên man suy nghĩ. Vị nữ hoàng kia cũng hào sảng cười to
vài tiếng, vung tay nói:
- Tiểu tử, thuyền rồng hoàng kim này không tệ chứ? Ta tặng cho ngươi là lễ ra
mắt nhé!
- Hả?
Tống Chung vừa nghe thì choáng váng, cái thuyền rồng này là bảo vật cường đại
cỡ nào a? Nàng nói là đưa là sẽ đưa à?
Nữ hoàng thấy Tống Chung ngẩn người thì cười nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi đừng nghĩ là chiếm tiện nghi. Ngươi dùng thì biết thứ
đồ hư này làm người ta phát điên nhiều hơn. Dù sao ta khẳng định là không biết
dùng nó!
Tống Chung nghe xong thầm nghĩ, chẳng lẽ con thuyền rồng hoàng kim này còn có
gì lỳ lạ sao?
Vị nữ hoàng kia cũng chẳng muốn nhiều lời giải thích cho Tống Chung, trực tiếp
quay qua nói với lão Phương:
- Thái tử là Huyền Vũ nhất mạch, hợp Thủy, tòa Thực Thủy cung của chúng ta
hiện tại ai đang dùng?
- Khởi bẩm bệ là, là tên Ngao Thiên kia dùng!
Lão Phương vội nói:
- Hắn còn kỳ hạn sử dụng trăm ngày!
- Bảo hắn cút đi, sau này Thủy Cung đổi danh thành Thái Tử Cung, thuộc về
tiểu tử này!
Nữ hoàng nói xong chỉ chỉ Tống Chung.
Lão Phương nghe xong khom người nói:
- Rõ! Thuộc hạ lập tức thông tri cho lão ngao, hắn khẳng định sẽ chuyển ra
ngay!
- Nói nhảm, hắn cũng là lão vương bát, cùng nhà tiểu tử này tự nhiên phải có
điểm nịnh bợ.
Nữ hoàng có chút bất đắc dĩ nói:
- Chỉ tiếc huyết mạch lão ngao quá yếu, không tinh thuần bằng một phần mười
tiểu tử này, tu luyện thế nào cực hạn cũng vẫn là thất cấp!
- Đúng vậy a, đúng vậy a, cũng không có biện pháp mà!
Lão Phương cũng hùa theo nói.
- Quên đi, vệc này cứ để hắn đau đầu một mình đi!
Nữ hoàng nói xong, uer oải duỗi tay xoa lưng. Sao đó nói:
- Hôm nay đánh thực đã, lão nương ngủ một giấc. Trong vòng mười năm đừng đánh
thức ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả!(biên ngủ thế thì thành mẫu bạo heo
à?)
Nói xong, nữ hoàng không kể gì, nhoáng cái đã biến mất. Sau đó, bọn người Tống
Chung chỉ thấy trên trời xuất hiện một con Cự Long một sừng toàn thân lân giáp
màu đen dài chừng trăm trượng uy phong lẫm lẫm, mạnh mẽ lượn một vòng trên
không liền lao vào thiên không vô tận, chớp mắt đã không thấy bóng dáng! Quả
thật là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi a!
Đây chỉ vẻn vẹn là lục cấp đỉnh phong yêu thú, huyết mạch Thanh Long bộ tộc
không đủ thuần khiết, nếu là Thanh Long huyết mạch thuần khiết bảy tám cấp,
trình độ khủng bố còn tới mức nào a? Dù sao Tống Chung cũng hoàn toàn bị cự
long này làm giật mình, nhìn nơi nàng biến mất thật lâu không nói nên lời.
Đến tận khi lão Phương ho khan một tiếng, Tống Chung mới giật mình tỉnh lại.
Sau đó lão Phương cười hắc hắc nói:
- Chúc mừng thái tử, mời lên chí bảo đệ nhất Đông Hải thuyền rồng hoàng kim!
Tống Chung vừa nghe xong đột nhiên nghĩ ra một chuyện vội nói:
- Ngươi đừng vội chúc mừng ta. Ta hỏi ngươi, cái thuyền này có vấn đề gì? Vì
sao nữ hoàng chưa bao giờ dùng?
- Hắc hắc!
Lão Phương cười nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đồ chơi này dùng rất đốt tiền!
- Đốt tiền? Là sao?
Tống Chung không hiểu nói.
- Rất dễ hiểu a. Chính là thuyền rồng Hoàng Kim tiêu hao rất nhiều linh
thạch. Hơn nữa yêu cầu cấp bậc cao, phải là thượng phẩm linh thạch mới được,
cho nên mỗi lần dùng phải đốt hết túi tiền!(biên: xăng lên giá ngùn ngụt mà
vẫn phải móc gan móc ruột ra đổ, thứ này ăn thua gì!)
Lão Phương cười nói:
- Ngài cũng biết, thượng phẩm tinh thạch cực kì hiếm thấy, trăm mỏ quặng cũng
chắc gì đã có. Bình thường tu sĩ cao cấp mới dùng phụ trợ tu luyện, ai muốn
hoang phí nó để làm phương tiện a? Ít nhất chúng ta đi lại cũng không có
thượng phẩm tinh thạch trân quý!
Tống Chung nghe xong sửng sốt nói:
- Nàng là nữ hoàng đế quốc Đông Hải mà? Chẳng lẽ tiêu hao một chút linh thạch
đi đường cũng không chịu nổi?
- Một chút?
Lão Phương nghe xong cười khổ:
- Tiểu điện hạ của ta, thuyền rồng hoàng kim chạy mười lăm phút mất một ngàn
linh thạch. Mới chạy chẳng qua chỉ năm sáu ngàn dặm! Đông Hải này lớn như vậy,
gặp bằng hữu cũng phải hơn mười ngàn dặm, tiêu mất bao nhiêu? Nữ hoàng lại là
người không thích rảnh rỗi, nàng thích đi đây đi đó. Cứ tính ra thì toàn bộ
thượng phẩm linh thạch tại Đông Hải cũng không đủ cho nàng dùng!