Nghe Được Âm Mưu


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Một phen mây mưa qua đi, hai người trần truồng nằm trên giường. Tiểu Bàn thể
lực kinh người, phải sau hai canh giờ mới xong, làm cho Hàn Linh Phượng biến
thành dục tiên dục tử, may mắn là nàng cũng xuất thân tu sĩ, nếu là người
thường, chỉ sợ đã sớm bị Tiểu Bàn làm cho không sống nổi.

Lúc này, Hàn Linh Phượng cả người mềm yếu nằm trên người Tiểu Bàn, mặc cho hai
tay Tiểu Bàn giày vò thân thể mình. Một đôi mắt mặt đẹp tuyệt vời, ngắm nhìn
hai chiếc nhẫn trên tay nàng. Một chiếc màu lam, một chiếc màu đỏ, phân biệt
là thượng phẩm Thủy hệ bảo ngọc và Hỏa hệ bảo ngọc được tỉ mỉ luyện chế thành
pháp bảo, không chỉ giúpHàn Linh Phượng bình thường đẩy nhanh tốc độ tu luyện,
mà trong lúc chiến đấu chúng còn giúp cho Hàn Linh Phượng am hiểu hơn về đạo
pháp của Thủy hệ và Hỏa hệ.

Cấp độ như vậy, phẩm chất lại cao, hiệu quả tốt như thế là bảo vật hiếm thấy
tại giới tu sĩ, nói như thế, cho dù là cấp bậc tu sĩ trúc cơ cũng không có khả
năng có. Nhưng Tiểu Bàn lại đem làm quà sinh nhật tặng Hàn Linh Phượng, tiện
tay đem cho mĩ nhân. Lập tức làm choHàn Linh Phượng cảm động lệ rơi đầy mặt,
từ đó về sau, Hàn Linh Phượng cũng không còn suy nghĩ, trong lòng tiếp nhận
Tiểu Bàn.

Lúc này, Tiểu Bàn lập tức phát hiện ra biểu hiện khác thường của Hàn Linh
Phượng, vì thế thân thiết hỏi: “Sao thế? Có gì không vui sao?”

“Không có gì!” Hàn Linh Phượng nhẹ chuyển người, sau đó nói: “Mặt khác ngươi
có phiền toái!”

“Ân” Tiểu Bàn kỳ quái hỏi: “Ta làm sao thế?”.

“Cổ Long ngươi có biết không?”Hàn Linh Phượng đột nhiên hỏi.

“Biết, nghe nói đó là một tên rất lợi hại, tựa hồ đã đạt cảnh giới Tiên Thiên
bát trọng thiên. Trong ngoại môn đệ tử rất nổi danh!” Tiểu Bàn đau đầu, đột
nhiên nói: “Ta nhớ rõ tên ngu ngốc kia đang theo đuổi ngươi, như thế nào? Hắn
lại cuốn lấy ngươi?” Nếu phiền, ta tìm một cơ hội thu thập hắn!”.

“Hắn cuốn lấy ta nhưng không sợ, dù sao đều là ngoại môn đệ tử, hắn không có
khả năng dùng sức mạnh” Hàn Ngọc Phượng nói: “Nhưng vấn đề là, hiện tại hắn
chú ý đến ngươi!”.

“Hắn chú ý với ta?” Tiểu Bàn kỳ quái nói: “Ta cũng chưa từng qua lại với tên
ngốc kia, hắn lại chú ý đến ta làm gì?”

“Ngày hôm qua hắn tự tới tìm ta, mời ta tham gia hành động đặc biệt, đánh
cướp!" Hàn Linh Phượng sau đó liếc nhìn Tiểu Bàn, nói: “Đối tượng chính là
ngươi!”.

“Hả?” Tiểu Bàn vừa nghe lập tức nổi giận, mắng to: “Cái đồ vương bát đản, cuốn
lấy nữ nhân của lão tử không nói, còn dám tính kế với ta? Thật là hận đến cực
điểm, xem ra, lão hổ không phát uy, bọn họ lại tưởng ta là bệnh miêu!” (ta để
hán việt nghe cho nó hay)

Tiểu Bàn sau đó đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hắn có hay không nói cho ngươi chủ ý
đối phó với ta”

“Hắn nói, tháng trước hắn đến Lăng Tiêu thành làm việc, thấy ngươi từ trong
một hiệu thuốc bắc đi ra. Lúc này hắn nhớ tới tin đồn của cải nhà ngươi nhiều,
vì thế hắn liền để tâm, dùng tiền mua chuộc gã sai vặt của hiệu thuốc, kết quả
hỏi ra tên mập ngươi một lần mua linh dược ở hiệu thuốc bắt hết mấy vạn linh
thạch! Hơn nữa, không chỉ mua một lần mà còn đã tới vài lần!” Hàn Ngọc Phượng
nói xong, đưa đôi mị nhãn gắt gao nhìn Tiểu Bàn, nói: “Không nghĩ tới, ngươi
có nhiều tiền như vậy! Đồ không lương tâm, cũng không có biết giúp đỡ ta một
chút?”

“Ngươi mới không có lương tâm! Ta hết chống đỡ nổi ngươi, lúc trước đồ đạc của
Vương Trung và Trương đạo sĩ tất cả đều lưu lại cho ai? Đồ đạc của bọn họ cộng
lại ít nhất cũng mười vạn linh thạch, ngươi còn thấy chưa đủ sao!” Tiểu Bàn
nói xong, hung hăng cắn lên ngực Hàn Ngọc Phượng một cái.

“Á, đừng làm, người ta biết sai rồi!” Hàn Linh Phượng vội vàng cầu xin, nói:
“Tướng công tốt, ngươi tha cho ta đi!”.

“Hừ, để xem ngươi lần sau có dám hay không?” Tiểu Bàn hung hăng nói.

“Không dám, không dám, coi như ta sợ ngươi!” Hàn Ngọc Phượng bày ra bộ dáng
đáng thương, sau đó nhu nhược hỏi: “Mập, cha mẹ ngươi rốt cuộc lưu lại cho
ngươi bao nhiêu của cải? Có thể nói cho ta biết không, người ta thật sự rất tò
mò đó!”.

“À, kỳ thật ra rất nghèo, trước kia mua vài thứ đó, tiêu sài lâu như thế, đã
sớm hết sạch, hiện tại ngươi cũng không có lương tâm sao?” Tiểu Bàn giả bộ
nói.

“Tháng trước còn tiêu tiền như nước, hiện tại lại nói không còn dư gì, ta có
là ngu ngốc mới tin ngươi!" Hàn Linh Phượng liếc nhìn Tiểu Bàn, biết hắn không
muốn nói, cũng không nhắc lại việc này, ngược lại nói: “Cổ Long hiện tại đã
biết của cải của ngươi nhiều, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi
nói phải làm sao bây giờ?”

“Hắn không phải đã tìm ngươi sao? Vậy ngươi cũng hắn đến mưu sát chồng đi"
Tiểu Bàn cười hì hì nói.

“Đồ mập chết tiệt, người ta đang cùng ngươi nói chuyện chính mà!” Hàn Linh
Phượng tức giận nói.

“Hắc hắc, ta nói chính là chuyện chính đó!” Sau đó Tiểu Bàn lạnh lung nói: “Ta
làm việc, luôn luôn nhẫn nhịn, không trêu chọc người khác, nếu đã muốn tính kế
với ta, ta đây sẽ không khách khí với hắn!”.

Nghe thấy Tiểu Bàn nói vậy, Hàn Linh Phượng tâm tư linh động lập tức tỉnh ngộ,
vội vàng nói: “Ý ngươi là, để ta vào hùa với họ, sau đó phối hợp với ngươi một
mẻ bắt hết?”.

“Đợi chút, bọn họ? Ngươi nói bọn họ?” Sắc mặt Tiểu Bàn lập tức thay đổi, nói:
“Ngoại trừ tên này, chẳng lẽ còn người khác tham gia đối phó với ta?”

“Là bằng hữu của Cổ Long, gọi là Huyền…, bằng thực lực với hắn. Bọn họ hai
người cấu kết với nhau làm việc xấu, lúc nào cũng cùng một chỗ. Chuyện của
ngươi hắn cũng biết, ý tứ của Cổ Long là, chúng ta ba người hợp tác giết
ngươi!” Hàn Ngọc Phượng giải thích.

“Kỳ quái, dựa theo thực lực của y, xử lý ta chỉ cần Cổ Long xuất thủ là đủ,
lại thêm một tên Huyền…, thu thập là quá đủ rồi. Bọn họ việc gì phải tìm ngươi
nữa?” Tiểu Bàn kỳ quái nói: “Chẳng lẽ bọn họ chỉ sợ người chia tiền không đủ
sao?”

“Bọn họ tìm ta là bởi vì dùng đến ta! Hơn nữa thiếu ta là không thể!” Hàn Linh
Phượng có chút đắc ý nói.

“Không thể thiếu ngươi?” Tiểu Bàn kỳ quái nói: “Vì cái gì hả?”

“Mỹ nhân kế đó, ngu ngốc!” Hàn Linh Phượng khẽ đánh Tiểu Bàn, nói: “Ngươi là
một tên luôn luôn thần bí, bọn họ một là không thấy ngươi, hai là nếu tự nhiên
tìm đến ngươi xuống tay, nếu lộ ra sợ rằng vi phạm môn quy. Mặt khác một sự
kiện làm bọn họ đau đầu, chính là ngươi nhiều tiền, nếu có bảo vật bảo mệnh,
vạn nhất họ đánh cướp không thành ngược lại mất mạng, vậy thì chính là chuyện
tiếu lâm!”.

“Ta hiểu được!” Tiểu Bàn lập tức gật đầu nói: “Ý tưởng của Cổ Long là, làm cho
ta tiếp cận ngươi, rồi lấy được tín nhiệm của ngươi, rồi mới động thủ. Tốt
nhất là ở trên giường, sau khi mất đi cảnh giác, bọn họ lập tức đánh lén, còn
cái gì tốt hơn nữa! Có đúng không?”.

“Tuy Cổ Long không nói thẳng như thế, nhưng ý tứ là như thế, không sai biệt
lắm!” Hàn Linh Phượng gật đầu nói.

“Vậy ngươi có đáp ứng hắn không?” Tiểu Bàn vội hỏi.

“Đương nhiên là không, hắn nghĩ ta là người nào?” Hàn Linh Phượng tức giận
nói: “Chẳng qua Cổ Long da mặt thật dày, ta cũng không muốn, hắn lại cuốn lấy
không tha, nói ta suy nghĩ thêm, mấy ngày nữa lại tìm ta!”

“Thì ra là thế, lần sau hắn tìm đến ngươi, ngươi cũng không cần từ chối hắn!”
Tiểu Bàn đột nhiên cười gian nói.

“Uhm” Hàn Ngọc Phượng lập tức ý thức được Tiểu Bàn đang lập mưu, lập tức hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”

“Hắc hắc, chẳng qua chỉ làm như thế này mà thôi!” Tiểu Bàn sau đó ghé tai Hàn
Linh Phượng tỉ mỉ nói một phen


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #25